Công Chúa Tại Thượng

Chương 128: Chương 128:



Quý Thính thấy buồn cười nhìn y, đang định nói chuyện thì eo bỗng tê rần, nàng lập tức kêu lên nằm lại hẳn hoi.
 
Mặc dù không bị thương nặng gì cho cam nhưng vẫn rất đau, Quý Thính ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, ngoại trừ lúc cần thiết phải xuống giường, thời gian còn lại gần như chẳng buồn nhúc nhích.
 
Bởi vì không có chuyện gì làm, nàng bèn lôi kéo Phù Vân nói chuyện, ban đầu Phù Vân vẫn rất vui nhưng loanh quanh bí bách với nàng trong phòng một ngày thì không nhịn được hỏi: “Mấy ngày nay điện hạ không ăn đồ ăn vặt gì của kinh thành rồi, bây giờ có muốn ăn gì không? Phù Vân đi mua cho điện hạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghe y hỏi thế, thứ đầu tiên Quý Thính nghĩ đến chính là: “Hạt dẻ rang đường.”
 
“Phù Vân đi ngay đây.”
 
Phù Vân nói xong thì trực tiếp nhảy lên, đang định chạy ra ngoài thì nghe Quý Thính uể oải nói: “Thôi bỏ đi, chẳng có gì đáng để ăn cả, không cần nữa đâu.”
 
Phù Vân: “...”
 
Trong phòng ngủ im lặng trong thoáng chốc, Phù Vân chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu: “Vậy điện hạ ăn ngô luộc không? Hay là có ăn gì khác, Phù Vân đi...”
 
“Ta không muốn ăn gì hết, ngươi ở lại với ta là được rồi.” Quý Thính buồn chán nói.
 
Phù Vân: “...Nếu không muốn ăn thì có muốn chơi gì không, Phù Vân đi mua.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không.” Quý Thính trả lời chắc nịch.
 
Phù Vân giương mắt nhìn nàng, đang nghĩ thêm lý do khác thì Mục Dự Chi đến, y vội vàng đứng dậy nói: “Mục ca ca đến rồi, chắc hai người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, ta không làm phiền hai người nữa.” Dứt lời, y chạy nhanh như một làn khói.
 
Quý Thính vô cùng khó hiểu: “Hắn đi vội như thế làm gì?”
 
“Chắc là ở nhà chán quá rồi nên muốn ra ngoài hóng gió một lát.” Mục Dự Chi ôn hòa nói.
 
Quý Thính hơi khựng người, lúc này mới hiểu ra: “Chẳng trách vừa nãy hắn cứ nhất quyết muốn mua đồ cho ta.”
 
Mục Dự Chi mỉm cười đưa cho chén nước cho nàng, chờ nàng uống xong mới chậm rãi nói: “Nghe nói lúc ta đi mời đại phu xoa bóp, điện hạ không cho phò mã gia vào phòng?”
 

“...Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Quý Thính banh mặt.
 
Mục Dự Chi cong khóe môi lên: “Chỉ cảm thấy hắn không ở bên cạnh điện hạ, suốt cả ngày điện hạ đều rầu rĩ không vui nên muốn gọi hắn qua đây với điện hạ.”
 
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: “Ta còn lâu mới thèm gặp hắn, nếu không phải tại hắn thì ta cũng sẽ không bị thương...”
 
“Điện hạ, là chính bản thân người không cẩn thận mới té ngã.” Mặc dù bình thường luôn nuông chiều nàng nhưng lúc này Mục Dự Chi vẫn phải nhắc nàng một câu.
 
Đương nhiên Quý Thính biết nhưng trật eo quá mất mặt, nàng không nhịn được cứ đổ lỗi lên người Thân Đồ Xuyên.
 
“Điện hạ, với tính cách của phò mã gia, nếu người không gọi hắn thì e là hắn vẫn luôn lo lắng không thôi.” Mục Dự Chi lại nói một câu. Nếu không phải lúc đó hắn nói một câu chuyển mâu thuẫn sang phía khác thì sẽ không có một loạt chuyện sau đó, nếu đã do hắn mà ra thì đương nhiên hắn phải tới hòa giải.
 
