Công Chúa Tại Thượng

Chương 153: Chương 153:



Mưa vẫn rơi, mưa gió va vào mái hiên phát ra tiếng sột soạt, như có oan hồn đang khóc.
 
Sau khi thị vệ đầu tiên trở lại, hai thị vệ còn lại cũng gấp gáp quay trở về, quỳ dưới mưa kể lại chi tiết của hai vị trưởng lão trước khi họ rời đi.
 
"Những người thân thủ cực kỳ tốt lại vô cùng đông, tám người ti chức căn bản đánh không lại, Thân Đồ lão tiên sinh biết đại thế đã mất, liền nói với ti chức không cần quan tâm đến người mau chạy đi, ti chức nhất định không chịu, người cùng lão phu nhân liền… Bọn họ còn sợ bị người khác nhận ra, đến lúc nhắm mắt còn làm mặt bị thương."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Trước khi lão tiên sinh rời đi phải đảm bảo cho ti chức rút lui an toàn, sau đó mang tro cô của người cùng lão phu nhân quay về thành Ngọc Quan. Khi thiêu phải thay thế với những thi thể khác để phòng ngừa sau này có người điểu tra.. . Người đặc biệt ra lệnh, việc này không cần có được sự chấp thuận của phò mã gia cùng điện hạ, trực tiếp nghe theo là được, lần này ti chức trở về muộn hơn một ngày cũng là do việc này."
 
"Lão tiên sinh còn muốn ti chức nhanh chóng báo cho phò mã cùng điện hạ, bây giờ Thành Ngọc quan rất nguy hiểm. Trước khi Thân Đồ gia sửa lại án xử sau, điện hạ cùng phò mã không được đến tế bái, không được lập linh đường, ba năm không cần giữ đạo hiếu, sau khi ra đi, vì hòa bình thiên hạ, người không được truy cứu, không được oán hận, không cần phải báo thù.”
 
"Lão phu nhân không có di ngôn, trước khi chết chỉ nói một câu, nói mấy ngày trước mua mấy tấm vải, còn suy nghĩ xem nên may kiểu gì, nếu có thể cho người thêm chút thời gian..."
 
Mưa to không dứt, ba tên thị vệ còn lại đều được đưa đi chữa thương, nhưng lời nói của họ như văng vẳng bên tai.
 
Quý Thính và Thân Đồ Xuyên không biết họ đã đứng trong cơn mưa lớn bao lâu, bóng tối trước mắt Quý Thính ngày càng nặng nề hơn, nàng chỉ có thể nắm lấy y phục của Thân Đồ Xuyên để đứng vững.
 
Ngay khi nàng cảm thấy mình không kiên trì được nữa, Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói: "Tại sao phụ thân không muốn ta báo thù?"
 
Quý Thính miễn cưỡng  lấy lại tinh thần, yên lặng lắm lấy xiêm y của hắn.
“Không phải cũng không nhìn ra được, những người đó không phải là thổ phỉ bình thường?” Cơn mưa lớn át đi giọng nói và khuôn mặt của Thân Đồ Xuyên, “Nếu không phải là đám thổ phỉ bình thường kia, bọn họ là ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tiểu Xuyên..."
 
“Ta muốn đi gặp phụ thân, ta muốn hỏi ông ấy.” Thân Đồ Xuyên nói xong liền muốn đi.
 

“Tiểu Xuyên!”Quý Thính cố chấp túm chặt y phục của hắn, chua xót cầu xin, “Cho dù những người đó không biết thân phận của phụ mẫu, bọn họ cũng sẽ giống như người trong thành, nghĩ rằng hai người họ đã chết ở trạm dịch, đương nhiên bọn họ cũng sẽ phải quay về, cho nên lúc này bọn chúng đã cho người mai phục, hiện tại chàng không thể đi."
 
“Ta muốn nhìn thấy ông ấy, ta muốn gặp ông ấy.” Thân Đồ Xuyên lặp đi lặp lại chỉ có một câu này, đôi mắt trống rỗng không có một chút cảm xúc.
 
