Công Chúa Tại Thượng

Chương 130: Chương 130:



Cậu ta ra ngoài thì đuổi theo Thân Đồ Xuyên, thấy Thân Đồ Xuyên thì gọi hắn thật to: “Phò mã gia!”
 
Nhưng Thân Đồ Xuyên cứ như không hề nghe thấy, vẫn nhanh chân đi về thiên viện, Trương Duyệt không thể làm gì khác hơn là chạy bước nhỏ đuổi theo, cuối cùng thở hồng hộc cản trước mặt hắn: “Phò mã gia...”
 
“Sao, mới đến chưa được một ngày đã tìm ta ra oai rồi à?” Thân Đồ Xuyên lạnh giọng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương Duyệt vội xua tay: “Thảo dân không có ý nghĩ đó, thảo dân chỉ muốn giải thích mới phò mã gia...”
 
“Điện hạ giữ ngươi lại cũng chỉ vì kỹ thuật xoa bóp của ngươi thôi, tốt nhất ngươi đừng có mà vọng tưởng.” Thân Đồ Xuyên ngắt lời cậu ta.
 
“Không phải...”
 
“Còn nữa, sau này phép tắc chút, nếu để ta biết ngươi có chút xíu xíu vượt quy củ thôi thì ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên phát lạnh, sát ý gần như tuôn trào hết cả ra.
 
Trương Duyệt chưa bao giờ gặp ai có dáng vẻ như thế, nhất thời sợ ngây người, Thân Đồ Xuyên đi khỏi một lúc lâu rồi mới rùng mình một cái, xoắn xuýt một lúc nghĩ có nên đuổi theo nữa hay không, cuối cùng vẫn thấy khiếp đảm, chỉ muốn trốn hắn thật ra.
 
Bởi vì nảy sinh chút kiêng kỵ ấy, tối đó lúc Quý Thính muốn xếp cậu ta đến ở biệt viện, cậu ta vội nói: “Lần này thảo dân tới đây là để chữa eo cho điện hạ, e là phải ở gần mới tiện bề chăm sóc.”
 
“Cũng đúng, vậy thì dọp dẹp phòng kế bên để ngươi tạm thời ở nhà kề.” Quý Thính suy nghĩ một lát rồi nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Duyệt đáp một tiếng, vội vàng đứng dậy rời đi.
 
Nhất thời trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Quý Thính, ban ngày nàng ngủ nhiều rồi nên lúc này chẳng thấy buồn ngủ nữa, vô cùng muốn tìm một người ở với mình. Nhưng đã là giờ này rồi, hầu hết mọi người đều đã ngủ, nàng cũng không tiện cưỡng ép gọi người đến.
 
Đang lúc buồn bực ngán ngẩm, đột nhiên phía cửa có tiếng động rất nhỏ, nàng nhíu mày đang định quay đầu qua xem, bỗng nghĩ đến điều gì đó, nàng lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
 
Thân Đồ Xuyên bước vào phòng thì không đến gần giường, chỉ đứng cách đó một khoảng không gần không xa. Quý Thính đang nằm úp sấp, mặt quay vào trong giường, mặc dù không nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc này nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng sau gáy lành lạnh, cứ như bị hắn nhìn chằm chằm vào vậy.
 
Hắn muốn làm gì? Không phải là trở về nghĩ lại càng giận hơn nên muốn đến giết người diệt khẩu đó chứ?
 
Quý Thính nuốt nước miếng, càng không dám động đậy.
 

Thân Đồ Xuyên cứ nhìn nàng đăm đăm, không hề có ý đi về chút nào, Quý Thính càng nằm càng tê cứng, đang định không nhịn nữa trực tiếp quay đầu lại hỏi hắn muốn làm gì thì hắn đột nhiên đi lên phía trước, dọa nàng nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, tập trung giả bộ ngủ, ngay sau đó môi hắn chạm lên tóc nàng.
 
Thân Đồ Xuyên chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, cách xa nàng ra rất nhanh, giọng điệu bình thản, không bổng không trầm nói: “Ta cũng biết xoa bóp, sao lại phải dùng người khác?”
 
