Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 73



Sáng hôm nay Tống Chu Thành ra ngoài có hơi xui xẻo khi vừa bước ra khỏi cửa thì đụng phải Tống Trạch.

Doạ cho anh giật mình vội vã xoay người nấp vào sau cánh cửa, trong miệng còn lẩm bẩm niệm: Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi!

Qua một lúc lâu cũng không còn nghe âm thanh gì nữa, Tống Chu Thành còn tưởng Tống Trạch đi mất rồi. Đợi đến khi anh ngó đầu ra khỏi cửa thì vừa hay bắt gặp đôi mắt của Tống Trạch đang đăm đăm nhìn mình.

Tống Chu Thành chỉ đành mở lời nói trước: "Ba, hôm nay ba thức sớm như vậy chắc chắn là có việc, ba bận việc của ba trước đi ha!"

Biểu cảm của Tống Trạch nghiêm túc, hừ một tiếng: "Chẳng có việc gì hết, đến để bắt quả tang con đấy!"

Tống Chu Thành bước ra từ sau cửa, vẻ mặt ngang ngược: "Ba này, ba nói như vậy là con đau lòng lắm đó, con về nhà mình thôi mà, sao lại thành phạm tội được!"

Tống Trạch cố nén cơn tức giận trong lòng, nghiến răng nói: "Con với Triệu Dực Thạch không thể học hỏi Nguỵ Quân Vũ một chút sao? Người ta ở lại quân doanh, chỉ có bọn con là không ở được!"

Tống Chu Thành bĩu môi, khó chịu nói: "Sao mà giống nhau được, cậu ta có vợ đâu, bọn con có vợ mà. Hơn nữa cô vợ này của con còn là ba cưới về cho, lúc đầu con nói không kết hôn, là ba cứ ép con phải kết hôn đó thôi!"

Tống Trạch nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Sao hả, theo như lời con nói thì ba là người sai à! Con có biết là các con nửa đêm trèo tường về mang đến cho quân doanh bao nhiêu ảnh hưởng xấu không, nếu như không phải ba đánh tiếng thì các con đã bị xử lý như một gian tế rồi."

Tống Chu Thành đảo mắt vội đi đến trước mặt Tống Trạch, nở nụ cười lấy lòng ông: "Ba, nếu như ba đã cảm thấy ảnh hưởng xấu đến quân doanh vậy thì ba thả bọn con về đi!"

Tống Trạch liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, ông rất muốn đấm cho anh một cái thật mạnh, thế nhưng vẫn cố nhịn: "Được rồi, nhìn cái nết của con đi, muốn lăn đi đâu thì tùy!"

Nếu không thuận theo ý của Tống Chu Thành, ông thật sự sợ Tống Chu Thành hôm nào đó sẽ chui lỗ chó của quân doanh, đến lúc đó ông mới là người mất mặt nhất!

Lâm Tri Ngải vừa thức dậy, Phúc Bá đã tìm đến và thở dài với Lâm Tri Ngải: "Bà mụ đỡ đẻ kia đã về Thành Đô rồi ạ! Nhưng theo như lời kể của bà ta thì mẹ của người thật sự mất do khó sinh."

Nghe Phúc Bá nói vậy, Lâm Tri Ngải không hề có chút bất ngờ nào. Dù sao Lâm lão thái thái cũng đã từng thề trước mặt cô.

"Thế nguyên nhân lúc nhỏ khiến tôi sốt đã điều tra được chưa?"

Điều mà Lâm Tri Ngải quan tâm đó là cô ngốc bị ngốc đi là do ngoài ý muốn hay là do người làm.

Nếu như là việc ngoài ý muốn, thế thì thôi vậy.

Nhưng nếu như là do người khác làm, thế thì những năm nay cô ngốc chịu biết bao khổ cực là vì đâu chứ!

Phúc Bá cau chặt mày, rồi lắc đầu và chậm rãi nói: "Theo lý mà nói người biết được chuyện này phải rất nhiều mới đúng, thế nhưng bọn tôi vẫn không hỏi ra được gì hết. Bọn tôi cần thêm chút thời gian."