Nàng im lặng một lát, cuối cùng bĩu môi nói: “Vậy thì gọi hắn đến đi... Nói trước là ta nể mặt ngươi chứ không phải ta muốn gặp hắn đâu đấy.”
 
Mục Dự Chi cười không nói.
 
Gò má Quý Thính hơi nóng lên: “Còn ngây ra đây làm gì thế, mau gọi hắn đến đi.”
 
“Ta đi ngay đây.” Mục Dự Chi nói xong thì đứng dậy đi về phía thiên viện.
 
Lúc hắn ta đến thiên viện, Thân Đồ Xuyên đang ngồi ở sân ngắm trăng, nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía hắn ta, câu đầu tiên cất lời là: “Điện hạ thế nào rồi?”
 
“Không ảnh hưởng tới gân cốt nhưng điện hạ không chịu đau được, sợ là phải nằm trên giường mấy ngày.” Mục Dự Chi thành thật trả lời.
 
Thân Đồ Xuyên nghe Quý Thính không sao thì bả vai mới thả lỏng xuống một chút.
 
Mục Dự Chi liếc nhìn hắn: “Nếu không phải ngươi có mưu tính xấu xa, xúi giục điện hạ hứa hôn cho bọn ta thì sao có những sóng gió này.”
 
“Ta và nàng ấy cãi nhau, Mục tiên sinh chớ nên chê cười nữa.” Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc: “Trời tới rồi, mời Mục tiên sinh về cho.”
 
Mục Dự Chi khẽ xì một tiếng: “Ta truyền lời của điện hạ xong thì đương nhiên sẽ đi ngay.”
 
“Nói.”

 
“Điện hạ muốn ngươi qua đó.” Mục Dự Chi thong thả nói.
 
Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại: “Có ý gì?”
 
“Ai cũng bảo Thân Đồ Xuyên là đệ nhất tài tử kinh đô mà có mấy chữ ấy cũng không hiểu? Điện hạ cho bậc thang chỉ chờ ngươi đi xuống thôi.” Mục Dự Chi nhìn vào mắt hắn.
 
Con ngươi Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, định đi luôn, nhưng nghĩ lại cảnh mình bị chặn lại ở trước của lúc chiều thì sắc mặt hơi sầm xuống: “Ta không đi.”
 
Mục Dự Chi nhướng mày, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
 
“Nàng ấy không muốn gặp ta thì để thị vệ giữ cửa, nàng ấy muốn gặp ta lại để ngươi tới nói một tiếng.” Trong giọng nói của Thân Đồ Xuyên có một chút hờn giận hiếm thấy: “Dựa vào đâu tất cả đều phải nghe theo nàng ấy?”
 
Trước giờ chưa từng có ai hỏi Mục Dự Chi câu này, chính hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến, lúc này nghe Thân Đồ Xuyên hỏi, hắn ta bỗng không trả lời được: “...Chỉ dựa vào nàng ấy là trưởng công chúa điện hạ?”
 
Mục Dự Chi nói xong thì mạch suy nghĩ cũng rõ ràng: “Thân Đồ Xuyên, mặc dù các ngươi là phu thê, nàng cũng là chủ tử.”
 
“Ta chỉ làm phu thê với nàng ấy, không làm chủ tớ với nàng ấy.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
 
Mục Dự Chi bỗng trầm ngâm chốc lát: “Ngươi chắc chắn chứ?”
 
“Ừ.”
 
Mục Dự Chi ý liếc mắt nhìn hắn đầy ẩn ý: “Nếu như điện hạ biết ngươi không chịu qua đó, tức giận là điều hiển nhiên, sau đó sẽ không dễ dàng cho ngươi bậc thanh nữa đâu, ngươi đừng có hối hận.”
 
Mục Dự Chi nói xong, Thân Đồ Xuyên dao động nhưng vẫn kiên định bày tỏ: “Không đi.”
 
