Công Chúa Tại Thượng

Chương 140: Chương 140:



“Thôn của bọn họ thường xuyên bị tấn công, lần này không có chuyện gì thì sẽ còn có lần sau, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt đi.” Chử Yến đáp.
Sắc mặt Quý Thính trầm xuống, quay đầu bất mãn nhìn về phía Hoắc Kiêu: "Nơi này tuy chưa tới thành Ngọc Quan nhưng cũng thuộc quyền quản lý của Trấn Nam vương, có mười vạn đại quân canh giữ, tại sao đám thổ phỉ này lại hung hăng ngang ngược như vậy?"
 
 "Đúng là có mười vạn đại quân nhưng mười vạn đại quân này chỉ dùng để trấn thủ biên quan, không phải để chống lại bọn thổ phỉ. Khi tiên để vẫn còn sống cũng đã thượng chuẩn phụ thân ta không thể sử dụng quân lệnh để điều binh ra bên ngoài, mà khi hoàng thượng vừa mới đăng cơ cũng đã cưỡng chế phụ thân ta nếu không có hoàng lệnh thì không được dụng binh,” Hoắc Kiêu buông một tiếng thở dài: “Mắt thấy thổ phỉ làm hại quên nhà, ngươi nghĩ phụ thân ta không muốn trừng trị bọn chúng sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Các ngươi chưa từng bẩm báo chuyện này lên với hoàng thượng sao?” Quý Thính trầm giọng hỏi.
 
Hoắc Kiều nhìn về phía nàng: "Thính Thính nghĩ chúng ta không bẩm báo?  Có nói hoàng thượng cũng không tin."
 
Quý Thính không nói, nếu nàng không đích thân đến thành Ngọc Quan một chuyến cũng sẽ không biết đám thổ phỉ ở nơi này hung hăng ngang ngược như thế. Huống chi Quý Văn, từ nhỏ đã lớn lên ở hoàng thành cũng hiếm khi rời khỏi kinh đô, e rằng trong nhận thức của y, đám thổ phỉ không phải là mối nguy hại nặng nề, chuyện Trấn Nam vương sử dụng đại quân nói không chừng đối với y mới chính là có mưu đồ gây rối.
 
“Thính Thính, ta thật sự không hiểu, ngươi cùng Quý Văn đều một mẫu thân sinh ra, vì sao hắn lại kém ngươi nhiều như vậy?” Hoắc Kiêu nghiêm túc hỏi.
 
Quý Thính bật cười: "Lời này ngươi cũng dám nói?"
 
“Ở đây không có người ngoài.”Hoắc Kiêu cũng cười nói.
 
Quý Thính nhìn y một cái, nụ cười trên mặt liền tắt ngấm: "Có lẽ bởi vì đệ ấy cái gì đều không có cho nên mới muốn nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay."
 
Bởi vì trong thâm tâm Quý Thính có thể hiểu được, y có thể ngồi lên được vị trí kia là do may mắn không phải bởi thực lực, cho nên cả ngày mới lo lắng sợ hãi như vậy, thấy ai cũng cảm thấy giống như muốn cướp ngôi vị hoàng đế của y, cho nên mới không dám tin tưởng mà trao quyền cho bất cứ thần tử nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thật đáng buồn.
 
Quý Thính che giấu cảm xúc trong mắt, bình tĩnh nhìn Hoắc Kiêu: "Tuy rằng không thể dùng binh, nhưng cũng không nên để như vậy được phải nghĩ cách khác."
 
"Đám thổ phỉ này cũng không dám đi vào trong quan nội chỉ dám cướp bóc ở gần thành Ngọc Quan. Phụ thân ta đã nghĩ đến việc di chuyển tất cả các làng lân cận vào trong quan nội. Tuy nhiên, thôn xóm thật sự quá nhiều, di chuyển như vậy quá khó khăn. Về sau liền dừng lại." Hoắc Kiêu nhắc tới chuyện này cũng đau đầu:"Không thể điều binh cũng không thể dời đi, chỉ dựa vào mấy trăm tư binh của phụ thân ta, e rằng cho dù có kiệt sức cũng không thể dẹp trừ được đám thổ phỉ này."
 