Những hạ nhân của nhà họ Lâm ai nấy đều giống hệt như bị khâu miệng lại vậy, không giở ra chút thủ đoạn đặc biệt thì bọn họ thật sự không hỏi ra được gì cả.

Lâm Tri Ngải gật đầu và mỉm cười: "Không sao, chuyện đã làm thì ắt sẽ phải để lại dấu vết thôi, cứ từ từ!"

Sau khi Phúc Bá rời đi thì một lúc sau lại quay lại. Cô nhìn thấy Lâm Gia Lượng đi theo sau lưng của Phúc Bá, Lâm Tri Ngải ngơ ngác.

Lâm Gia Lượng còn trêu đùa Lâm Tri Ngải: "Nghe bà nội bảo, chị đã không còn ngốc nữa rồi à? Sao mà vẫn ngơ như thế vậy!"

Lâm Tri Ngải không còn ngốc nữa, tất nhiên cũng có thể nhìn ra được từ trong ký ức của cô ngốc mặc dù Lâm Gia Lượng ngoài miệng không nể nang ai nhưng thật sự rất tốt với cô ngốc.

Mỗi lần cô ngốc bị Lâm Diệc Vân cướp đi món đồ gì, Lâm Gia Lượng đều sẽ giúp cô giành lại món đồ đó, còn thở dài vì nói mãi mà cô ngốc vẫn vậy.

"Sao chị lại ngốc như thế, đồ của mình bị cướp đi cũng không biết đi mách sao! Mách với ba mẹ không được thì mách với bà nội đi chứ!"

Lâm Tri Ngải mỉm cười với Lâm Gia Lượng, rồi rót cho cậu một tách trà và hỏi: "Cậu quay về lúc nào vậy?"

Lâm Gia Lượng không khách sáo chút nào, cậu ngồi thẳng xuống chiếc ghế bên cạnh Lâm Tri Ngải và thở dài đáp: "Về chiều hôm qua cơ, tôi còn mang quà về cho chị này!"

Lâm Gia Lượng nói xong thì lấy ra một chiếc hộp từ sau lưng mình, tỏ ý muốn Lâm Tri Ngải mau chóng mở ra.

Sau khi Lâm Tri Ngải mở nó ra, mưới phát hiện bên trong là một con búp bê bằng đất sét, con búp bê bằng đất sét này còn được nặn theo dáng vẻ của cô, trên người còn mặc chiếc váy xếp dài màu xanh mùa hè của cô nữa.

Lâm Tri Ngải nhận lấy con búp bê đó rồi mỉm cười: "Cảm ơn cậu, tôi rất thích."



Lâm Gia Lượng đảo mắt quan sát Lâm Tri Ngải, bỗng chau mày rồi khẽ phàn nàn: "Chị còn nói cảm ơn với tôi làm gì cơ chứ! Sao tôi cứ cảm thấy lần này tôi về mọi người cứ là lạ sao ấy!"

Lâm Tri Ngải khẽ nhướng mày, hỏi cậu: "Sao lại lạ!"

Lâm Gia Lượng trợn trắng mắt, thở dài: "Tôi cũng làm một búp bê cho ba mẹ còn có cả bà nội nữa, mà tôi cứ cảm thấy nụ cười của bọn họ hơi gượng gạo."

Lâm Gia Lượng vẫn chưa nhắc đến một điều đó là đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy ở bên cạnh còn có con búp bê của Lâm Tri Ngải thì biểu cảm đều trở nên kì lạ.

Lâm Tri Ngải uống một ngụm trà, thờ ơ hỏi: "Mẹ của cậu về rồi à?"

Lâm Gia Lượng vẫn chưa cảm giác được chuyện gì bất ổn, vội gật đầu: "Chẳng phải mẹ tôi vẫn luôn ở nhà sao?"

Lâm Tri Ngải tiếp tục uống trà ở trong tách, không nói gì nữa. Nhưng cô cũng hiểu được thứ tự trong lòng của Lâm lão thái thái.

Đầu tiên là Lâm Gia Lượng, sau đó là Lâm Chính Hồng, sau đó nữa mới đến cô, nói không chừng bản thân cô là người cuối cùng rồi.