Một khắc sau, trong phòng ngủ ở chủ viện.
 
Quý Thính tức giận đập chén: “Hắn không muốn đến, bổn cung còn không muốn cho hắn đến! Cả đời này hắn cũng đừng mơ đến đây nữa!”
 

Khóe miệng Mục Dự Chi giật giật, tốn công khuyên nhủ một lúc mới đi khỏi đó. Hắn ta đi về viện của mình, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, tỏ ý vẫn là kiến tiền dễ hơn.
 
Sau đêm đó, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên coi như bắt đầu thức chiến tranh lạnh, nhưng mà hai người họ, một người trốn ở thiên viện, một người nằm ở phòng ngủ, vẫn luôn không gặp nhau.
 
Nhưng cho dù không gặp nhau thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc Quý Thính mắng Thân Đồ Xuyên ba trăm lần mỗi ngày, mắng xong lại bắt đầu tủi thân, cảm thấy mình không ai thương, không ai yêu tội nghiệp gì đâu, nhiều lần muốn chủ động xin tha thứ nhưng may là thời gian mỗi lần dao động đều chỉ như một cái chớp mắt, sau đó khi bắt đầu xoa bóp, nàng cũng bắt đầu mắng một vòng mới.
 
Mỗi khi nàng bắt đầu sừng sộ lên, Phù Vân yên lặng ở một bên nghe, sau đó đi ra khỏi chủ viện, cứ luôn có các thể loại ngẫu nhiên gặp phải Thân Đồ Xuyên.
 
“...Phò mã gia, muốn hỏi gì thì ngươi cứ hỏi đi, không cần cố ý đến chặn ta.”
 
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát: “Nàng thế nào rồi?”
 
“Mỗi lần xoa bóp, điện hạ đều rất đau.” Phù Vân trả lời thành thật: “Mặc dù Mục ca ca đã tìm đại phu xoa bóp tốt nhất ở kinh đô nhưng nam nữ khác biệt, điện hạ lại bị thương ở eo, thực sự không tiện để đại phu xoa bóp chỉ có thể tìm một cô gái học y chữa trị cho điện hạ dưới sự chỉ đạo của đại phu. Không biết do kỹ thuật của cô gái đó không đủ tốt hay là điện hạ quá sợ đau, mỗi lần xoa bóp đều rất dày vò.”
 
Vừa nghe Quý Thính đau, lông mày Thân Đồ Xuyên nhíu lại ngay, hai chân không chịu khống chế rục rà rục rịch, cứ muốn đi vào chủ viện: “Có cách giải quyết gì không?”
 
Phù Vân suy nghĩ một chút: “Mỗi ngày đều mắng ngươi có tính không?”

 
Thân Đồ Xuyên: “...” Đột nhiên không muốn đi thăm nàng nữa rồi.
 
Hai người im lặng một lát, Phù Vân nhận ra lời ấy không nên nói, nhanh chóng chà chân lủi mất tăm. Thân Đồ Xuyên đứng một mình ở đó một lát, đúng lúc đại phu chỉ đạo xoa bóp mỗi ngày đi ra từ chủ viện, hắn lập tức tiến lên đón.
 
“Tham kiến phò mã gia.” ." Đại phu vội vàng hành lễ.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn y chốc lát rồi nói: “Dạy ta xoa bóp.”
 
Đại phu: “?”
 
Quý Thính bên này nằm ở nhà hai, ba ngày, bạn bè trong triều đều biết nàng bị thương, mấy ngày nay cũng lục tục đến thăm, vào ngày thứ ba, Lý Tráng và phu nhân đến, còn dẫn theo một chàng thiếu niên da trắng, dung mạo tuấn tú, ngay cả Quý Thính có tiêu chuẩn cao cũng không thể không khen một câu rất tốt.
 
Khuê phòng của nữ tử, Lý Tráng ở ngoài cửa hành lễ rồi tránh đi, còn thiếu niên anh tuấn theo Lý phu nhân đi vào phòng, Phù Vân nhìn bên này rồi ngó bên kia rồi thức thời đi ra ngoài.
 
