Ta đã lớn lên trong một tiểu viện kể từ khi ta được sinh ra.
Ta biết phụ mẫu của ta là những người tôn quý nhất trong cung, nhưng ta chưa bao giờ được gặp họ cả.
Năm mười tuổi đó, vào dịp sinh thần của phụ hoàng, ta đã cố gắng suy nghĩ để tìm cách né tránh các ma ma cùng với lính canh để chạy đến nơi đại điện náo nhiệt kia.
Ta vừa mới học thêu thùa, nên ta đã làm một lá bùa bình an với mong muốn có thể tặng nó cho phụ hoàng.
Vào một khắc khi ta xuất hiện trong đại điện đó, mọi ánh mắt đều tập trung vào ta.
Mọi người đều kinh ngạc như vừa trông thấy ma quỷ vậy.
Nam nhân trên đại điện trông có vẻ rất chán ghét ta, còn nữ nhân bên cạnh thì tùy tiện cầm một chiếc chân đèn và ném vào người ta.
Trong ngực của nữ nhân đó đang ôm một tiểu cô nương trông giống hệt ta, nhưng cách ăn mặc của nàng thì hoàn toàn khác với ta.
Trên người nàng toàn là gấm vóc, giống như một tiểu tiên nữ vậy. Còn ta lại đang mặc y phục của một cung nữ, với tay áo rách nát.
Phụ hoàng và mẫu hậu tức giận vô cùng, họ muốn xử t.ử tất cả nô tài trong tiểu viện của ta, bởi bọn họ canh giữ ta không tận sức mới để ta trốn được.
Các lính canh và bọn nha hoàn đều đã bị xử t.ử cả rồi.
Ta khốn khổ cầu xin họ thả nhũ mẫu của ta đi, từ nhỏ chỉ có mỗi nhũ mẫu nuôi nấng chăm sóc ta, trong cung điện rộng lớn này, cũng chỉ có mỗi mình bà là nơi ấm áp duy nhất của ta mà thôi.
Bầu trời trong xanh bỗng đổ mưa to, còn ta thì đang dập đầu bên ngoài tẩm cung của phụ hoàng và mẫu hậu.
"Phụ hoàng! Mẫu hậu! Tất cả đều là lỗi của nữ nhi, cầu xin người tha cho nhũ mẫu một mạng đi mà! Con sai rồi, con không dám... tái phạm nữa!".
Không ai để ý đến ta cả.
Trong tẩm cung ấm áp sáng rực kia, một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, thỉnh thoảng lại có mùi thức ăn thoáng qua.
Ta cũng chẳng biết mình đã dập đầu bao nhiêu lần rồi, cũng chẳng biết đã cầu xin bao nhiêu câu tha chế.t.
Ta chỉ nhớ rằng m.áu hòa với nước mưa nhỏ xuống đầy đất, còn đầu ta vừa đau lại vừa thấy choáng váng.
Một tiếng sét đánh ngang tai, ta thành khẩn đặt hai tay trước ngực, cúi đầu rồi lớn tiếng hô to: "Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương! Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, cầu xin ngài hãy tha cho nhũ mẫu một mạng!".
Cửa lập tức mở ra, mẫu hậu bước ra ngoài, lúc này nhìn bà như tiên nữ giáng trần vậy.
Nhưng người nữ nhân xinh đẹp này lại lạnh lùng nhìn ta và nói với ta rằng từ nay về sau ta không được phép bước ra khỏi tiểu viện dù chỉ là nửa bước.
Thật ra cũng chẳng sao cả, dù sao thì tính mạng của nhũ mẫu đã được cứu rồi mà.
Ta ngàn ân vạn tạ, và từ đó cũng không bao giờ gọi họ là phụ hoàng mẫu hậu nữa.
"Heo con, sao nàng lại khóc rồi?".
Những đầu ngón tay của Y Mãnh Tà lướt trên mặt ta.
"Gần đây ta mới học được một từ mới, cận hương tình khiếp (cảm thấy hồi hộp vì ở gần quê hương), có phải vì thế mà nàng khóc đúng không?".
Ta gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Khi chàng quá hạnh phúc thì chàng cũng sẽ khóc đấy".
Ta mờ mịt nhìn Y Mãnh Tà qua làn nước mắt.
"Phu quân à, được ở bên chàng là hạnh phúc lớn nhất đời này của thiếp đó".
Y Mãnh Tà ôm chặt vai ta và nói, chàng cũng giống như ta vậy.
22.
Y Mãnh Tà đưa ta vào cung, nghi thức của nhà Hán vô cùng chu toàn, trên mặt phụ hoàng và mẫu hậu đều tràn ngập sự vui vẻ.
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, phụ hoàng và mẫu hậu nở nụ cười với ta, lấy từng viên ngọc trai tặng cho chúng ta.
Họ còn có lòng sắp xếp nhiều hậu duệ quý tộc đi cùng Y Mãnh Tà để giải sầu. Cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm đều chuẩn bị đủ cả.
Y Mãnh Tà đã chơi rất vui vẻ, chàng có thể dễ dàng áp đảo những vương tôn công tử đó, ngay cả thi từ ca phú cũng không thể làm khó được chàng.
Khi rảnh rỗi, chàng sẽ nhờ tiên sinh dạy Hán ngữ cho chàng, những lúc đó chàng cũng sẽ lôi kéo ta học cùng.
