Hạo Hiên vừa rời đi Lâm Tư Duệ lại bắt đầu nghĩ đến những gì hắn vừa mới nói. Rốt cuộc tại sao đại hoàng tử lại muốn giết nàng ?! Không phải lúc đầu còn đang rất tốt đẹp hay sao , hắn còn nói muốn cưới nàng cơ mà.Trong đầu nàng không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh đáng sợ của đêm hôm đó "Ngươi có biết rằng vì ai mà ta trở nên thê thảm như thế này không ?! Quyền lợi , địa vị của ta không phải đều là do nàng ta hại hay sao ? Đúng là đồ xúi quẩy ! Không nói nhiều nữa mau giết cô ta !!!"
Chẳng lẽ đó mới là con người thật sự của hắn sao ?! Tư Duệ ngồi trên giường, co ro lại một góc, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị giọng nói của nữ hài tử làm cho giật mình
Thu Nguyệt vừa tỉnh lại nàng nhìn gương mặt trắng bệch đầy hốc hác của Tư Duệ mà không khỏi nghẹn ngào. Công chúa thật đáng thương , người đã tin tưởng tên đại hoàng tử thối tha đó đến cỡ nào, vậy mà sao hắn dám đối xử với người như vậy chứ ?! Công chúa dù bị thương như vậy vẫn lo lắng cho ta, mà ta lại chẳng làm được gì. Ta thật là….ta thật là…vô dụng.
Thu Nguyệt òa khóc, thân thể nhỏ bé lao đến ôm chặt lấy chân của Tư Duệ :"HU HU HU HU !!! Công chúa, ta thật là vô dụng, ta không bảo vệ được người !”
Tư Duệ cảm động nàng khẽ nâng Thu Nguyệt trên tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ rồi nhẹ giọng an ủi :"Không phải muội đã liều mạng bảo vệ ta sao ?! Tiểu Nguyệt thật sự rất giỏi đó !”
Tư Duệ mỉm cười giơ ngón tay cái cho Thu Nguyệt một nút like. Mặc dù không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng Thu Nguyệt cũng đã ngưng khóc trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải mạnh hơn nữa, nàng cũng không muốn giấu diếm chuyện của công chúa nữa.
Từ sau khi công chúa rơi xuống hồ đã quên hết mọi chuyện. Nàng vốn định kể lại hết mọi chuyện cho người nghe nhưng Xuân Hoa nói nếu người đã quên hết cũng không sao cả. Chỉ cần người kết hôn với Đại hoàng tử sống một đời bình yên vui vẻ là được. Nàng thật không ngờ hắn vậy mà lại….Nếu bây giờ không kể cho công chúa biết e rằng người sẽ gặp nguy hiểm.
Thu Nguyệt chậm rãi nói :"Công chúa thật ra người còn một người chị gái nữa"
Tư Duệ bàng hoàng, rõ ràng trong kí ức của nàng không hề có sự tồn tại của người chị gái này. Nhưng theo lời Thu Nguyệt, mẹ của nàng cũng là hậu duệ của Liên Châu công chúa mang dòng máu bán thần. Bà kết hôn với Đế Quân của nước láng giềng phía Đông. Họ hạ sinh ra hai người con gái. Nhưng sau đó hoàng hậu phát điên hóa thành yêu quái ăn thịt người chính tay phụ thân nàng đã kết thúc sinh mệnh của bà ấy nhưng sau đó ngài cũng tự sát tuẫn táng theo hoàng hậu.
Chị gái của nàng cũng được gả đi liên hôn nhưng sau đó hóa thành yêu quái ăn thịt người nên bị giết chết nhưng có lời đồn rằng nàng ta vẫn còn sống và đang bị giam cầm ở đâu đó. Lâm Tư Duệ lắc đầu sợ hãi, tất cả người trong gia tộc đều dần biến thành yêu quái ăn thịt người để rồi bị giết chết ư ? Chẳng lẽ sau này nàng cũng sẽ trở nên như vậy?
“Công chúa, người không sao chứ ?” Thu Nguyệt lo lắng hỏi
Tư Duệ lắc đầu Thu Nguyệt tiếp tục kể :"Sau khi mất đi người thân người liền trở nên cô độc cứ sống thui thủi trong cung điện một mình vì tất cả mọi người đều sợ một ngày nào đó người cũng sẽ trở thành yêu quái. Ta không biết bằng cách nào đó Xuân Hoa tỷ đã ở đây với người trước cả ta. Năm người đón ta về cung điện lúc đó người cũng chỉ có mười ba tuổi."
“Vậy tại sao sau đó ta lại ở phủ công chúa, không phải cha mẹ ta là vương hậu sao ? Sao ta phải sống nhờ vào Đại hoàng tử chứ ?!” Lâm Tư Duệ thắc mắc
“Bởi vì người dân trong nước đã phản đối việc người ở lại. Nhưng vì có liên hôn với Đại hoàng tử trước khi xảy ra biến cố nên được ban cho một phủ công chúa nhỏ nhưng tài sản bị tịch thu hết . Lúc đó chính Đại hoàng tử đã ra tay cứu giúp chúng ta , hắn cung cấp thức ăn và quần áo. Cũng đứng ra tuyên bố với người dân sẽ chịu trách nhiệm với mọi hành vi của công chúa. Tuy chưa từng gặp người nhưng hắn cũng là…người bạn qua thư duy nhất của người”
Ra là vậy sao…người bạn duy nhất…Lâm Tư Duệ cười khan, nàng ôm chặt lấy Thu Nguyệt vào lòng mà khóc. Thu Nguyệt đau lòng vỗ về công chúa nhỏ. Công chúa từng nói nàng cũng là bạn của người vậy nên lần này nàng nhất định phải bảo vệ được người.
”Công chúa ta nghẹt thở, người ôm ta chặt quá !”
"Ta xin lỗi! "
Lâm Tư Duệ bật cười, phải rồi bên cạnh nàng còn có Xuân Hoa và Thu Nguyệt cơ mà, Bác Minh Triết hắn chả là cái gì cả. Tư Duệ không đau lòng nữa Thu Nguyệt cũng ôm lấy nàng mà cười, cả hai ôm nhau cười lớn. Đúng lúc đó một giọng nói nam nhân chen vào