Trong mắt Quý Thính thoáng thấy một tia lạnh lùng, vừa định nói thì nàng nhận ra phía sau có người đang tiến lại, nàng quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy đối phương khóe môi nhếch lên: "Sao dậy sớm vậy?"
 
Thân Đồ Xuyên ngồi xuống bên cạnh nàng: "Không có nàng ở đó, ta cũng không ngủ được."
 
“Phò mã không phải đứa nhỏ ba tuổi, sao lại muốn có người bên cạnh ngủ cùng?” Hoắc Kiêu cười nói nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.

 
Thân Đồ Xuyên liếc y một cái: "Hoắc thiếu gia còn trẻ không hiểu chuyện cũng là bình thường. Chờ sau khi ngươi thành thân sẽ hiểu."
 
Hoắc Kiêu: "..."
 
Thân Đồ Xuyên dường như vừa mới nói xong một chuyện hết sức bình thường, sau đó tiếp tục bình tĩnh nói: "Ta mới vừa tới đây liền ngửi được mùi ngô nướng."
 
“Sắp xong rồi, chàng có thể ăn một chút, ăn xong phải đi ngủ biết không?” Quý Thính vội vàng hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng: "Nàng sẽ ở cùng với ta?"
 
“Ừm, ta sẽ ở cùng chàng.” Quý Thính bất đắc dĩ nói.
 
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới vừa lòng.
 
Mặt Hoắc Kiêu không chút thay đổi buông cây gậy cắm bắp ngô trong tay ra, bắp ngô rơi vào lửa trong chốc lát đã cháy xém.
 
"A! Mau lấy ra!" Phù Vân vội vàng nói.
 
Chử Yến liếc mắt nhìn: "Vô dụng, cháy hết rồi."
 
 “Xin lỗi, tay của ta đau.”Hoắc Kiêu có chút áy náy nói.
 
Phù Vân vội vàng an ủi: "Không sao, không sao, ta sẽ nướng cho điện hạ và phò mã."
 
"Phiền phức quá, không bằng ăn lương khô đi," Thân Đồ Xuyên đề nghị, "Hôm qua ta xem còn một ít bánh bột ngô để ta nướng cho điện hạ?"
 
Quý Thính nhất thời cảm thấy hứng thú: "Được, hiếm khi được nếm thử chút tài nấu nướng của chàng."
 
Phù Vân nghe xong liền cầm lấy túi lương khô đem lại đây, Thân Đồ Xuyên xiên cành cây sạch nướng trên lửa, một lúc sau mặt trong mặt ngoài của chiếc bánh đều mềm.
 
“Thơm quá.” Phù Vân nuốt nước bọt.
 

Thân Đồ Xuyên liếc y một cái: "Muốn ăn thì tự nướng đi."
 
“Chuyện này cũng không khó gì, ta làm được.” Phù Vân không phục hừ một tiếng, cầm bánh lên bắt đầu nướng.
 
Thân Đồ Xuyên đem chiếc bánh vừa mới nướng xong bẻ ra một miếng, trực tiếp đưa lên môi Quý Thính: "Nếm thử đi."
 
Quý Thính há miệng cắn một miếng, vừa mới nhai một miếng liền khen: "Ngon quá, không hổ là phò mã làm cái gì cũng đều ngon như vậy."
 
“Điện hạ khen trật rồi.” Thân Đồ Xuyên bật cười.
 
Quý Thính ăn mấy miếng sau đó cũng đưa qua: "Chàng cũng ăn đi."
 
“Ta nhìn điện hạ ăn là được rồi.” Khóe môi Thân Đồ Xuyên không khỏi nhếch lên.
 
Quý Thính cau mày: “Sao có thể như vậy được, chàng cũng ăn đi.” Nói xong nàng liền bẻ một miếng nhỏ  trực tiếp đưa đến môi Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên không còn cách nào khác là phải ăn.
 
Hai người không ngừng đẩy qua đẩy lại nhưng Phù Vân và Chử Yến rất bình tĩnh, hiển nhiên, khi ở nhà cảnh tượng này cũng không phải hiếm thấy. Hoắc Kiêu cúi đầu nhìn ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, trên mặt không chút biểu cảm.
 
