Công Chúa Tại Thượng

Chương 178: Chương 178:



Vì sự vô tình của Quý Thính, Thân Đồ Xuyên cũng chỉ có thể phụng phịu trở về phủ, tiếp tục vì đứa nhỏ của phu nhân hắn mà trù tính thiên hạ. Quý Thính đem tên viết ra, đưa cho gã sai vặt đem tới Chu phủ, cũng đưa tới chỗ các võ tướng khác.
 
Hai ngày sau, trên triều.
 
Chu đại tướng quân chưa vào triều được bao lâu đã quỳ xuống: "Cầu Hoàng Thượng vì giang sơn xã tắc, nhanh chóng lập thái tử."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông ấy vừa lên tiếng, những võ tướng còn lại cũng quỳ xuống, đám văn thần bên kia do dự một lúc, nhưng cũng đều quỳ xuống, đám còn lại không quỳ xuống, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mặt thay đổi, cũng chỉ có thể phụ họa theo, cả triều văn võ, chỉ còn một mình Thân Đồ Xuyên đứng.
 
"Cầu Hoàng Thượng vì giang sơn xã tắc, nhanh chóng lập thái tử."
 
Từ khi Quý Văn biết tin Quý Thính có con, thân thể vốn đã khá lên bỗng nhiên chuyển nặng, lúc này phải có thái giám hỗ trợ mới có thể ngồi vững. Y nhìn cả triều văn võ đều quỳ xuống, lập tức tức giận: “Các ngươi, các ngươi muốn tạo phản có phải không? Có tin trẫm giết các ngươi không!"
 
Lần này không ai trả lời, nhưng cũng không ai đứng dậy.
 
Y hít sâu một hơi, tức giận nhìn  về phía Thân Đồ Xuyên: "Còn ngươi? Nghĩ như thế nào?"
 
“Thần nghe theo Hoàng Thượng.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống.
 
Quý Văn cười lạnh một tiếng: "Hay cho câu nghe theo Hoàng Thượng, trẫm nghe nói đứa nhỏ của trưởng công chúa kia, bộ dáng giống ngươi tới tám phần!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bẩm Hoàng Thượng, thần có tới phủ trưởng công chúa hai lần, nhưng nàng không cho ta thấy đứa nhỏ.” Thân Đồ Xuyên trực tiếp thừa nhận A Giản, nhóm văn thần đứng ở phía trung lập cuối cùng cũng hoàn toàn kiên định.
 
Quý Văn tức giận đến mức ngón tay phát run, một lúc lâu sau mới cười lạnh một tiếng: "Được rồi, các ngươi...  Muốn trẫm lập người kế vị đúng không, yêu tử của Vĩnh Bá Hầu nổi danh là thần đồng, không bằng trẫm để nó làm con thừa tự, kế vị thái tử thế nào?"
 
Vĩnh Bá Hầu không nghĩ mình lại bị lôi vào chuyện này, lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhưng ngay cả khi biết rằng điều này sẽ không xảy ra, trong lòng lại nhịn không được có chút chờ mong.
 
Sau đó Chu lão tướng quân lập tức phá vỡ hy vọng trong lòng hắn ta: "Hoàng Thượng không thể, nếu hoàng thất không có người, đương nhiên chỉ có thể tuyển con cái trong tôn thất, nhưng hôm nay hoàng thất đã có huyết mạch, ngôi vị hoàng đế tất nhiên không thể để lạc."
 
“Ý của ngươi, trẫm chỉ có thể lập con trai của Quý Thính làm thái tử?” Quý Văn tức giận đến bật cười.
 

Chu lão tướng quân cụp mắt xuống: "Thần không có ý ép buộc Hoàng Thượng, nếu trong cung đã có hoàng tử có thể kế vị, thần cũng không dám cầu Hoàng Thượng lập Quý Thanh làm thái tử, nhưng hôm nay huyết mạch của tiên hoàng chỉ có một mình hắn, thần chính là tử, không thể nhìn thấy ngôi vị hoàng đế để tôn thất kế thừa, mong Hoàng Thượng suy xét."
 
“Mong Hoàng Thượng suy xét.” Triều thần đồng thanh.
 
Quý Văn hai mắt đỏ hoe, một lúc lâu sau đột nhiên bình tĩnh lại: "Trẫm còn chưa từng thấy qua, văn thần võ tướng hiếm khi hòa thuận như vậy, Thân Đồ Xuyên và Quý Thính thật sự có công rất lớn."
 