Quý Thính: “...” Ngươi biết xoa bóp từ lúc nào rồi hả?
 
Thân Đồ Xuyên nói xong thì buông nàng ra quay người rời đi, cứ như hơn nửa đêm rồi đến đây chỉ để nói một câu ấy thôi, sau khi hắn đi rồi, Quý Thính quay đầu nhìn về phía cửa, một lát sau không nhịn được chậc một tiếng.
 
Ánh đèn trên bàn đã tắt từ lâu, vầng trăng ngoài cửa sổ càng lên cao, cuối cùng Quý Thính cũng thấy hơi buồn ngủ, lúc mơ màng sắp ngủ thì trong đột đột ngột thoáng qua một ý nghĩ: Không phải mỗi tối hắn đều đến đây đó chứ?
 
Sáng sớm hôm sau, Quý Thính gọi Phù Vân: “Mấy ngày nay phò mã làm gì?”
 
“Phù Vân không biết.” Phù Vân vẻ mặt vô tội, “Phù Vân và điện hạ mới là một phe, điện hạ không để ý hắn thì sao ta có thể để ý hắn chứ?”
 
Quý Thính liếc y một cái: “Lúc trước có người nói, hay thấy các ngươi nói chuyện ở vườn hoa.”
 
“Chắc chắn là người đó nhìn nhầm.” Phù Vân vô cùng đàng hoàng.
 
Quý Thính híp mắt lại, kéo dài giọng ra gọi y: “Phù Vân.”
 
“...Ta nói, ta nói.” Phù Vân lập tức đầu hàng, “Nói rõ trước, ta và điện hạ đúng là một phe, phò mã cứ khăng khăng đến tìm ta, nếu ta không gặp hắn thì hắn cứ cản ta cả ngày, ta cũng chẳng còn cách nào khác mới nói chuyện với hắn.”
 
“Hắn đang đâu cản ngươi làm gì?” Quý Thính nhíu mày.
 
Phù Vân buông tiếng thở dài: “Còn không phải vì điện hạ đó sao, hắn không bỏ mặt mũi xuống được nên không chịu tới gặp điện hạ, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của điện hạ nên mới đuổi theo ta hỏi.”
 
Trái tim Quý Thính khẽ xao động, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Hắn còn biết quan tâm ta?”
 
“"Đương nhiên, phò mã quan tâm điện hạ nhất.” Phù Vân nói xong dừng một chút, lập tức phủi sạch mối liên quan nói: “Nói trước nhé, ta không nói thay phò mã đâu, ta và điện hạ mới là một phe.”
 
“...Nói trọng điểm.” Quý Thính bất đắc dĩ.
 
Phù Vân lập tức sáp tới gần: “Phò mã nghe nói điện hạ không tìm được người xoa bóp thích hợp thì bắt đầu học tập với đại phu mà Mục ca ca mời tới, mấy ngày nay chịu đựng không quản ngày đêm, ngay cả đại phu cũng bị hắn hầm cho ốm luôn, miễn cường để hắn học xong mấy kỹ thuật kia trong thời gian ngắn nhất.”

 
Quý Thính sững sờ nhìn y, đột nhiên nhớ lại lời nói của Thân Đồ Xuyên bị nàng tự mình cắt ngang hôm qua, có lẽ... Lúc đó hắn muốn nói muốn xoa bóp cho nàng?
 
“Đúng rồi điện hạ, người đã thử tay nghề của phò mã chưa?” Phù Vân kéo mạch suy nghĩ của nàng lại: “Trước đó hắn bắt ta và cy thử, cũng thoải mái lắm, không kém đại phu nhỏ kia.”
 
Quý Thính ho một tiếng: “Vẫn chưa thử.”
 
“Vậy hôm nay để phò mã xoa bóp cho người đi.” Phù Vân đề nghị.
 
Quý Thính vô thức chột dạ: “...Chắc hắn cũng không muốn giúp ta.”
 