Mặc dù bản thân cô ở năm vị trí đầu trong lòng của Lâm lão thái thái nhưng Lâm lão thái thái bất cứ lúc nào cũng có thể vì người đứng ở hàng một và hai mà vứt bỏ đi cô đang ở hàng thứ tư.

Lâm Gia Lượng uống trà xong thì chuẩn bị rời đi, khi đi rồi mới quay lại nói với Lâm Tri Ngải: "Bà nội bảo ngày mốt chúng ta ra ngoại ô dâng hương cùng với bà nội, ngày mốt chị có rảnh không!"

Lâm Tri Ngải nhướng mày: "Đang yên đang lành, sao lại đi ra ngoại ô dâng hương!"

Ánh mắt Lâm Gia Lượng nhìn Lâm Tri Ngải bỗng mang theo đôi phần kinh ngạc: "Chị quên rồi à? Mỗi cuối năm bà nội đều sẽ đi một lần, nói là cầu phúc cho cả nhà."

Lâm Tri Ngải đoán rằng Lâm lão thái thái có chuyện muốn nói với mình, vậy nên mới gật đầu với Lâm Gia Lượng: "Được, sáng ngày mốt gặp nhau ở cổng thành."

Đợi đến khi Tống Chu Thành quay trở về, Lâm Tri Ngải vẫn còn đang ngẩn ngơ. Tống Chu Thành vừa nhìn đã biết Lâm Tri Ngải đang không vui.

Tống Chu Thành bèn cười nói với Lâm Tri Ngải: "Em sao vậy? Có chuyện gì không vui sao? Nói ra để anh vui ké với nào!"

Lâm Tri Ngải không hề bị chọc cười bởi lời nói của Tống Chu Thành, cô chỉ trợn mắt, lạnh lùng nói: "Lâm Gia Lượng quay về rồi, hôm nay cậu ấy đến tìm em."

Tống Chu Thành mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lâm Tri Ngải, hỏi cô: "Em đang không biết phải xử lý mối quan hệ giữa em và Lâm Gia Lượng thế nào hả?"

Theo như tình hình hiện tại, Lâm Gia Lượng có thể là người duy nhất trong nhà họ Lâm đối xử thật lòng với Lâm Tri Ngải.

Lâm Tri Ngải trừng mắt nhìn Tống Chu Thành nhưng vẫn khẽ gật đầu: "Thật ra cậu ấy đối xử với cô ngốc rất tốt, đối xử với em cũng vậy."

Còn nữa, dù sự thật lúc đầu là như thế nào đi nữa đều không dính dáng gì đến Lâm Gia Lượng, lúc đó cậu ấy còn chưa được sinh ra.

Nhưng chân tướng thật sự rất có khả năng ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô và Lâm Gia Lượng. Lâm Tri Ngải không muốn để cho cho cô ngốc đến cuối cùng ngay cả một người quan tâm mình cũng chẳng có.

Tống Chu Thành ôm chầm Lâm Tri Ngải vào lòng, còn i đắp chăn lên giúp Lâm Tri Ngả, thở dài và nói: "Mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm, không ai là ngoại lệ cả."

Lâm Tri Ngải ngẩng đầu nhìn Tống Chu Thành, dường như không ngờ Tống Chu Thành có thể nói ra được một câu đúng đắn như vậy. Thế nhưng câu tiếp theo của Tống Chu Thành lại khiến cho cô được mở rộng tầm mắt.

"Nếu như nhà họ Lâm thật sự hại chết mẹ của em, còn làm cho em ngốc nghếch suốt mười năm dài, cùng lắm anh trả thù giúp em, em không ra tay thì Lâm Gia Lượng cũng chẳng thể nào trách em được!"

Lâm Tri Ngải trợn trắng mắt, thế nhưng vẫn không nhịn được mà mỉm cười: "Chúng ta là vợ chồng, là cùng một người. Anh ra tay khác gì với em ra tay chứ!"

Tống Chu Thành cãi chày cãi cối: "Tất nhiên là khác rồi, về sau có thể giúp em giảm bớt được cảm giác tội lỗi." Lúc nãy chẳng phải em cười rồi đấy sao!

