Ta lắc đầu và ngả vào vòng tay hắn, vòng tay ấy thật ấm áp làm sao.
Ý cười lan ra trên ngực hắn.
Xa xa hiện ra một hồ nước xanh biếc, trông như một viên ngọc bích xinh đẹp hiếm thấy dưới bầu trời xanh.
Y Mãnh Tà đỡ ta xuống ngựa và bảo ta ngồi nghỉ trên một sườn dốc nhỏ. Hắn lấy túi nước ra và đi lấy nước suối, tự mình uống cạn, rồi lại rót đầy cái túi và đưa lại cho ta uống.
"Nước suối ở đây là ngọt nhất, nàng nếm thử đi".
Ta nhận lấy, quả thật là nước rất ngọt, ta chưa bao giờ được uống thứ nước mát lạnh như vậy.
Y Mãnh Tà ngồi bên cạnh ta, chỉ vào đồng cỏ cằn cỗi vô tận kia.
"Hiện tại đã sắp vào đông rồi, khắp nơi đều trơ trụi nên không gian nơi đây cũng không còn đẹp nữa. Chờ tới mùa hè năm sau, khắp núi non đồng bằng này sẽ có kim liên hoa nở rộ, vô cùng đẹp mắt, Hán triều của nàng không có loại hoa như này đâu, nên đến lúc đó ta sẽ lại đưa nàng đi ngắm hoa nhé".
Ta mỉm cười gật đầu, như thể kim liên hoa đang nở rộ trên mảnh đất khô cằn trước mắt vậy.
Y Mãnh Tà nói với ta rất nhiều thứ, nói về người dân trên thảo nguyên sống với đồng cỏ và nguồn nước như thế nào, ch.ém giế.t trong chiến tranh tàn khốc như thế nào và hắn muốn xoa dịu mối quan hệ giữa người Hán và người Hung trong tương lai để người Hung có thể sống một cuộc sống thái bình ra sao.
Các thị nữ đều nói trong lòng hắn có thiên hạ, tài trí mưu lược kiệt xuất, điều này hoàn toàn đúng.
Nhưng cũng có chút không đúng.
Y Mãnh Tà không hề đáng sợ như vậy, ch.ém giế.t chẳng qua là bản lĩnh của hắn, không phải mục đích chân chính của hắn.
Trong xương cốt của hắn vẫn có sự dịu dàng và lòng trắc ẩn kia mà.
Ta tin rằng hắn sẽ là một vị quân vương xuất sắc.
Ta nhìn về phương xa, đây là thiên hạ của hắn, là giang sơn của hắn.
Ta nhìn hắn.
Một cô nương trên thảo nguyên làm sao lại không thích hắn được đây chứ?
Làm sao một cô nương như Mộc Hòa Nhã lại không vì hắn mà si mê như túy (say rượu) được cơ chứ?
Trái tim ta nói với ta rằng, con người Y Mãnh Tà thật sự rất thú vị.