Phù Vân hơi dừng lại, im lặng một lúc thì bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, hai người vẫn muốn tiếp tục cãi nhau sao?”
 
Quý Thính mím môi không nói gì.
 
“Thật ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ xíu thôi mà hai người lại có thể làm ầm lâu như thế, ta cũng không biết có nên nói một câu khâm phục hay không.” Phù Vân rầm rì nói.
 
Quý Thính liếc mắt nhìn y: “Đây không phải vấn đề thể diện...”
 
“Gì mà thể diện với chả không thể diện, hai người chính là ấu trĩ, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, phò mã đã nhường nhịn người nhiều lần như vậy, sao người không chịu nhường hắn một lần chứ?” Phù Vân hỏi xong thì cảm thấy không đúng lắm, nhanh chóng bổ sung một câu, “Ta không có ý chỉ trích điện hạ, ta và điện hạ mới là một phe.”
 
“...Được rồi, ta biết rồi.” Quý Thính ậm ờ nói một câu, đến lúc Trương Duyệt tới thì đuổi cậu ta đi.
 
Trương Duyệt thấy Quý Thính thì ngoan ngoãn hành lễ, Quý Thính vội hỏi: “Hôm qua ngươi đã giải thích với phò mã chưa?”
 
Trương Duyệt hơi khựng lại, trả lời thành thật: “Chưa.”
 
“Sao lại không giải thích?” Quý Thính lại hỏi.
 
Trương Duyệt: “Thảo dân sợ ngài ấy sẽ giết ta.”
 
“...Yên tâm, hắn sẽ không làm thế đâu, ngươi đi tìm hắn giải thích đi.” Quý Thính thở dài.

 
Trương Duyệt bình tĩnh nhìn nàng, sau đó vành mắt ửng đỏ.
 
Quý Thính: ?”
 
“Thào dân muốn về nhà.” Rầm một tiếng, Trương Duyệt quỳ xuống mặt đất.
 
Quý Thính: “...” Rốt cuộc Thân Đồ Xuyên đã làm gì mà khiến dọa nhóc con người ta thành ra thế này!
 
Nàng đang muốn mở miệng hỏi y, ngẫm một lúc thì sửa lại lời: “Ngươi muốn về nhà thì bổn cung không ngăn cản nữa, cứ như vậy đi, bổn cung cho ngươi trăm lượng làm phí đi đường, ban thưởng một ít, bảo thị vệ dẫn ngươi đi từ cửa sau, hộ tống về thẳng nhà, được không?”
 
“Ý của điện hạ là... Không cho phò mã gia biết chuyện thảo dân đi?” Trương Duyệt cẩn thận hỏi.
 
Quý Thính khẽ gật đầu: “Ngươi yên tâm, hắn sẽ không đuổi theo kiếm cớ trả thù đâu.”
 
“Vậy, vậy thì đa tạ điện hạ.” Trương Duyệt xoa mắt: “Nếu như điện hạ không chê thì thảo dân xoa bóp cho điện hạ thêm một lần nữa nhé, thật ra eo điện hạ không bớt đau là vì mấy ngày trước xoa bóp không đúng cách, kinh lạc vốn bị trật càng rối bời hơn, hôm qua thảo dân đã khơi thông cho điện hạ, hôm nay làm thêm một lần nữa, sau đó chẳng mấy chốc sẽ tốt lên thôi.”
 
“Vậy thì làm phiền ngươi.” Quý Thính hòa nhã nói.
 
Trương Duyệt vội đáp một tiếng, đứng dậy bắt đầu xoa bóp cho nàng, xoa bóp xong thì đi ngay.
 
Quý Thính cố gắng hết sức che giấu tin tức cậu ta đã đi, chỉ có mấy thị vệ và nha hoàn của nàng biết, ngay cả Phù Vân cũng không biết.
 
Sẩm tối, Thân Đồ Xuyên lại đến cản Phù Vân.
 
Phù Vân thở dài: “Phò mã gia à, lần sau người có thể chặn người khác được không? Hôm nay điện hạ còn nghi ngờ sự trung thành của ta.”
 