“Ta sẽ điều bình, chàng cho ta chút thời gian, ta điều binh cho chàng được không?”Quý Thính chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng chảy xuống chân, cơn đau quặn phía bụng dưới càng ngày càng nặng.
 
“Ta phải nhìn thấy ông ấy, ta muốn hỏi ông ấy vì sao lại nhẫn tâm như vậy, vì sao..."
 
Thân Đồ Xuyên đẩy nàng ra, Quý Thính ngã xuống đất, đau tới nỗi trước mắt một mảnh tối đen. Thân Đồ Xuyên đi về phía trước với đôi mắt đỏ hoe, vừa đi được hai bước đã bị đánh vào cổ, ngã nhào xuống đất.
 
Quý Thính choáng váng, nhìn thấy Chử Yến bị thương xuất hiện trước mặt mình, rồi sau đó liền ngất đi.
 
Nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh dậy cả người đau nhức, vừa mở mắt ra thì bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của Phù Vân.
 
“Điện hạ, người tỉnh rồi?” Phù Vân đáy mắt chua xót.
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn y: "Phò mã đâu?"
 
“Người ở bên cạnh, Chử Yến xuống tay có chút nặng, người vẫn chưa tỉnh lại.” Phù Vân trả lời xong liền vội vàng gọi đại phu tới.
 
Đại phu tới bắt mạch cho nàng, lại nhìn vào mắt nàng, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Điện hạ cảm thấy như thế nào?"
 
“Trước khi bổn cung ngất xỉu cảm thấy đau bụng,"Quý Thính bình tĩnh đưa tay lên sờ bụng dưới, "Nhưng hiện tại không có cảm giác gì."
 
"Điện hạ ..." Phù Vân chịu không nổi, lén lau nước mắt.
 

Quý Thính im lặng một lúc,  nhìn vào mắt đại phu: "Ngươi có biết tại sao không?"
 
“… Nếu như điện hạ nói, người đã mang thai.” Đại phu nặng nề quỳ xuống.
 
Trong đầu Quý Thính ầm vang một tiếng sau đó trống rỗng,  phải mất một lúc lâu sau mới định thần lại được, ánh mắt nàng quét qua khuôn mặt của đại phu cùng Phù Vân, một lúc lâu mới lẩm bẩm, "Còn không?"
 
"Vẫn còn đó, chỉ là ... Thai nhi có chút khác thường, ở lâu sẽ bị sẩy thai, nặng thì một xác hai mạng. Đối với thân thể của điện hạ lúc này, cần phải dùng thuốc loại bỏ càng sớm càng tốt.” Đại phu đau lòng nói.
 
Quý Thính ngơ ngác nhìn y: "Tại sao lại thế này? Là do hôm qua ta ở trong mưa lâu? Hay là dạo này ăn không ngon? Tại sao lại không giữ được?"
 
“.... Giữ được hay không cũng không liên quan tới chuyện này. Trước khi điện hạ tỉnh lại, Phù Vân thiếu gia đã nói cho thảo dân biết. Sau khi biết được bệnh dịch của điện hạ, cơ thể vẫn chưa lành, hàn khí trong cơ thể vẫn chưa thể biến mất nên không thích hợp cho việc mang thai, hơn nữa ... thai nhi bây giờ đã gần hai tháng, hôm nay mạch đập yếu ớt, chứng tỏ nó rất yếu, cho dù điện hạ muốn giữ lại, chỉ sợ cũng không thể giữ lại được.” Đại phu thở dài.
 
Quý Thính không nói gì, nhưng lặng lẽ nhìn vào vùng bụng phẳng lì của mình.
 
Đại phu do dự một chút, rồi lại nói: "Điện hạ không cần phải quá mức thương tâm, hiện giờ bệnh tình của điện hạ chưa khỏi hẳn vẫn có thể mang thai, chứng tỏ chuyện này rất khả quan, đợi khi bệnh của điện hạ khỏi hẳn, có thể cùng với đứa nhỏ này tiếp tục tiền duyên."
 
