Nghe thấy lời tự xưng không biết xấu hổ của anh, Lâu Anh hận không thể lấp kín miệng của anh, luôn nói những điều khiến cô đỏ mặt.
Lâu Anh rất muốn kiên cường một lúc, chỉ tiếc tiểu bạch thỏ như cô sao có thể là đối thủ của con sói xám đuôi to, hơn nữa, cuối cùng người có hại vẫn là cô, nên điều này đã thuyết phục cô.
“Không phải chúng ta đi cưỡi ngựa sao? Anh còn không đi?” Lâu Anh nỗ lực bẻ chủ đề nói chuyện trở về.
Hạ Thanh Xuyên nhìn thấu thủ đoạn nhỏ của cô nhưng không nói ra, ngược lại nhìn cô lúc rảnh rỗi, nhàn nhạt nói, “Không vội, cưỡi ngựa đối với anh không quan trọng bằng em.”
“Nhưng em muốn đi.” Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở chung một chỗ với anh cô sẽ chết vì nhịp tim đập quá nhanh.
“Vậy em đi đi.” Sắc mặt của Hạ Thanh Xuyên rất tự nhiên, nếu như bỏ qua cánh tay đang ôm Lâu Anh mà nói thì anh ta vẫn có chút đáng tin.
“Vậy anh buông em ra đi.” Lâu Anh dùng sức bẻ cánh tay anh.
Dù nhìn Hạ Thanh Xuyên không quá mạnh mẽ, nhưng sức lực lại rất lớn, cô dùng hết sức lực, anh vẫn bất động, vẻ mặt rất tự nhiên.
“Có thể, nếu em gọi một tiếng ‘anh trai’ anh sẽ thả em ra.”
Đa số đàn ông đều có thói hư tật xấu như vậy trong lòng, thích ép cô gái mình thích kêu mình là anh trai, điều này có thể thỏa mãn dục vọng nào đó trong lòng bọn họ.
Lâu Anh chợt nghĩ đến anh đã kêu cô gọi anh như vậy trong cuộc call video lần trước, mặt cô lại đỏ lên.
Khi đó cô trong lòng tràn đầy áy náy, ỡm ờ mới gọi, hiện tại anh rõ ràng đang đùa giỡn mình, cô không muốn.
“Thật sự không gọi?” Hạ Thanh Xuyên thấy vẻ mặt quật cường không chịu thua của cô, hiếm khi bắt đầu nghĩ lại có phải mình đã trêu chọc con người ta quá mức rồi không.
“Không gọi thì không gọi, hôm nay buông tha cho em, sau này sẽ bổ sung lại.” Anh cúi người hôn lên môi Lâu Anh. Cuối cùng lo lắng có nhiều người, không dám hôn quá lâu, anh chỉ đơn giản chạm rồi buông cô ra.
Lâu Anh nghe anh nói sau này sẽ bổ sung lại, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ về sau mình nên thông minh hơn, không để cho anh có cơ hội bắt nạt như vậy nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi cưỡi ngựa.” Hạ Thanh Xuyên dắt tay cô, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Đầu tiên hai người chạy chậm vài vòng với nhau, sau đó, Hạ Thanh Xuyên xuống ngựa.
Lâu Anh nhìn anh nghi ngờ không biết anh đang muốn làm gì, chỉ thấy anh buộc ngựa sang một bên rồi đi về phía cô.
Sau đó, trong vẻ mặt khiếp sợ của cô xoay người lên ngựa ngồi phía sau cô.
“Anh……” Lâu Anh thực sự không biết nên nói gì, người này sao có thể vô sỉ như vậy, “Em không tự mình cưỡi ngựa được sao?” Anh đi đến tóm lấy cô.
“Chúng ta có cảnh cưỡi ngựa chung trong phần dưới của bộ phim, hiện tại luyện tập trước đi.” Anh ấy rõ ràng muốn chiếm tiện nghi, nhưng lại nói như đúng rồi.
Trong phần dưới của bộ phim, quả thật bọn họ có cảnh cùng nhau cưỡi một con ngựa, hơn nữa, khi Lâu Anh đọc kịch bản, bên trong còn có…… cảnh hôn.
Không biết đến lúc đó có thể xóa bớt cảnh đó không, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ nói rõ ràng trước khi quay, nhưng hiện tại……
Hạ Thanh Xuyên giống như có thể đoán được hiện tại Lâu Anh đang nghĩ gì, đột nhiên anh nói, “Anh đột nhiên nhớ ra chúng ta có cảnh hôn ở phần dưới của bộ phim, em có muốn luyện tập nó trước không.”
Lâu Anh: ……
Anh ấy cho rằng cô ngốc sao?
Cũng may Hạ Thanh Xuyên cũng biết hiện tại không phải lúc, chỉ định trêu cô thôi chứ không tính làm thật.
Chỉ cần một người ngồi trên con ngựa là ổn, còn có phạm vi hoạt động, hai người ngồi thì có chút chật, Lâu Anh có thể cảm giác được lòng ngực nóng bỏng của Hạ Thanh Xuyên.
Hơn nữa, khi cưỡi ngựa, anh luôn nói những chuyện khiến người ta đỏ mặt để trêu chọc cô, nếu cô không trả lời anh sẽ làm một số động tác, cho đến khi cô buộc phải nói những gì anh muốn nghe.
Lâu Anh thật sự không thể chống đỡ được sự quấy rối của anh, cô định đi xuống.
“Thật sự muốn đi xuống?” Tay anh vẫn đặt trên eo cô, không có ý định buông ra.
