Ban ngày bận đến mức không thấy tung tích đâu, có khi mấy ngày liền cũng không thấy mặt. Ta nghe những người thị nữ nói rằng thế lực của lão Thiền Vu vẫn còn sót lại, và hắn đang rất bận rộn với việc vừa phải chinh chiến lại vừa phải chỉnh đốn quân kỷ vào thời điểm những thế lực mới đang thay cho thế lực cũ.
Nhưng chỉ cần hắn xuất hiện trước mắt ta thì đều không hề nhìn ra có tí ti mệt mỏi nào cả.
Khụ, lúc nào cũng tươi cười... chăm chỉ nghiên cứu với ta trăm cách ăn thịt heo.
Các thị nữ nói rằng kể từ khi ta xuất hiện, hàng đêm Thiền Vu đều nghỉ ngơi trong lều của ta và sự ưu ái của hắn dành cho ta đã truyền khắp đồng cỏ.
Các cô nương rất ghen tị với ta, bên cạnh đó các nàng ấy cũng rất tò mò về ta.
Khi Y Mãnh Tà đến chỗ ta một lần nữa, như thường lệ ta vẫn hầu hạ hắn rửa mặt.
"Hôm nay mợ có tới hỏi thăm nàng đấy. Ta mới chợt nhớ tới nàng tới đây cũng đã hơn nửa tháng rồi, cũng chưa từng đi ra ngoài, nơi này nàng vẫn chưa quen sao? So với ở Trường An của nàng thì ở đây lạnh hơn rất nhiều, nàng không thích ra ngoài ta có thể hiểu được, vì vậy ta đã nói rằng nàng không khỏe và chối từ lời mời của mợ ta rồi".
"Không phải như vậy đâu ạ, nơi này thiếp không quen thuộc nên lúc ra ngoài thiếp sợ đụng phải người khác, hơn nữa, việc xuất đầu lộ diện của nữ nhân khi đã thành hôn thì không thích hợp cho lắm, thiếp sẽ không đi ra ngoài mà không có sự cho phép của Thiền Vu. Lần sau... nếu phu nhân muốn gặp thiếp, chỉ cần ngài nói với thiếp là được rồi".
Với thân phận này của mình, vốn là gả cho lão Thiền Vu, nhưng không hiểu sao ta lại theo Y Mãnh Tà, nên ta cũng không biết xưng hô như thế nào với cữu mẫu của hắn, vì vậy ta nên cung kính gọi là phu nhân thì sẽ tốt hơn.
Y Mãnh Tà cau mày.
"Tại sao người Hán các nàng có nhiều phép tắc thế nhỉ? Còn có phép tắc gì nữa không, nàng cứ kể cho ta nghe đi...".
"Mà thôi, không cần thiết đâu, nàng không cần nói, tất cả chúng đều không có giá trị gì ở đây cả. Hung Nô chúng ta cũng không chú trọng nhiều như vậy, nàng muốn làm như thế nào đều được hết".
"Ở chỗ này, nàng là Yên thị của ta, có muốn đụng chạm thì cũng là với kẻ khác chứ không kẻ nào dám đụng vào nàng đâu. Ngày mai ta dẫn nàng ra ngoài cưỡi ngựa được không?".
“Được ạ”, ta chưa từng cưỡi ngựa nên rất tò mò, tiếp tục nói: “Nhưng thiếp không biết cưỡi ngựa”.
"Không sao đâu, ta dạy cho nàng, ta cưỡi ngựa rất tốt đấy".
Ta gật gật đầu, ta rất mong chờ chuyến đi chơi đầu tiên vào ngày mai.
Sau khi tắm xong, Y Mãnh Tà lên giường cùng ta để nghỉ ngơi, nhưng hắn chỉ nằm nghiêng rồi nhìn ta, cũng không có bất kỳ hành động nào khác nữa.
Ta có chút bối rối nhìn hắn... Ta cũng đã dần quen với sự không biết mệt mỏi của hắn rồi.
Hắn hình như có chút gì đó rối rắm, sau khi tự tranh đấu một hồi liền nhảy xuống giường, khi trở lại, trong tay hắn cầm một cái hộp nhỏ màu bạch ngọc.
“Chuyện kia..., hôm nay khi ta nói với mợ về chuyện nàng không tới, mợ đã mắng ta, nói ta không biết kiềm chế, cũng chẳng biết thương xót nàng”.
Hắn nhét chiếc hộp vào tay ta với vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên mà ta hiếm khi nào thấy được trên mặt hắn.
"Thuốc mỡ này là mợ ấy đưa cho ta, mợ ấy nói rằng nàng có thể dùng nó, nói cái này có thể làm mát và giảm sưng".
Cứu mạng với!
"Ngài, ngài đang nói cái gì vậy chứ!".
Mặt ta lại đỏ bừng lên, có lẽ ta không có mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa rồi, đời này ta cũng không muốn gặp cữu mẫu của hắn nữa.
Y Mãnh Tà nhìn ta một lúc, sau đó bắt đầu cười ha hả.
"Hôm nay lại đỏ thế này cơ à, là heo con nướng than sao?".
Ta đẩy hắn ra, phùng má với hắn.
Y Mãnh Tà kéo ta lại và hôn ta một cái thật mạnh.
"Nàng đi bôi thuốc đi, hôm nay ta sẽ không ăn nàng. Ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi chơi nên nàng cứ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé".
Ta trèo ra khỏi giường và nấp sau tấm bình phong.
Khi ta quay lại, hắn nhích ra khỏi chỗ mình vừa nằm và vỗ nhẹ vào nơi đó.
"Nàng ngủ ở đây đi, ở đây rất ấm áp đấy".
Ta nằm xuống và chợt muốn bật khóc, ta cảm thấy bọn họ quá tốt với ta rồi.
"Thiền Vu, phiền ngài thay ta cảm tạ phu nhân, thuốc dùng tốt lắm ạ".
"Ừ, vậy là tốt rồi…".
Y Mãnh Tà rất nhanh đã sắp đi vào giấc ngủ, xoay người ôm ta vào lòng, mơ hồ nói: "Nàng nên gọi bà ấy là mợ giống như ta này, đừng gọi là phu nhân nữa".
"Dạ, được ạ".
Ta không kiềm chế được nên trong giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào, may mà hắn đã ngủ say rồi.