Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 64: Chúng ta công khai có được không?



Hạ Thanh Xuyên vốn dĩ không sống ở đây, chứ đừng nói đến nấu cơm, sao có thể nghĩ tới sẽ chuẩn bị một cái gì đó như tạp dề chứ.

“Nấu ăn nhất định phải đeo tạp dề sao?” Động tác trên tay anh không ngừng, sơ chế từng miếng cánh gà, sau đó đặt vào tô sứ bên cạnh.

“Em thấy mọi người đều như vậy, tránh làm bẩn quần áo của mình.”

“Vậy hôm nay anh sẽ cho em thấy không mặc tạp dề cũng không làm bẩn quần áo.”

“Chúng ta nếu cơm tối sớm vậy?” Lâu Anh tiến sát người lại, tò mò nhìn nhìn thực phẩm anh mua về.

“Trước tiên là xử lý nguyên liệu nấu ăn.” Hạ Thanh Xuyên làm xong cánh gà, cho tất cả vào trong tô sứ, rồi bỏ nước sốt và bột gia vị vào bên trong, trộn đều.

“Trông anh rất điêu luyện! Giống như một đầu bếp.” Lâu Anh tán thưởng.

“Nhìn nhiều liền biết thôi.” Khi Hạ Thanh Xuyên còn ở nhà đi học, mẹ anh thường xuyên nấu cơm tối, anh đến giúp đỡ, thuận tiện học nấu ăn.

“Em đi ra ngoài trước đi, mắc công một hồi làm bẩn quần áo.”

“Không phải anh nói anh sẽ không làm bẩn quần áo sao?” Lâu Anh chu môi.

“Anh lừa em đó.” Hạ Thanh Xuyên nói đúng sự thật, anh không hề cảm thấy mình gạt người có gì không đúng, “Quần áo của anh bẩn thì có thể thay, nhưng em thì không có đồ để thay.”

Nói xong, Hạ Thanh Xuyên nhớ đến gì đó, lộ ra một nụ cười xấu xa, “Ừm ~ nếu em không ngại, em có thể mặc đồ của anh.”

Lâu Anh nghe thấy lời này, cô liền biết mình lại bị trêu đùa, mặt đỏ tai hồng ngay lập tức, quả thực không biết nên nói cái gì.

“Em không cần.” Ném xuống những lời này, cô liền bỏ chạy.

Lâu Anh không quen với chung cư của anh, trông cũng không có gì thú vị, cô định lướt di động một lát.

Cô sờ vào túi mới phát hiện di động của mình không có trong túi, anh thu di động của cô trước khi ăn và chưa trả lại!

Cô nhìn thấy áo khoác của anh để trên sô pha, và cô đã tìm được di dộng của mình ở đó.

Mới mở di động lên, cô liền phát hiện có vài người đã gửi tin nhắn cho mình.

Hàn Thời Hân gửi nhiều nhất, cô ấy hỏi cô và Hạ Thanh Xuyên đã tiến triển đến bước nào rồi, có phải chuẩn bị công khai không, hot search hôm nay có phải là cố ý hay không.

Lâu Anh không biết hot search gì, cô tò mò mở Weibo ra, quả nhiên nhìn thấy hot search của cô và Hạ Thanh Xuyên, nhấn vào mới phát hiện là Weibo của hai người gây ra chuyện.

Cô chỉ đăng Weibo một cách ngẫu hứng thôi, anh ấy thật sự đăng theo một cái tương tự.

Nếu nói không phải cố ý, chính cô còn không tin.

“Vì sao anh lại cố ý đăng Weibo này?” Lâu Anh cầm di động đi “Chất vấn” anh.

Hạ Thanh Xuyên tạm thời đã xử lý nguyên liệu nấu ăn xong, giặt tay sạch, đang định đi ra, thì đã nhìn thấy cô quay mặt đứng ở cửa phòng bếp.

“Anh chỉ đăng Weibo để chia sẻ việc cưỡi ngựa mà thôi, sao có thể là cố ý?” Anh bước tới hai bước tới gần cô, vẻ mặt vô tội, một tay đặt lên khung cửa, nửa vòng quanh cô.

Có đôi khi, những người vô sỉ thật sự khiến người khác không có cách nào hết.

“Anh nhìn xem chuyện tốt anh làm ra nè, Weibo bùng nổ rồi.” Lâu Anh tức giận nói.

“Ừm, là anh cố ý.” Hạ Thanh Xuyên sảng khoái thừa nhận sự thật.

“Vì sao?” Lâu Anh hơi ngước đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên rơi xuống mặt cô, trong lúc vô tình lại tập trung vào đôi môi hồng phấn của cô.

“Em nói xem là vì sao?” Anh vòng một tay khác qua eo cô, vừa thu tay lại liền ôm người vào lòng.

“Anh Anh, chúng ta công khai được không?” Anh cúi đầu xuống một chút, gần như dán vào môi cô nói.

Trong mắt Lâu Anh lộ rõ sự kinh ngạc, cô còn chưa nghĩ đến vấn đề này.

“Nhưng, chúng ta mới ở bên nhau mấy ngày thôi.” Cô có hơi do dự.

Hơn nữa, ba mẹ và anh trai cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, cô sợ họ sẽ không thích.

Nếu anh thật sự cứ như vậy mà công khai tin tức về mối quan hệ yêu đương của họ, chắc chắn sẽ mất điểm trong lòng ba mẹ cô.

“Nhưng anh không muốn chúng ta bí mật yêu đương.” Hạ Thanh Xuyên nói có chút ủy khuất.

