Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 71: Anh thật tốt



“Nếu không thì sao? Em cho rằng anh muốn làm gì?” Hạ Thanh Xuyên cười khẽ, trong mắt có vài phần trêu chọc.

“Sao em biết được anh muốn làm gì chứ?” Lâu Anh bỗng chốc đứng dậy, “Không phải anh muốn xem sao, em dẫn anh đi.”

Lâu Anh đi về phía trước, Hạ Thanh Xuyên không nhanh không chậm đi theo sau cô lên lầu.

Lâu Anh sống một mình ở đây, nên nơi này không lớn lắm, lầu một là phòng khách và phòng bếp còn có phòng của chị Hồ, lầu hai là phòng ngủ của cô, thư phòng, phòng vũ đạo, phòng quần áo, còn có một căn phòng dành cho khách.

Lầu 3 là ban công, trên đó có một mái đình, và một hoa viên nhỏ.

Phòng của Lâu Anh tổng thể là màu hồng xanh, không nữ tính như màu hồng nhạt, nhưng cũng rất mềm mại thoải mái.

“Em thích màu xanh sao?” Hạ Thanh Xuyên đánh giá mọi nơi.

Trên mặt sàn trải thảm, giường được dựa vào tường, bên cạnh giường có một cái bàn trang điểm, trên đó để những trang sức và mỹ phầm dưỡng da thường ngày của cô.

Có một số gấu bông được đặt ở góc khác, có một số con lớn hơn cả người, một số con thì nhỏ tinh xảo.

Gần cửa sổ sát đất, có một ban công nhỏ, nơi đó có đặt một cái bàn, tranh thủ thời tiết đẹp, ngồi ở đây ngắm trăng vào buổi tối rất tuyệt.

Có hai quyển sách nằm tùy tiện trên giường của cô, để cô dễ lấy chúng đọc.

Nhìn chung, phòng của cô không lộng lẫy và tinh xảo như người ngoài nghĩ, nhưng nó trông rất ấm áp.

“Em thích. Em thích màu xanh nhạt, màu xanh biển, xanh da trời, xanh của đại dương, em thích hết.” Lâu Anh không hề che giấu về sở thích màu xanh của mình.

Hạ Thanh Xuyên yên lặng ghi nhớ, rồi hỏi, “Em thích phong cách trang trí nào?”

“Em không đặc biệt thích gì, nhìn thoải mái là được.” Lâu Anh cảm thấy chắc là anh đã xem đủ rồi, nên cô kéo anh tiếp tục đi lên lầu, “Ở trên sân thượng em trồng rất nhiều hoa, để em dẫn anh đi xem.”

Loài hoa mà Lâu Anh trồng không đắt, nhưng quý là vì chúng được chính tay cô trồng và chăm sóc.

“Hoa hồng Nguyệt Quý Tùng này được em chiết khi em đi dạo ở ngoại thành hồi trước, sau khi trở về em đã cắt cuống rồi cắm nó trong đất, nó đã mọc rễ và sống lại.”

“Còn có loại mọng nước này, là được một người bạn cùng lớp chia cho em, em cũng mang nó về đây.”

“Hoa Cẩm Tú Cầu này……”

Lâu Anh giải thích từng chút cho anh về nguồn gốc của những loài hoa cỏ này, cô không cố ý đi sưu tập chúng, chỉ là chậm rãi tích lũy nhiều như vậy.

Từ trong lời nói của cô, anh từ từ hiểu được cuộc sống lúc trước của cô.

Anh không có tham gia vào quá khứ của cô, nhưng tương lai của cô sẽ có anh làm bạn.

Hai người chỉ ở trên sân thượng một lát, dù sao bên ngoài rất lạnh, trong nhà vẫn thoải mái hơn.

Giữa trưa, quả nhiên Hạ Thanh Xuyên không có rời đi, rất vất vả mới có thể ở cùng bạn gái của mình, sao anh có thể rời đi?