“Lúc này ngươi không ở phòng ngủ hầu hạ điện hạ, chạy ra đây làm gì?” Thân Đồ Xuyên không vui hỏi.
 
Phù Vân bĩu môi: “Không phải có Trương đại phu ở đó rồi sao, không có chuyện gì của ta, cả ngày nay ta đều không vào.”
 
Thân Đồ Xuyên sững người: “Ý gì?”
 
“Ồ, Trương đại phu đã ở trong phòng điện hạ cả ngày, bây giờ còn chưa ra nữa.” Không biết Trương Duyệt đã đi, Phù Vân thản nhiên trả lời.
 
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bỗng đen sì: “Một ngày không nên xoa bóp quá một canh giờ, chẳng lẽ nàng không biết sao?”
 
“Đương nhiên là biết.” Phù Vân trả lời.

 
Thân Đồ Xuyên buồn bực: “Biết mà vì sao còn để người kia ở trong phòng lâu như vậy?”
 
“Có lẽ là điện hạ thích hắn.” Phù Vân đâm một nhát lên ngực Thân Đồ Xuyên với gương mặt vô cùng thành thật.
 
Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng: “Nếu điện hạ thích hắn thì chi bằng nạp hắn làm thị phu? Dù sao điện hạ vẫn luôn nghĩ mãi về một thê đa phu, dứt khoát tác thành cho bản thân luôn là được.”
 
“Ngài đừng nói nữa, ta cảm thấy thật sự có khả năng đó.” Phù Vân vô thức đâm nhát dao thứ hai.
 
Thân Đồ Xuyên chỉ cảm thấy trái tim sắp vỡ ra rồi, mặt tối sầm quay người bỏ đi, Phù Vân nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất, vẫn không biết rốt cuộc tại sao hắn lại tức giận, vác cái đầu đầy đấu hỏi chấm đến tìm Quý Thính.
 
Lúc y kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra thì thấy ý cười trong mắt Quý Thính không thể che giấu nổi, y hơi khựng lại: “Điện hạ cười gì vậy?”
 
Quý Thính ho một tiếng: “Không có gì.”
 
Phù Vân nhún vai: “Ta cảm thấy lần này hắn rất tức giận, chắc là càng không chịu đến chỗ điện hạ bên này nữa.”
 
“Sẽ không đâu, nhất định hắn sẽ tới.” Quý Thính chắc chắn.
 
Phù Vân thấy không khả quan gì cả: “Vậy cũng chưa chắc, ta cảm thấy hắn sẽ không đến.”
 
Vốn dĩ Quý Thính còn rất tự tin với bản thân, thấy Phù Vân phủ định như thế thì không khỏi dao động, nếu không thì... Thêm chút lực nữa?
 
Nàng đắn đo chốc lát, ngẩng đầu lên nói với Phù Vân: “Ngươi đến tìm hắn đòi một vị thuốc.”
 
“Thuốc gì?” Phù Vân hỏi.
 
Quý Thính suy nghĩ một chút: “Ta cũng không biết tên, chỉ biết lúc trên người vừa chua vừa đau thì dùng thuốc ấy, sáng hôm sau sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, thoa lên người rồi xoa bóp là được, ngươi cứ nói là hắn biết.” Lúc bọn họ mới viên phòng, hắn không ít lần xoa cho nàng.
 
Phù Vân nghe vậy thì đầy dấu hỏi chấm mọc trên đầu nhưng vẫn nghe lời đi tìm Thân Đồ Xuyên.
 
Thân Đồ Xuyên nghe yêu cầu của Quý Thính xong thì cơn tức giận sắp bạo phát đã phá vỡ điểm giới hạn, sau đó hình như hắn đột ngột tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn Phù Vân một lúc rồi nói: “Ta tự đưa cho nàng ấy.”
 
“Ngươi chịu thua rồi hả?” Phù Vân ngạc nhiên.
 
Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại: “Đúng vậy, chịu thua rồi.”