Không ai trong triều lên tiếng trả lời.
 
Không biết đã qua bao lâu, y vẫy tay với Lý Toàn, Lý Toàn vội vàng đỡ hắn rời đi, yếu ớt bước xuống dưới, sau đó nhẹ giọng nói một câu: "Trẫm mấy ngày nay không khỏe, cũng chưa từng tới gặp đứa nhỏ kia, nếu hiện giờ phải lập người kế vị, không bằng đưa nó tiến cung, cũng để cho trẫm nhìn một cái."
 
"Thần cũng vẫn chưa gặp qua, qua hai ngày nữa là cung yến, không bằng Hoàng Thượng mời trưởng công chúa cùng huề tử, thần cũng có cơ hội được gặp mặt." ”Thân Đồ Xuyên đột nhiên nói.
 
Một tia châm chọc hiện lên trong mắt Quý Văn: "Thân Đồ ái khanh nói như vậy là sợ trẫm sẽ gây bất lợi cho đứa nhỏ?"
 
“Thần không dám, thần chỉ muốn mượn ánh sáng của Hoàng Thượng được nhìn mặt đứa nhỏ.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đáp.
 
Quý Văn cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
 
Thân Đồ Xuyên thở phào nhẹ nhõm, Chu lão tướng quân nhìn sang, đối với hắn khẽ gật đầu.
 
Hai ngày trôi qua nhanh chóng, vào buổi chiều yến tiệc, Quý Thính cẩn thận chỉnh trang cho A Giản, ăn mặc lộng lẫy, sau đó mình mới trang điểm, mẫu tử cùng nhau vào cung.
 
Vì sắp xếp cho đứa nhỏ mất nhiều thời gian, tuy rằng hai người nhanh chóng lên đường, vẫn thành người cuối cùng tới bữa tiệc.
 
Khi nàng nắm tay A Giản xuất hiện trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, A Giản nhìn thấy Thân Đồ Xuyên hai mắt sáng lên, nhưng khi nghĩ đến mẫu thân dặn hắn phải giả bộ như không quen biết, hắn đánh phải nhịn xuống ý nghĩ chạy tới chào hỏi phụ thân.
 
Quý Thính mỉm cười và dẫn A Giản về phía trước, để những người đó nhìn chằm chằm. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nếu đổi lại là đứa trẻ bình thường, có lẽ sẽ sợ hãi muốn khóc, nhưng A Giản rất tự nhiên hào phóng, thậm chí còn mỉm cười với những người này, còn lễ phép gọi một tiếng: "Gia gia."
 
Chu lão tướng quân đột nhiên bật cười: "Ngoan, vào ngồi đi."
 
“Vâng.” A Giản đáp lại, liền đi theo Quý Thính tới vị trí dành cao nhất dành cho khác ngồi xuống.

 
Hai người họ vừa ngồi xuống, Quý Văn được Trương quý phi đỡ ra, khi Trương quý phi nhìn thấy A Giản trắng như sữa, hai mắt nàng ấy gần như sáng lên, nhưng lại vội vàng cúi đầu xuống, không dám để lộ một chút sơ hở, nhưng thật ra khi Quý Văn nhìn thấy A Giản liền dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Nụ cười trên mặt Quý Thính cũng dần tắt, yên lặng nắm tay A Giản.
Quý Văn ngồi vào chỗ của mình, sau đó ho khan vài tiếng hỏi: "Đây là con trai của trưởng công chúa?"
 
"Bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy, tên là Quý Thanh," Quý Thính nói xong cúi đầu, "Thanh nhi, mau thỉnh an Hoàng Thượng."
 
A Giản vẫn chưa quen với cái tên Quý Thanh, nhưng cũng vẫn biết mẫu thân đang gọi mình, vì vậy liền ngoan ngoãn đứng lên, từ từ quỳ xuống trước mặt Quý Văn: "Thanh nhi, thỉnh an Hoàng Thượng."
 
Thân hình nhỏ nhắn, động tác không thành thạo, nhưng lại không hề luống cuống, ăn nói uyển chuyển, thoạt nhìn đã biết là một đứa nhỏ cực kỳ thông minh. Triều thần âm thầm trao đổi ánh mắt, hiển nhiên đối với hắn vô cùng vừa lòng.
 