Sau khi Lâu Minh tham gia xong một cuộc họp quan trọng, anh phải sắp xếp mọi thứ xong rồi mới có thời gian để thở.

Nghỉ đông tồn đọng quá nhiều việc, hiện tại tự nhiên vội đến chân không chạm đất.

Trợ lý của anh thấy anh rảnh, mới dám bước vào, nhưng anh ta vẫn đang do dự có nên nói cho anh biết những chuyện xảy ra trên mạng không.

“Có chuyện gì, nói.” Lâu Minh trực tiếp ra lệnh.

Người trợ lý này không dám do dự, trực tiếp lấy máy tính bảng ra, “Tiểu thư và Hạ tiên sinh đã công khai tin tức yêu đương.”

Lâu Minh nhìn lên thấy, các tiêu đề đều là tin tức của hai người họ.

“Còn có……” Trợ lý lại do dự, anh ta sợ Boss của mình xem đoạn video kia sẽ tức chết.

“Còn có gì?” Giọng điệu của Lâu Minh đã không kiên nhẫn, ánh mắt như dao, khiến hai chân trợ lý mềm nhũn.

“Đoạn video này được lan truyền trên mạng.” Anh ta mở máy tính bảng lên, rõ ràng là dáng vẻ hai người đang hôn nhau.

Người quay video này vẫn còn cách xa một chút, thêm nữa ánh đèn hành lang hơi mờ, dáng vẻ của hai người có hơi mơ hồ, nhưng điều này không gây trở ngại người khác nhận ra họ.

Lâu Minh xem xong trên mặt không có biểu cảm, sắc mặt càng thêm u ám, trong phòng đầy đủ máy sưởi, nhưng trợ lý lại cảm thấy như đang ở nơi băng giá.

“Boss, cần tìm người xử lý không?” Trợ lý run bần bật hỏi.

“Mọi chuyện đã lan truyền khắp nơi rồi cậu mới hỏi tôi câu này.” Lâu Minh nói với giọng vô tình.

Trợ lý vừa nghe, sau lưng liền toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Trước đó Lâu Minh đang họp, nên anh ta không dám tùy tiện quấy rầy.

Lâu Minh đỡ trán nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, u ám bên trong đã biến mất rất nhiều, “Tạm thời không cần xử lý, chú ý bình luận trên mạng, đi xuống.”

Cũng may không có phát tác, trợ lý giống như đã trải qua một cuộc tìm đường sống từ trong chỗ chết, lanh lẹ biến mất trước mắt Lâu Minh.

Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên quanh co một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ đến điện thoại của mình, sau đó, theo lý thường, cô phát hiện hot search và video ngắn treo trên Weibo.

Làm sao cô biết được ngày hôm đó sự tương tác giữa hai người sẽ bị tung lên mạng, cô lập tức vừa xấu hổ vừa bực mình.

“Đều tại anh, bây giờ em không có mặt mũi gặp người khác.” Lâu Anh oán giận với Hạ Thanh Xuyên một lát.

Dù sao ngàn sai vạn sai đều là anh sai, nếu anh không ấn cô hôn, thì sẽ không có đoạn video này.

Hạ Thanh Xuyên vốn không cảm thấy có gì, ngược lại còn có chút vui mừng âm thầm, thấy cô xấu hổ buồn bực như vậy, anh đành phải dỗ dành cô bằng những lời tốt đẹp, vì sợ cô gái nhỏ bực như vậy sẽ không cho anh đến gần.

Tính cách của Lâu Anh tương đối hướng nội, từ trước đến giờ cô luôn được dạy dỗ theo phong cách thục nữ, hiếm khi mất khống chế trước mặt người ngoài, càng không quen bị nhiều người như vậy biết chuyện riêng tư của mình.

Nếu đây là đóng phim, cô sẽ dễ dàng chấp nhận hơn, dù sao người trong phim không phải là con người thật của cô.

“Anh Anh, đều là anh sai, anh bảo đảm tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy trong tương lai.”