Phù Vân nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Quý Thính, càng cảm thấy khó chịu, nhịn không được hỏi thầy thuốc một câu: "Không còn cách nào khác sao? Nếu uống thuốc và thuốc bổ thì liệu có sinh được đứa trẻ không?"
 
“Quả thực là có thể sinh đứa nhỏ ra nhưng sẽ gặp phải một trong hai vấn đề, nếu cơ thể đứa trẻ khỏe mạnh thì đầu óc nói không chừng sẽ chậm đi một nửa," Đại phu nhíu mày, “Một khi sinh non không đủ tháng, điện hạ bị tổn thương căn cơ, chỉ sợ sau này không thể sinh con, nếu nghiêm trọng hơn, giống như những lời thảo dân nói lúc trước…”
 
Phù Vân sửng sốt một chút: "Ý của ngươi là..."
 
“Một xác hai mạng."
 
Rầm rầm…

 
Bên ngoài trời vang lên một tiếng sấm bắt đầu mưa, trong phòng lúc sáng lúc tối, Phù Vân rót một tách trà, cẩn thận đưa cho Quý Thính: "Bệ hạ, uống một ngụm làm ẩm cổ họng."
 
Quý Thính lặng lẽ nhìn tấm chăn bông che chân mình, không nói lời nào.
 
“Điện hạ, môi của người khô hết rồi, uống chút nước đi.” Phù Vân càng nghẹn xuống.
 
Quý Thính dừng lại, nhàn nhạt nhìn về phía y: "Phò mã vẫn chưa tỉnh sao?"
 
“Vẫn chưa… Nhưng  nghe Chử Yến nói, chắc cũng sớm thôi.” Phù Vân đáp.
 
Quý Thính khẽ gật đầu, một lúc sau mới hỏi: "Chuyện ta mang thai, ngoại trừ ngươi cùng đại phu ra, còn có ai biết nữa không?"
 
 "Nếu như theo điện hạ nói, có Chử Yến biết."
 
Quý Thính khẽ gật đầu: "Ngươi đi nói cho hai người bọn họ biết, chuyện ta có thai, bất luận là kẻ nào cũng không được nói, nhất là phò mã."
 
Phù Vân bất an gật đầu: "Lão tiên sinh, lão phu nhân vừa mới đi, đứa nhỏ lại… Điện hạ yên tâm, ta cũng đã dặn dò qua, bọn họ nhất định sẽ không nói ra."
Quý Thính cụp mắt xuống, trên mặt không hề có một chút cảm xúc nào: "Còn nữa, kêu đại phu chuẩn bị một ít thuốc an thần cho phò mã uống, tốt nhất trong hai ba ngày tới không cần tỉnh lại,” Nàng nói xong liền dừng lại một chút, "Gọi tri phủ chuẩn bị binh mã hộ tống, sau khi phò mã uống thuốc xong, chúng ta quay về kinh đô."
 
Vẻ mặt Phù Vân đanh lại: "Điện hạ, đại phu nói chờ sau khi người dùng xong thuốc phải nằm ở trên giường..."
 
“Không cần quan tâm tới chuyện này, trở về kinh đô nói sau," Quý Thính nhìn y, "Nhớ dặn dò kỹ đại phu, phòng ngừa ông ta nói lung tung ra bên ngoài."
 
Thấy nàng đã hạ quyết tâm, Phù Vân cũng không thuyết phục nữa, đành miễn cưỡng an ủi nói: "Như vậy cũng tốt, kinh đô có thái y, dù sao cũng chăm sóc tốt hơn đại phu ở đây."
 
Vừa dứt lời, Phù Vân sợ Quý Thính xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đi phân phó mọi chuyện rồi vội vàng chạy về, quay lại thì thấy chén trà cạnh giường đã vơi đi một nửa, thấy môi Quý Thính cũng đã hồng hơn một chút, nhất thời cũng yên lòng.
 
“Điện hạ, đi thôi.” Phù Vân cẩn thận đỡ nàng dậy.
 