Sau khi ăn hết một chiếc bánh lớn, Quý Thính kéo Thân Đồ Xuyên về nghỉ ngơi, Chử Yến cũng hơi mệt, tìm một nơi xa đống lửa nằm xuống ngủ, đột nhiên bên cạnh đống lửa chỉ còn lại Phù Vân và Hoắc Kiêu.
 
Lửa tuy không cháy quá lớn, nhưng thời tiết nóng nực, chỉ cần hai người ngồi bên cạnh là đủ, sau khi Phù Vân nướng mấy cái bánh nương, y vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói với Hoắc Kiêu: "Ở đây nóng quá, chúng ta đi chỗ khác."
 
“Sao phải phiền phức như vậy, trực tiếp dập đi là được.” Hoắc Kiêu nói, rồi dùng nước dập tắt lửa.
 
Phù Vân bật cười: "Ta thật sự là nóng tới không nghĩ được gì nữa, có như vậy mà cũng không nghĩ ra được."
 
Hoắc Kiêu cười cười có lệ, một hồi lâu mới hỏi: "Tình cảm của Thính Thính với phò mã thật sự rất tốt?"
 
 "Tình cảm rất tốt, điện hạ còn nói vì phò mã, cả đời cũng không nạp thị phu." Phù Vân nghiêm túc nói.
 
Hoắc Kiêu dừng lại một chút: "Nàng thật sự nói như vậy?"

 
“Ta còn có thể lừa người được không?” Phù Vân cười nói.
 
Hoắc Kiêu trầm mặc một lát: "Phò mã độc chiếm Thính Thính, ngươi  không cảm thấy không thoải mái?"
 
"Tại sao ta phải cảm thấy như vậy? Có người đối tốt với điện hạ, ta vui mừng còn không kịp nữa là," Phúc Vân lại lấy tay áo lau mồ hôi: “Ngươi không biết, lúc trước phò mã vì điện hạ…. Tóm lại bọn họ là trời sinh một cặp, duyên phận trời định không ai có thể chen chân vào tình cảm của hai người họ."
"Chuyện kia cũng không đúng, con người sẽ thay đổi", Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm vào đống lửa đã bị dập tắt hoàn toàn: “Thính Thính là người có mới nới cũ, chưa biết chừng khi nào nàng sẽ cảm thấy chán phò mã đâu.”
 
Nghe được lời nói kỳ quái của đối phương, Phù Vân không khỏi nhíu mày: "Sao người lại nói như vậy cũng không thể ngóng trông vợ chồng nhà người ta không hòa thuận được?"
 
"Ta không có ý đó, ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi," Hoắc Kiêu bật cười: "Đúng rồi không phải ngươi nói khi tới thành Ngọc Quan muốn đi đua ngựa sao? Đợi đến lúc sau chúng ta thử đi xem như thế nào?"
 
“Được!” Phù Vân đồng ý ngay lập tức.
 
Hoắc Kiêu nhanh chóng đổi được đề tài cũng không nhắc về chuyện của Quý Thính nữa cảm xúc ngày đó vẫn luôn có chừng mực.
 
Nghỉ ngơi cả một buổi sáng, đoàn xe tiếp tục lên đường, sau hơn một ngày chạy xe, cuối cùng cũng đến được thành Ngọc Quan vào rạng sáng ngày hôm sau.
 
Bởi vì lúc đoàn người tới trời vẫn còn chưa sáng, theo quy định cổng thành vẫn chưa mở, đoàn người liền đợi bên ngoài thành, Quý Thính nằm trên chiếc giường nhỏ mềm mại trong xe ngựa, lười biếng xoa xoa thắt lưng. Không biết có phải do thời gian đi đường quá dài hay không, hai ngày nay thắt lưng của nàng đều đau nhức, cả người không có chút sức lực nào.
 
 “Điện hạ ngủ một lát đi, lúc tỉnh lại có thể vào thành nghỉ ngơi.” Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói.
 
Quý Thính nói một cách yếu ớt, "Ta đói."
 
“Ta đi tìm Phù Vân lấy một chút lương khô, nàng chờ ta một chút.” Thân Đồ Xuyên nói xong liền xuống xe đi tìm Phù Vân.
 