“Do ngày hôm đó anh quá nhớ em, nên không chú ý đến người khác……”

Tóm lại, Hạ Thanh Xuyên đã nói hết những lời hay, còn bảo đảm, cuối cùng miễn cưỡng dỗ dành được cô.

Xem ra, sau này phải chú ý hơn đến bên ngoài mới được.

Lâu Anh không dám đọc bình luận trên mạng, chỉ có thể giả làm đà điểu tự lừa dối mình.

Cuối cùng, mặc dù Hạ Thanh Xuyên đã được tha thứ, nhưng vẫn phải chịu trừng phạt nho nhỏ, Lâu Anh đuổi người đi không cho anh ăn tối.

Tuy nhiên, sáng sớm ngày hôm sau anh đã chạy đến, mỹ danh nói rằng anh đến đón cô để đi chụp ảnh tạo hình.

Chị Hồ không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì khó xử, nhưng thấy anh ân cần như vậy, chị còn cố ý chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Hừ, mới đến một chuyến đã mua chuộc được Chị Hồ, bản lĩnh mua chuộc lòng người này thật sự khiến người khác không theo kịp.

Nhưng khó xử vẫn là khó xử, Lâu Anh chỉ nói ít hơn một chút, và không nói điều đó với anh.

Trên mạng không có thả ra tin tức hai người muốn hợp tác lần nữa, nhưng nhà làm phim không nóng nảy, hai người đã chiếm một nửa lưu lượng truy cập của giới giải trí, không cần tuyên truyền đặc biệt, bản thân bọn họ đã là bảo đảm cho rating.

《 Cờ 》 là một bộ phim về âm mưu và quyền lực, nam nữ chính cùng một quan niệm nhưng tư tưởng lại khác nhau, sau đó thiên hạ đại loạn, gió nổi mây phun, nhân tài xuất hiện đông đảo, không biết có bao nhiêu anh hào đã bước lên sân khấu.

Nữ chính tuy là con gái, nhưng thường mặc nam trang.

Đây là lần đầu tiên Lâu Anh nữ giả nam trang, tóc được búi cao, trang điểm nền, làm tăng các đường nét của lông mày và mắt, đồng thời làm thô các đường nét để tăng thêm phần đậm, đặc biệt là lông mày, càng đậm và sắc nét.

Tuy rằng thanh tú hơn một người đàn ông bình thường, nhưng nó vẫn đẹp hơn nhiều so với sự thô kệch và bột phát trong một số bộ phim cổ trang, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được đó là phụ nữ.

“Thế nào? Tạo hình này được không?” Lâu Anh đã sớm quên chút khó xử khi nãy của mình, sau khi làm xong tạo hình thì gấp không chờ nổi dạo qua một vòng ở trước mặt Hạ Thanh Xuyên.

Chiều cao của Lâu Anh vẫn ổn, môi hồng răng trắng, khí thế bất phàm, chợt nhìn thấy, thật sự có vài phần như một công tử thế gia.

“Anh Anh mặc nam trang rất đẹp.”

“Sau đó?” Lâu Anh vẫn đang chờ đánh giá tiếp theo của anh.

“Hành vi cử chỉ vẫn giống như một cô gái nhỏ.” Hạ Thanh Xuyên cười nói, lời nói của anh không chứa ý giễu cợt, chỉ là nói ra sự thật.

Quả thật, vẫn có thể nhìn trạng thái tĩnh của Lâu Anh, nhưng động thái thì không thể che giấu sự thật cô là một cô gái.

Lâu Anh có chút nản lòng, “Thật sự một chút cũng không giống con trai?” Nói xong, cô lại đối diện với gương.

“Đừng lo lắng, hành vi cử chỉ có thể từ từ luyện tập, chờ khi đóng phim là được.” Hạ Thanh Xuyên xoa bóp mặt cô thấp giọng an ủi, “Hơn nữa, còn có anh, anh sẽ dạy cho em.”