“Vậy thì phải để anh trai em đồng ý mới được!” Lâu Anh yếu ớt nói.

Nếu không, cho dù đã công khai, anh cô cũng có cách ngăn chặn tin tức, thậm chí sẽ tức giận.

Trong lòng Hạ Thanh Xuyên một lần nữa bực mình vì Lâu Minh quản quá nhiều, nhưng nghĩ lại nếu anh có một em gái bảo bối ngoan ngoãn như vậy, không chừng anh sẽ giống anh ta, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, sợ cô bị tra nam lừa.

“Không công khai cũng được, nhưng em đừng phủ nhận mối quan hệ của chúng ta.” Hạ Thanh Xuyên lui một bước.

“Được.” Lâu Anh nhẹ nhàng đáp, “Thật ra em không muốn phủ nhận.” Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng rất kiên định, không có một chút trốn tránh.

Hạ Thanh Xuyên nghe được câu nói này, trong lòng vô cùng thỏa mãn, chỉ là tạm thời không công khai, chỉ cần cô không lùi súc là được.

“Chừng nào thì em dẫn anh đến gặp gia đình em?” Anh hỏi đột ngột.

Anh vẫn nhớ rõ những câu nói lúc trước của cô, hơn nữa, anh cũng muốn nhanh chóng nhận được sự chấp nhận của gia đình cô.

“Hả?” Anh thay đổi chủ đề tài quá nhanh, khiến Lâu Anh không kịp chuẩn bị tâm lý, “Sao đột ngọt anh lại nhắc đến vấn đề này.”

“Không phải đột ngột đâu, anh đã suy nghĩ rất lâu rồi.” Hạ Thanh Xuyên ôm lấy cô đi từ phòng bếp vào phòng khách, rồi ôm người lên trên đùi.

“Anh rất nghiêm túc với em, đương nhiên anh muốn gặp gia đình em làm cho họ yên tâm.”

Hạ Thanh Xuyên hiểu được sự lo lắng của Lâu gia đối với cô, sau cùng thân phận của cô, rất dễ thu hút một só người có dụng tâm kín đáo.

Lâu Anh vẫn có hơi do dự, cô không thể nói đây là cảm giác gì, có lẽ là một diễn biến khác với những gì cô dự đoán!

“Anh muốn gặp bây giờ sao?” Cô do dự mở miệng.

“Anh là người không nên gặp sao?” Hạ Thanh Xuyên nói câu này có chút ủy khuất.

“Không phải.” Lâu Anh vội vàng phủ nhận, nếu anh là người không nên gặp, vậy người khác chẳng phải là khóc chết sao.

“Anh thật sự muốn đến nhà em?” Cô như đang xác nhận lại.

“Hiện tại thì chưa cần, sau này sẽ luôn đến thăm chú và dì.” Hạ Thanh Xuyên nói cực kỳ tự nhiên, anh tin rằng mình và cô ấy có thể đi đến cuối cùng.

“Chờ em trở về sẽ hỏi họ, xem họ có thời gian không.”

Lời nói này của Lâu Anh xem như là đồng ý.

Hạ Thanh Xuyên có được kết quả mình muốn, mỉm cười thoải mái, vừa yêu nghiệt vừa quyến rũ, Lâu Anh nhìn đến ngây người vài giây.

Hạ Thanh Xuyên chú ý thấy, nụ cười trong mắt càng thêm rõ ràng, nhân lúc cô không phản ứng anh cúi người hôn xuống.

Lúc này đây, anh cực kỳ dịu dàng, kiên nhẫn dẫn đường cô đáp lại mình.

Lâu Anh bị hôn đến choáng váng, tay cô vẫn đang nắm chặt phần áo trước ngực anh.

“Ngoan, nhắm mắt lại.”

Lâu Anh giống như bị mê hoặc, ngoan ngoãn nghe anh nói nhắm hai mắt lại.

Dưới sự dẫn đường dịu dàng của anh, cuối cùng cô cũng khẽ mở môi đỏ đáp lại anh.

Vốn dĩ chỉ là một động tác rất tinh tế, bây giờ nó giống như là một □□, trực tiếp thiêu đốt cả người Hạ Thanh Xuyên.

Trái tim đập nhanh không khống chế được, nhịp tim mạnh mẽ tỏ ra sự phấn kích của anh.

Dịu dàng lúc đầu chỉ là biểu hiện giả dối, anh bắt đầu trở nên mạnh mẽ, tận tình cướp lấy hơi thở của cô, thơm ngọt của cô.

Lâu Anh bị động tác thô bạo của anh làm cho bừng tỉnh, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần và biết tình huống gì đang xảy ra giữa hai người lúc này.

Cô cảm thấy hiện tại có hơi nguy hiểm, nhưng không tránh khỏi được sự khống chế cho anh.

Qua một lúc lâu, anh mới buông cô ra.

“Sau này còn trêu chọc anh như vậy, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu.” Hạ Thanh Xuyên ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn nói.

Lâu Anh cảm thấy mình thật sự đang mang một cái nồi rất lớn, “Rõ ràng là anh trước…… Hôn em, cuối cùng còn đổ lỗi cho em.”

Trời đất chứng giám, cô không hề trêu chọc anh.

“Em xuất hiện trước mặt anh chính là trêu chọc anh.”

Lâu Anh: “…… Em sẽ lập tức biến mất trước mặt anh ngay bây giờ.” Nếu không anh luôn quăng cái nồi lên người cô.

Nói xong, cô phải rời xa anh.