Quý Thính trầm mặc một lúc lâu rồi cùng y rời đi. Phù Vân dìu nàng đến chỗ xe ngựa nơi Thân Đồ Xuyên đang nằm, còn mình thì xoay người đi tới chỗ Chử Yến. Đoàn người lúc đầu khí thế bừng bừng rời khỏi kinh đô, hiện giờ mang trên người đầy vết thương quay trở về.

 
Thân Đồ Xuyên đã ngủ suốt ba ngày, đến ngày thứ ba tỉnh lại, lại được Quý Thính cho uống thêm thuốc, vì thế hắn lại ngủ thêm hai ngày nữa.
 
Điều mà Quý Thính làm nhiều nhất trong năm ngày này là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn rồi ngẩn người. Nàng có một dự cảm khi Thân Đồ Xuyên tỉnh dậy, có thể sẽ không còn được nhìn hắn như thế này nữa.
 
Năm ngày sau, cuối cùng Thân Đồ Xuyên cũng tỉnh, không òn ào ầm ĩ, mà bình tĩnh nhìn Quý Thính: "Ở đâu?"
 
“Gần đến kinh đô rồi.”Quý Thính trả lời.
 
Thân Đồ Xuyên mấy ngày sau không lên tiếng nữa, im lặng cho đến khi tới phủ trưởng công chúa, sau đó đi thẳng vào trong thiên viện không hề đi ra nữa. Quý Thính nhìn hắn rời đi mà không thèm quay đầu lại, sau một lúc im lặng, Thân Đồ Xuyên lại một mình trở về phòng, rồi cho gọi đại phu đi theo mình.
 
Nàng ở trong phủ đợi nửa ngày, mới đi vào trong cũng bái kiến Quý Văn.
 
Quý Văn nhìn thấy nàng, vẻ mặt lãnh đạm: "Hoàng tỷ đi chuyến này quả thực uy phong, trẫm phái người đi chúc thọ, người lại tự tiện mang binh đi diệt đám thổ phỉ, ép bọn chúng cá chết lưới rách, không chỉ giết các mệnh quanh triều đình của trẫm, khiến cho toàn bộ uy tín trong triều giảm sút, dân chúng không ngừng oán than, người nói xem người nên bị tội gì?"
 
“Thì ra là đám thổ phỉ hại bách tính, còn có nguyên do này, nhưng so với trước kia thông minh hơn rất nhiều.” Quý Thính cụp mắt xuống, che giấu lửa giận trong mắt.
 
Quý Văn cau mày: "Có ý tứ gì?"
 
"Bọn chúng đánh lén đoàn xe chúc thọ, vì tính mạng của thần, tập kích dân chúng, muốn làm cho dân chúng oán hận thần, lấy chuyện này phủi sạch những việc trấn áp thổ phỉ trước đó," Quý Thính ngẩng đầu nhìn y, "Đám thổ phỉ này cũng thật lợi hại, ngoại trừ giết người những chuyện khác cũng làm không ít."
 
Quý Văn thờ ơ nhìn sang chỗ khác: "Người giết nhiều thổ phỉ như vậy, không biết bọn chúng như thế nào sao?"
 
"Lúc trước đám thổ phỉ thần giết tuy tàn nhẫn, đều là đám ô hợp, bây giờ đả thương bách tính cùng quan viên, mỗi một người thân thủ mạnh mẽ đều đã qua huấn luyện, dường như không phải cùng một nhóm người." Quý Thính thân thể yếu ớt, nín thở bình tĩnh nhìn y.
 
Quý Văn cười lạnh một tiếng: "Không phải đám thổ phỉ còn có thể là ai? Chẳng qua là người đã làm chuyện sai lầm mà biết hối cải, còn phải tìm tới cái cớ này, có phải người cho rằng trẫm không dám động tới người?!"
 
"Những người đó tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải không có một chút sơ hở, nếu không hoàng thượng cho thần một chút thời gian, thần sẽ điều tra?" Sắc mặt Quý Thính bình tĩnh, nhưng bên trong ống tay áo lòng bàn tay nắm chặt.