Bởi vì lúc hừng đông sẽ chuẩn bị vào thành cho nên bọn họ cũng không dựng trại, mọi người tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi, Thân Đồ Xuyên đi một vòng cũng không tìm thấy Phù Vân thay vào đó hắn đụng phải một người khác.
 
“Hoắc thiếu gia.” Hắn chào hỏi rồi xoay người rời đi.
 
Hoắc Kiêu thản nhiên nói: "Phò mã dừng bước."
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại, bình tĩnh nhìn y: "Có gì xin chỉ giáo."
 
Sau một hồi im lặng, Hoắc Kiêu chậm rãi nói: "Chúng ta làm một giao dịch đi."
 
“Ngươi nói.” Vẻ mặtThân Đồ Xuyên hời hợt.
 

Hoắc Kiêu bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, hai mắt hơi híp lại: "Nếu ngươi thuyết phục được Thính Thính nạp ta làm vi thị phu, phủ Trấn Nam vương cũng sẽ chiếu cố phụ mẫu của ngươi cả đời, thế nào?"
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
“Mẫu thân của ngươi thân thể yếu ớt không thích ứng được với khí hậu của thành Ngọc Quan, mỗi ngày đều cần phải cẩn thận chăm sóc, ngươi xác định là không đồng ý?” Hoắc Kiêu trầm giọng hỏi.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia lạnh lùng: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
 
“Đó không phải là uy hiếp mà là một lời nhắc nhở ngươi làm tròn chữ hiếu đối với phụ mẫu của mình,” Hoắc Kiêu có vẻ chắc chắn Thân Đồ Xuyên nhất định sẽ đồng ý, thanh âm lộ ra vài phần uy hiếp.
 
Lần này Thân Đồ Xuyên im lặng lâu hơn, Hoắc Kiêu bước lên phía trước: "Ta cũng không có yêu cầu nào khác chỉ muốn trở thành thị phu, ngươi vẫn là một phò mã giống như trước kia. Ta cũng sẽ không trở thành mối đe dọa của ngươi, phụ mẫu của ngươi cũng có thể ở lại phủ Trấn Nam vương an dưỡng tuổi già, có thể nói là không mệt... "
 
“Ngươi thực sự cho rằng việc hai người họ sống ở phủ Trấn Nam vương là công lao của mình sao?” Thân Đồ Xuyên ngắt lời y.
 
Sắc mặt của Hoắc Kiêu đột nhiên trở nên khó coi: "Ý của ngươi là?"
 
Một tia châm chọc thoáng qua trong mắt Thân Đồ Xuyên: "Chuyện đưa hai người họ qua đó quả thật là điện hạ nhờ ngươi, bởi vì ngươi không từ chối, nếu ngươi không muốn giúp, ta có thể nhờ điện hạ trực tiếp tìm Trần Nam vương, ngươi đoán xem phụ thân của ngươi có dám cự tuyệt hay không?"
 
“Nếu ta nhất định không chịu, ngươi cho rằng ông ấy sẽ đồng ý sao?” Giọng nói của Hoắc Kiêu lạnh như băng: “Đừng quên, ta là đứa con trai mà cha ta coi trọng nhất.”
 
Thân Đồ Xuyên ngước mắt liếc y một cái: "Sợ hãi không có quy tắc lập trưởng tử."
 
Hoắc Kiêu nhíu mày, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại nói lời này.
 
“Nếu ngươi thực sự được coi trọng như lời đồn đại, tại sao Trấn Nam vương lại muốn phong thứ huynh của ngươi làm thế tử?” Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói ra một câu đánh trúng trọng điểm.
 
Hai tay Hoắc Kiêu siết thành nắm đấm, trên trán gân xanh nổi lên.
 
“Muốn bàn điều kiện với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.” Thân Đồ Xuyên nói xong liền xoay người rời đi, sau khi tìm Phù Vân hỏi lương khô, liền trở lại xe ngựa.
 
“Sao lại về muộn vậy?” Quý Thính mơ mơ màng màng hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên xoa xoa hai má của nàng: "Bận cáo mượn oai hùm."
 
"Ừm?"
 
Tâm tình của Thân Đồ Xuyên không tệ liền hôn lên trán nàng, Quý Thính mở to mắt vẻ mặt khó hiểu.