Nghe anh nói như vậy, Lâu Anh yên tâm hơn rất nhiều, giống như chỉ cần anh nói có thể, cô liền không có gì phải lo lắng.

Tiếp theo, hai người từng người chụp ảnh tạo hình riêng, rồi chụp ảnh đôi.

Hạ Thanh Xuyên có ba bộ tạo hình, Lâu Anh cũng vậy, nhưng cô có một bộ nữ trang.

Không biết có phải vì họ là người yêu hay không, mà mỗi một bức ảnh kết hợp đều tràn đầy cảm giác CP, ngay cả mấy bức ảnh mặc nam trang đều có vẻ là đam mỹ.

Tuy nhiên, nghĩ đến hai người trong phim vốn thưởng thức và thích nhau, nên ảnh tạo hình nhìn chung không gì là sai.

Có một bức ảnh mà Lâu Anh thích nhất, hai người cầm kiếm nhìn nhau, tương đối nhìn, thì không biết là đang bàn luận hay quyết đấu, có cảm giác kích thích khi kỳ phùng địch thủ gặp nhau, đặc biệt là sự quyến rũ của các hiệp sĩ cổ đại nói về Đạo.

Sau khi chụp ảnh tạo hình xong, suy nghĩ nếu đã ra ngoài, Hạ Thanh Xuyên quyết định đưa Lâu Anh đi chơi rồi mới trở về.

“Em có muốn đi xem buổi hòa nhạc không?”

“Bây giờ? Vé đã bán hết chưa?” Lâu Anh nói một cách kỳ lạ.

“Anh đã đặt trước qua mạng.” Hạ Thanh Xuyên cong môi, lấy di động ra ý bảo, “Sáu giờ chiếu sẽ bắt đầu, chúng ta đi ăn một bữa rồi đi là vừa.”

“Anh đã lên kế hoạch từ trước?” Tiếp theo, Lâu Anh lại nói, “Sao anh biết được hôm nay chúng ta có thời gian đi?”

“Anh không biết chúng ta sẽ đi, chỉ là muốn chuẩn bị trước.” Cho dù lần này đi không được, sẽ luôn có cơ hội cho những lần sau.

Giọng điệu của Hạ Thanh Xuyên rất bình tĩnh, giống như anh chỉ kể lại một sự thật.

Lâu Anh có chút cảm động, anh luôn làm như vậy để chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần cô muốn đi, thì đi theo anh là được, anh sẽ sắp xếp mọi việc.

Cô không hỏi anh, có phải đã rất nhiều lần trước đó chưa, nhưng những điều anh chuẩn bị đều vô dụng.

“Hạ lão sư, anh thật tốt.” Lâu Anh chủ động vòng lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh.

“Vậy em tính khen thưởng cho anh thế nào?” Con cừu nhỏ chủ động đưa tới cửa, Hạ Thanh Xuyên con sói xám này chỉ biết gặm cô đến không còn một mảnh xương.

Tuy rằng giọng điệu của anh có chút hư, còn có chút ý trêu chọc, nhưng lần này Lâu Anh kháng cự giống như trước, mà cô nghiêm túc suy nghĩ và hỏi: “Anh muốn gì?”

Cô miễn cưỡng tính một tiểu phú bà*, chỉ cần cô có thể mua nó thì nó không phải là một vấn đề đối với cô.

*Tiểu phú bà: người phụ nữ giàu có

Tay của Hạ Thanh Xuyên leo từ eo lên trên vai cô, anh nhẹ nhàng dùng sức đẩy cô ra, để hai người có khoảng cách vừa đủ để nhìn nhau.

“Em nói xem anh muốn gì?” Đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, dục vọng mãnh liệt bị áp chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một chút gợn sóng từ trông đôi mắt sâu thẳm của anh.

Gợn sóng không đáng sợ, điều đáng sợ chính thủy triều dưới sóng.

*Mọi người đã chuẩn bị tinh thần để xem nội chiến 300 hiệp Tennis giữa anh vợ và em rể chưa=)))