Quý Văn sắc mặt lạnh lùng gọi hắn đứng lên, rồi cười lạnh một tiếng: "Quý Thanh? Rõ ràng hắn là hậu đại Thân Đồ gia, vì sao lại họ Quý? Hoàng tỷ đang nghĩ gì?"
 
Quý Thính cười nói: "Lúc tiên hoàng còn sống cũng từng nói, thần tuy là nữ tử, nhưng lại có được quyền lực như nam tử, thần để đứa nhỏ mang họ mẹ, đương nhiên cũng hợp tình hợp lý.”
 
“Tiên hoàng đúng là đã nói lời nà, nhưng từ xưa đến này cũng chưa từng nói đứa nhỏ của công chúa có thể mang họ của hoàng thất” Mặt Quý Văn không chút cảm xúc.
 
Quý Thính cong môi: "Từ xưa đến nay, không có mấy người đem hổ phù điều khiển binh quyền giao cho công chúa, không phải tiên hoàng đã đem giao cho thần sao?"
 
Quý Văn lập tức biến sắc.
 
"Vậy tại sao Hoàng Thượng phải câu nệ tiểu tiết," Quý Thính liếc nhìn y, "Có vẻ keo kiệt."
 
“Ngươi làm càn!” Quý Văn vô cùng tức giận.
 
Tuy nhiên, Quý Thính quá lười để ý đến y, bế A Giản và ngồi xuống, để mặc y tức giận.
 
“A Giản không thích cữu cữu.” A Giản nhỏ giọng nói thầm.
 
Quý Thính bật cười: "Vậy thì không thích hắn."
 

“Được ại.” A Giản ngoan ngoãn gật đầu.
 
Sau khi bị Quý Thính chống đối, Quý Văn cũng xem như an phận được một chút, Quý Thính và A Giản cùng nhau dùng bữa, ăn được một nửa A Giản đột nhiên buồn ngủ, dựa vào người nàng.
 
"Thanh nhi buồn ngủ?" Quý Văn nhướng mày, "Trương quý phi, đưa Thanh nhi đi nghỉ ngơi."
 
Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đồng thời nhìn nhau, giọng nói của các thần tử khác cũng lập tức giảm xuống, cả đại sảnh đột nhiên yên lặng.
Trương quý phi khó xử nhìn Quý Thính, nhất thời không biết phải làm sao. Ngay khi nàng ấy còn do dự không muốn đứng dậy, Quý Thính đột nhiên nói: "Không cần, thần có dẫn theo tùy tùng, để tùy tùng đưa về là được rồi."
 
“Sao lại phiền phức như vậy, ngủ ở trong cung cũng vậy thôi,” Mặt Quý Văn không chút thay đổi, “Hơn nữa sau khi lập thái tử, Thanh nhi cũng sẽ ở Đông cung, đến lúc đó cũng phải tách khỏi ngươi."
 
"Vậy thì chờ sau khi hắn làm thái tử rồi nói sau đi," Quý Thính mỉm cười, "Trước khi trở thành thái tử, mong rằng Hoàng Thượng có thể cho mẫu tử chúng ta gần nhau thêm một chút thời gian."
 
“Nếu hôm nay trẫm nhất định phải giữ lại thì sao?” Quý Văn nhìn nàng chằm chằm.
 
Nụ cười trên mặt Quý Thính nhạt dần: "Hoàng Thượng sao cứ nhất định phải cố ý làm như vậy? Chẳng lẽ trong cung lại có người nói gì mê hoặc Hoàng Thượng sao? Nếu thật sự là như vậy, thần chỉ sợ không thể khoanh tay đứng nhìn, cho dù phải quật ba thước đất cũng phải tìm cho được kẻ đang mê hoặc Hoàng Thượng."
 
Thủ đoạn đoạt vị hợp tình hợp lý nhưng Quý Văn hiện giờ không còn ai để dựa vào, ám vị cùng cấm vệ quân cũng không đủ để đại quân của nàng nhét kẽ răng. Mà quan trọng nhất là, làm sao y có thể biết chắc được, mọi người đều đối với y trung thành tận tâm?
 
Quý Văn tức giận đến mức tay lại run lên, nhịn một lúc mới hít sâu một hơi, cười nói: "Trẫm cũng chỉ nói giỡn với hoàng tỷ mà thôi, sao hoàng tỷ lại nói như vậy?"
 