Khi những trận vui đùa này kết thúc, khuôn mặt chàng đầy mồ hôi mà chạy đến bên cạnh ta.
Ta lấy khăn ra lau mặt cho chàng.
Lông mày và đôi mắt của chàng đầy ý cười.
Buổi tối chúng ta phải trở về dịch quán, mẫu hậu nói trong lòng rất nhớ ta nên bảo ta ở lại trong cung với bà một đêm.
Cũng là hợp tình hợp lý thôi mà.
Vì thế, Y Mãnh Tà hẹn ngày mai sẽ đến đón ta.
Chàng đã đi rồi.
Dường như có một ánh mắt từ sau bụi hoa nhìn đến, khiến cho nỗi bất an trong lòng ta càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Ta quay đầu lại, bắt gặp Minh Châu đang đứng sau những bụi hoa và nhìn thẳng vào ta.
Nàng ta nhìn ta chằm chằm một lúc rồi quay người bỏ đi.
Lúc mẫu hậu nhìn ta, độ ấm trong mắt bà cũng dần dần tiêu tán.
Sau khi chàng đi bà lập tức sai người đẩy ta đến nơi tiểu viện đó.
Minh Châu ăn bận lộng lẫy đang đứng ở trong sân, dung mạo lộ rõ vẻ cao quý, ngạo mạn.
Hai người chúng ta trông giống hệt nhau, nhưng cũng không khó để phân biệt được ai là ai.
Trước khi hòa thân, lão Thiền Vu đã nhìn thấy Minh Châu, nên ta luôn cảm thấy rất sợ hãi nếu một ngày nào đó bị ông ta nhận ra.
Minh Châu luôn là người nhận được mọi yêu thích, nàng ta có đôi mắt sáng và tính cách hoạt bát.
Trái lại với nàng ta, mặt mũi ta lại trông có vẻ buồn bã, và theo cách nói của các cung nữ thì khuôn mặt của ta lúc nào cũng trông khó chịu, ưu sầu.
Ai cũng đều nói như vậy, cho nên dù có khuôn mặt giống nhau nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy mình bằng một nửa nàng ta cả.
Minh Châu cười khẩy.
"Ngươi chỉ là đồ giả mà thôi, có thể nhận được nhiều cưng chiều như vậy cũng không biết là do ngươi diễn tốt, hay là bởi vì Y Mãnh Tà không có con mắt tinh tường đây".
Không biết từ khi nào ta lại đắc tội với Minh Châu, chẳng phải tất cả những thứ này đều là sự sắp xếp của chính bọn họ hay sao? Ta chỉ là công cụ của bọn họ thôi mà, hơn nữa mọi thứ mà bọn họ chỉ thị ta đều nghe theo kia mà.
Minh Châu trừng mắt nhìn ta một cái rồi bỏ đi.
Mẫu hậu nói với ta rằng lúc trước bà không biết mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, nên đã cho rằng chuyện gả cho lão Thiền Vu là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Mới vừa nãy Minh Châu đã lén nhìn Y Mãnh Tà, nàng ta đối với chàng chính là vừa gặp đã yêu, hơn nữa, giờ đây nhà Hán và Hung Nô cũng đã thân thiết với nhau, bà không còn lo lắng cho sự an toàn của công chúa đi hòa thân nữa.
"Minh Châu trời sinh đã kiêu ngạo, con bé ghét tất cả mối hôn sự do chúng ta sắp đặt, nhưng bây giờ con bé lại thích Y Mãnh Tà, con bé nói rằng con bé muốn làm vương hậu của Hung Nô, thật là, không ai có thể khuyên con bé được cả".
Trong lời than thở của mẫu hậu là ẩn chứa muôn vàn sự cưng chiều trong đó.
"Con bé trời sinh đã cao quý, tươi đẹp như thiên tiên (*), ai nhìn cũng đều yêu thích. Nếu Y Mãnh Tà có thể yêu thích ngươi thì chắc chắn hắn sẽ càng thích con bé cho mà coi. Tiểu Yến, cái lạnh thấu xương ở bên ngoài Vạn Lý Trường Thành kia ngươi cũng không cần chịu đựng nữa đâu, lần này trở về rồi thì ngươi cũng không cần phải đi nữa".
(*): 明媚鲜妍 minh mị tiên nghiên [míngmèi xiān yán].
Ngay sau khi nói xong, bà sai người cởi xiêm y Yên thị của ta, rồi xoay người rời đi.
Vào mùa đông lạnh giá, ta mặc thường phục ngồi trong một góc suốt đêm, và cuối cùng cũng chẳng biết tại sao ta lại bật cười thành tiếng.
Y Mãnh Tà có thể nhận ra điều bất thường này không đây?
Cũng có lẽ, chàng sẽ nhận ra, nhưng lại phát hiện rằng viên minh châu này thậm chí còn tốt hơn ta rất nhiều.
Nàng ta sẽ không cau mày buồn bã, cũng sẽ không động một tí lại khóc sướt mướt, và đương nhiên sẽ không có lời nguyền đeo bám cả đời như ta đâu.
Nàng ta là hoa mẫu đơn (quốc sắc thiên hương) xinh đẹp nhất của đại Hán, nàng ta có lẽ cũng đã được định sẵn sẽ làm bạn với hạnh phúc và phồn thịnh cả đời rồi.