“Chân em đau.” Lâu Anh tỏ ra yếu đuối, giọng điệu rất đáng thương.
“Thật sao?” Hạ Thanh Xuyên cảm thấy đây là một cái cớ của cô.
“Thật.”
Cô đang nói thật, cô thật sự rất đau chân.
Hạ Thanh Xuyên vốn không tin, chờ khi cô đi xuống thì anh tin rồi.
Anh xoay người xuống ngựa trước, sau đó chờ cho cô xuống ngựa.
Ngay khi chân của Lâu Anh vừa chạm đất cô liền có cảm giác hai chân mình mềm nhũn, không khống chế được thiếu chút nữa ngã xuống, Hạ Thanh Xuyên tay mắt lanh lẹ vớt cô trở lại.
“Xem ra em không nói dối.” Hạ Thanh Xuyên mỉm cười.
Lâu Anh trừng mắt liếc anh một cái, cô là người thích nói dối sao?
“Nhưng mà, thể lực của em quá kém, mới chạy hai vòng như vậy đã mệt mỏi, khó trách học không tốt.”
“Em không tham gia các cuộc thi cưỡi ngựa, học tốt như vậy làm gì.” Lâu Anh bất mãn lẩm bẩm.
Hơn nữa, khi cưỡi ngựa sẽ bị cọ vào đùi, nếu cưỡi lâu, có khả năng sẽ bị trầy da, cô sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Phần dưới của bộ phim có rất nhiều cảnh đánh nhau, thể lực của em kém như vậy, sẽ phải chịu khổ.” Hạ Thanh Xuyên có lòng tốt nhắc nhở.
“Đến lúc đó em nhất định sẽ không kéo chân anh lại.”
“Anh không có ý này.” Ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên lóe lên.
“Vậy là cái gì?”
“Không có gì.” Hạ Thanh Xuyên khẽ thở dài.
Lâu Anh cảm thấy anh hơi kỳ lạ, cô muốn tiếp tục truy vấn, lại nghe thấy anh nói: “Nếu mệt thì ngồi bên cạnh một lát đi, anh cưỡi thêm hai vòng nữa.”
“Cũng được!” Cô nhìn kỹ sắc mặt của anh, vẫn không thể nhìn ra gì.
Hạ Thanh Xuyên lại lên ngựa của mình một lần nữa, không có Lâu Anh, anh càng phóng túng, tốc độ cực nhanh, suýt nữa khiến người khác cho rằng đây là cảnh đua ngựa.
Trang phục cưỡi ngựa khiến dáng người anh càng thêm cao lớn, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào người anh, cả người như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.
Lâu Anh không nhịn xuống, lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh, còn ghi lại một đoạn video ngắn cảnh anh đang cưỡi ngựa.
Sau đó, cô nhấn vào nhóm nhỏ bạn thân của mình, gửi hai tấm ảnh cô vừa chụp vào đó.
Không đến một phút, người trong nhóm bắt đầu sôi nổi.
Vương Bạch Thạch: Oh, em đang show ân ái sao?
Hoa Hoa: Bạn trai người ta đẹp như vậy đương nhiên người ta phải đi khoe khoang một chút.
Con cá nhỏ: Tết nhất, còn đi bắt nạt cẩu độc thân* như chúng tôi.
*Cẩu độc thân: chó độc thân, FA,…
……
Lâu Anh có da mặt mỏng, bị mọi người trêu chọc như vậy, không dám lên tiếng, chỉ dám ở một bên nhìn trộm.
“Em đang xem gì vậy?”
Một giọng nói đột ngột vang lên từ sau lưng, dọa Lâu Anh giật mình, cô theo bản năng che di động không cho anh xem.
“Có phải em làm chuyện xấu gì sợ bị anh phát hiện? Đúng không?” Hạ Thanh Xuyên nhìn cô với nụ cười như không cười, còn lộ ra ánh mắt hiểu rõ, tựa như anh chắc chắn cô đã làm “Chuyện xấu” gì rồi.
“Không có đâu.” Lâu Anh phồng mắt lên phản bác.
“Vậy thì em vừa mới làm cái gì?” Anh bỗng nhiên đến sát.
Lâu Anh ngả người về sau theo bản năng, toàn bộ tâm trí đều ở trên người anh.
Đột nhiên, có một thứ gì đó tuột khỏi tay cô, đó là di động của cô, anh nhân lúc cô không chú ý mà đoạt di động của cô.
Lâu Anh lấy lại tinh thần, lập tức đi đoạt lại, nhưng Hạ Thanh Xuyên đã nâng cánh tay lên.
Người này đã cao, còn giơ như vậy, cô hoàn toàn không với tới.
“Anh trả lại cho em.” Lâu Anh thật sự rất xấu hổ khi để anh biết cô vừa phạm vào hoa si, không chỉ chụp ảnh anh, còn chia sẻ cho người khác.
“Em hôn anh một cái anh liền trả lại cho em.” Hạ Thanh Xuyên lúc này có chút bướng bỉnh, như một thiếu gia lang thang đùa giỡn một cô gái nhỏ.
Người này quả thực luôn muốn chiếm tiện nghi cô mọi lúc mọi nơi, Lâu Anh cảm thấy mình không thể khuất phục như vậy.
“Không trả thì thôi.” Dù sao chỉ là mấy tấm ảnh mà thôi.
Hiện tại cô muốn làm cho da mặt mình dày một chút, có vậy mới không bị anh ăn đến chết.