“Thần cũng chỉ đùa với ngài mà thôi.” Quý Thính khẽ cười một tiếng, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Thân Đồ Xuyên.
 
...Hắn có ý gì?
 
Quý Thính dừng lại một lúc rồi dời mắt nhìn chén của mình, thấy rượu trong đó vẫn chưa vơi đi một chút nào, lại nhìn về phía chén đĩa của hắn... Ai đã cho hắn ăn túy cua?
 
Khóe miệng nàng giật giật, nghiêm mặt cho gọi người đưa A Giản ra khỏi cung, còn mình ở lại tiếp tục dùng bữa.
 
Sau khi bị nàng uy hiếp, Quý Văn không dám khiêu khích nữa, nhưng hắn vẫn cố ý là, người ta chán ghét: "Hoàng tỷ, trẫm vẫn không có cơ hội hỏi, mấy ngày trước mỹ nam tặng cho ngươi, ngươi còn thích?"
 
Quý Thính nghiêm mặt nói: "Không thích, ta đã đuổi đi rồi." Hiện giờ cả văn võ triều thần đều nghe lời của nàng, nàng cũng lười quan tâm Quý Văn.
 
Trong mắt Quý Văn lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Thân Đồ Xuyên, vẫn khoái trá nói một câu: "Nếu hoàng tỷ không thích phong tình nước khác, bên trẫm vẫn còn mấy mỹ nam tuấn tú trẻ tuổi người triều Lẫm, không bằng đưa tới bên cạnh hoàng tỷ."
 
“Đa tạ Hoàng Thượng, tất cả những chuyện này để sau yến hội rồi nói.” Quý Thính cười như không cười, cũng không trực tiếp cự tuyệt, để phòng ngừa y lại gây khó dễ.

 
Sau khi nàng nói như vậy, quả nhiên Quý Văn hoàn toàn an phận, tâm trạng nàng cũng vui vẻ một chút, nhất thời uống hơi nhiều rượu, cảm giác đầu óc cho chút đau, đành phải đứng dạy đi đến thiên điện nghỉ ngơi.
 
Cung nhân đều bị nàng cho lui xuống, nàng  một mình ngồi xuống ghế mềm nghỉ tạm, một lát sau nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, nhắm mắt lại nói: "Lui xuống đi, nơi này không cần người hầu hạ."
 
Nói xong, nàng tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, tới khi cảm thấy có người chạm vào mắt cá chân mình, mới giật mình bừng tỉnh.
 
Khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Thân Đồ Xuyên, Quý Thính sửng sốt một lúc: "Chàng đang làm gì vậy?"
 
“Cung yến thật nhàm chán.” Thân Đồ Xuyên nói.
 
Quý Thính buông tiếng thở dài, nhìn thấy hắn có chút đau đầu: "Chỉ dùng nửa con cua hấp rượu, chàng liền thành bộ dạng này, không biết là vô cùng uất ức sao?"
 
“Vừa rồi diện hạ uy hiếp Quý Văn vô cùng đẹp.” Thân Đồ Xuyên đúng là đầu lừa.
 
Quý Thính nheo mắt: "Thì sao?"
 
“Ta nghĩ…"
 
"Chàng đừng nghĩ," Quý Thính nói mặt vẫn không chút thay đổi, "Nơi này là hoàng cung."
 
“Ta để người ở cửa, không ai quấy rầy.” Thân Đồ Xuyên nói xong bắt đầu cởi y phục của nàng.
 
Quý Thính lặng lẽ nắm lấy tay hắn: "Đừng nháo."
 
“Thính nhi.” Hắn khẽ gọi một tiếng.
 
Trái tim Quý Thính ngay lập tức mềm nhũn, anh khẽ thở dài một tiếng rồi buông tay ra.
 
Y phục rơi xuống, ánh nến trong điện đung đưa quấn quít, phản chiếu bóng hai người lên tường, bóng đen hòa làm một, không thể tách rời.
 
Nửa canh giờ sau, Quý Thính từ trong thiên điện đi ra, hai chân mềm nhũn, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Thân Đồ Xuyên, thừa dịp trời tối trộm rời đi.
 
Thân Đồ Xuyên một mình ngồi ở trong điện, dần dần tỉnh táo lại, sau khi ý thức được mình đã làm gì thầm ho khan một tiếng, mang tai đỏ hơn phân nửa.