Lâm Tri Ngải trở mình và trầm giọng nói: "Bà nội bảo em ngày mốt ra ngoại ô dâng hương cùng bà ấy, chắc là có chuyện muốn nói với em. Em đồng ý rồi."

Tống Chu Thành chau mày nhăn nhó: "Vậy khi em đi nhớ dẫn theo nhiều người một chút, nếu không ổn nữa thì anh xin nghỉ đi cùng với em."

Lâm Tri Ngải khẽ mỉm cười: "Chẳng phải dâng nén hương thôi sao? Có gì đâu mà nghiêm trọng đến thế!"

Biểu cảm của Tống Chu Thành trở nên nghiêm túc: "Lần trước chúng ta ra ngoại thành chơi chỉ là một khu vùng ngoại ô nhỏ, chúng ta đi bằng đường lớn. Thế giới bên ngoài thành không tốt đẹp như em nghĩ đâu."

Lâm Tri Ngải vẫn chưa hiểu được Tống Chu Thành nói "không tốt đẹp" có nghĩa là gì. Nên chỉ mỉm cười gật đầu với Tống Chu Thành: "Vậy thôi được, lúc đó ra ngoài em sẽ dẫn theo vài người đi."

Đến ngày hẹn, Lâm Tri Ngải thức dậy rất sớm. Dường như vào lúc Tống Chu Thành vừa rời đi, Lâm Tri Ngải thức dậy rồi.



Nhìn thấy binh lính riêng đi theo sau lưng mình, Lâm Tri Ngải bất giác chau mày: "Tôi chỉ đi dâng một nén hương, không nhất thiết phải làm rầm rộ như vậy đâu!"

Tiểu Hòa khẽ mỉm cười với Lâm Tri Ngải, sau đó thì lắc đầu: "Đây là thiếu gia cố tình mượn được từ chỗ lão gia đấy ạ."

Lâm lão thái thái nhìn thấy một nhóm người đi theo sau Lâm Tri Ngải, cũng chẳng nói gì, chỉ vẫy tay với Lâm Tri Ngải rồi mỉm cười đôn hậu: "Mau lên xe ngựa đi!"

Xe ngựa rất lớn, Lâm lão thái thái ngồi ở giữa, Lâm Gia Lượng và Lâm Tri Ngải ngồi mỗi người một bên, cũng không cảm thấy chật chội.

Chiếc xe ngựa ra ngoài thành, Lâm Tri Ngải có chút tò mò, vén bức rèm cửa ra mà xem. Vừa nhìn thì bất ngờ vô cùng, chỉ tay vào một ngôi miếu đổ nát ở cách đó không xa và chau mày: "Đó là gì vậy? Đều là người sao?"

Một người lính ở bên cạnh xe ngựa gật đầu: "Thiếu phu nhân không cần lo, họ là ăn mày đấy ạ."

Chiếc xe ngựa cách ngôi miếu đó càng lúc càng gần, hình dạng của ngôi miếu đổ nát đó cũng dần hiện lên rõ hơn, bên trong đông đúc người, còn có những người già gầy đến trơ xương, phụ nữ và trẻ em trong bộ quần áo rách rưới không đủ che thân.

Ăn mày nhìn thấy chiếc xe ngựa của nhà họ Lâm thì đôi mắt bỗng sáng lên, muốn tiến lên để xin đồ. Thế nhưng rất nhanh sau đó thì bị binh lính của nhà họ Tống đuổi về.

Nhìn thấy từng đôi mắt ngập tràn hi vọng lại mang theo sự tuyệt vọng kia, Lâm Tri Ngải bất giác cau chặt mày.

"Những người này sao thế? Không ai quan tâm họ sao?"

Binh lính thở dài rồi nói: "Đây đều là những người tị nạn ở nơi khác đến, chúng ta biết phải quản lý thế nào đây? Cũng không thể nào lo hết được!"

Lâm Tri Ngải quay đầu nhìn, người bên trong ngôi miếu đổ nát đó vẫn đang chăm chú nhìn theo bóng bọn họ rời đi, cơn gió lạnh lẽo thổi tóc của bọn họ rối tung, trông vô cùng bất lực và đáng thương.