Lý phu nhân mỉm cười hành lễ với Quý Thính: “Thỉnh an điện hạ.”
 
“Mau dậy đi, vị này là?” Trông cậu nhóc này cũng tầm mười sáu, mười bảy tuổi, Lý phu nhân là người hiểu quy củ, thường sẽ không dẫn người vào, nếu đã dẫn đến thì chắc là có nguyên nhân gì đó.
 
Lý phu nhân nghe vậy cười nói: “Thiếp thân nghe nói mấy ngày nay điện hạ xoa bóp chịu khổ, cố ý mời Trương Duyệt – Trương đại phu ở quê lên vì điện hạ, năm ngoái thiếp thân bị đau chân, chính vị Trương đại phu này đã chữa khỏi cho.”

 
“Năm ngoái hắn vẫn là một đứa nhóc, bây giờ... Sợ là không tiện lắm, bổn cung bị thương ở eo.” Quý Thính bật cười, có chút bất đắc dĩ từ chối.
 
Thiến niên đứng bên cạnh lập tức lên tiếng: “Điện hạ không cần quá để ý đến nam nữ khác biệt với thảo dân, bởi vì thảo dân là...”
 
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì giơ tay lên làm tư thế cắt ống tay áo, sau đó cười nói: “Việc này chẳng là bí mật gì ở quên thảo dân, vì thế không ít tiểu thư nơi khuê phòng cũng tìm thảo dân chữa bệnh.”
 
“Thật sao?” Quý Thính nhìn Lý phu nhân, thấy nàng ấy gật đầu mới ôn hòa nhìn thiếu niên: “Đã vậy thì cứ thử xem, nếu ngươi xoa bóp tốt thì ở lại phủ mấy ngày.”
 
“Vâng.” Thiếu niên cụp mắt đáp một tiếng.
 
Lúc cậu ta xoa bóp cho Quý Thính, Phù Vân canh ở ngoài cửa, thấy người bên trong mãi không đi ra thì xoa cái bụng hơi đói đi về phòng bếp, vừa mới đi ra khỏi chủ viện không bao lâu thì lại gặp Thân Đồ Xuyên.
 
“...Phò mã gia, ta đã nói rồi, muốn tìm ta thì cứ trực tiếp đến tìm, đứng chặn ta thế này, đây là lần thứ bao nhiêu rồi, muốn gặp điện hạ thì cứ vào gặp đi.” Phù Vân vô cùng cạn lời.
 
Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt: “Ta chẳng thèm gặp nàng.”
 
Phù Vân cười lạnh một tiếng.
 
“...Phu thê Lý Tráng đến rồi sao?” Thân Đồ Xuyên cứng nhắc nói sang chuyện khác.
 
Phù Vân gật đầu: “Đến rồi.”
 
“Vừa nghe đám nha hoàn nói chuyện, bọn họ còn dẫn theo một người nữa?” Thân Đồ Xuyên tỏ ra chẳng để tâm.
 
Phù Vân hơi khựng lại: “...Ngươi vừa nãy định hỏi là người đó ấy hả?”
 
“Đám nha hoàn nói nhiều, ta nghe kín cả lỗ tai.” Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn y, lại nhanh chóng rời tầm mắt đi chỗ khác: “Nghe nói tướng mạo không tệ.”
 
“Quả thật không tệ, chính là kiểu sẽ bị chòng ghẹo nếu điện hạ là điện hạ thuở trước.” Phù Vân nói sự thật lần thứ hai.
 
Thân Đồ Xuyên cứng đờ trong nháy mắt, tỏ ra không có chuyện gì: “Bây giờ điện hạ không thích kiểu đó nữa.”
 
“Không thể nào, hắn đã vào phòng sắp nửa canh giờ rồi, nếu điện hạ không thích thì sao lại chịu đau eo tiếp đón hắn?” Phù Vân bày ra cái mặt vô tội.
 
Thân Đồ Xuyên: “...”