Lâm Tri Ngải mới biết, thì ra thế giới này cũng có chiến tranh loạn lạc, cũng có những người dân lang bạt khắp nơi vì chiến loạn.

Ngay cả việc ăn cơm cũng là một vấn đề lớn đối với họ, cũng khó trách binh sĩ ở trong quân doanh qua mùa đông chỉ có thể mặc mỗi áo dầu gai.

Ngôi chùa mà Lâm lão thái thái muốn đi nằm ở núi Uy Phong, ngồi xe ngựa cũng phải mất đến hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa suốt cả dọc đường đều có thể nhìn thấy dân lưu lạc, mãi cho đến khi đến được chân núi Uy Phong thì tình hình mới tốt hơn được một chút.

Hộ vệ của nhà họ Lâm và binh lính riêng của nhà họ Tống đều đi theo phía sau, Lâm lão thái thái để cho Lâm Tri Ngải và Lâm Gia Lượng đứng mỗi người một bên, dìu mình lên núi.

Trên đường đi lên núi, Lâm lão thái thái còn không quên cười nói với Lâm Tri Ngải: "Nhà họ Lâm chỉ còn sót lại hai chị em bọn con thôi, sau này các con phải biết giúp đỡ lẫn nhau."

Lâm Tri Ngải khẽ cười, không nói gì cả. Còn Lâm Gia Lượng thì cười và đáp lại với Lâm lão thái thái: "Bà nội, bà yên tâm đi ạ, sau này con sẽ chăm sóc bà và chị cả."

Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Lâm Gia Lượng, có chút cảm động, thì ra trong mắt của Lâm Gia Lượng, bản thân Tri Ngải cũng là người cần được chăm sóc.

Vẫn chưa lên được núi thì Lâm lão thái thái đã thở hổn hển.

Đến núi, Lâm lão thái thái phải ngồi xuống ghế đá để nghỉ ngơi một lúc trước. Sau đó mới căn dặn Lâm Gia Lượng:

"Gia Lượng, con cầm lấy tiền này quyên vào tiền nhang đèn giúp bà."

Đợi đến khi Lâm Gia Lượng đi xa, Lâm lão thái thái mới nắm tay của Lâm Tri Ngải đi về phía ngôi chùa, đầu tiên là vái lạy với tượng Phật một cái, sau đó mới thở dài với Lâm Tri Ngải.

"Có phải con vẫn đang nghi ngờ nhà họ Lâm làm chuyện gì có lỗi với con không? Nhưng con cũng biết đó, Gia Lượng đối xử với con trước giờ vẫn vô cùng tốt."

Lâm Tri Ngải không hề trả lời, chỉ tiến lên phía trước và học theo Lâm lão thái thái vái lạy tượng Phật.

Lâm lão thái thái một tay đặt lên lồng ngực một tay đặt lên cột đá, chống đỡ cơ thể của mình. Trong đôi mắt chứa toàn là đau thương.

"Rốt cuộc bà phải nói thế nào con mới chịu tin đây, cái chết của mẹ con thật sự không liên quan gì đến nhà họ Lâm cả. Thậm chí bà có thể thề trước mặt Phật Tổ cho con xem!"

Lâm Tri Ngải cuối cùng cũng quay đầu lại và cười nhạt với Lâm lão thái thái, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng: "Bà nội, vậy thì chuyện con bị ngốc có liên quan gì đến nhà họ Lâm hay không? Hay là bà cũng thề một lần nữa đi! Chỉ cần bà dám thề thì con sẽ dám tin!"

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lâm Tri Ngải, trong lòng Lâm lão thái thái lạnh buốt, bất giác lùi về sau hai bước, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Bà đối xử với con chưa đủ tốt hay sao? Tại sao con cứ cố chấp với câu chuyện ở quá khứ mãi không chịu buông chứ!"

Khoé mắt của Lâm Tri Ngải bỗng rưng rưng nước mắt, thế nhưng vẫn cố cắn răng: "Không phải là con không chịu buông, mà là con không thể buông!"

Nếu như ngay cả cô cũng từ bỏ, vậy thật sự chẳng còn một ai yêu thương cô ngốc nữa!
— QUẢNG CÁO —