Công Chúa Trên Cao

Chương 124: Chương 124




Hai cha con Thân Đồ Xuyên vẫn đang ở trong phòng nói chuyện, Quý Thính đứng dưới mái hiên, lơ đãng nhìn về phía Thân Đồ phu nhân đang đứng đối diện phía sau, theo phản xạ nàng liền nặn ra một nụ cười nịnh nọt, sau đó nàng cũng không biết nên nói gì.
Mới vừa rồi khi có Thân Đồ Xuyên bên cạnh, Quý Thính cảm thấy nàng ở chung cùng Thân Đồ phu nhân khá thoải mái, nhưng khi chỉ có hai người họ, nàng lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Thân Đồ phu nhân luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, dáng vẻ không để ý tới chuyện gì khác, khiến nàng thậm chí không biết bắt đầu trò chuyện từ đâu.
Ngay lúc Quý Thính đang vắt óc suy nghĩ đề tài nói chuyện, Thân Đồ phu nhân đã lên tiếng trước: "Sau khi ngươi vào thành cũng chưa nghỉ ngơi gì?"
"À...!vâng, không có thời gian." Quý Thính vội vàng trả lời.
Thân Đồ phu nhân gật đầu, chủ động nói sang chuyện khác: "Tuy rằng lúc trước không nói chuyện, bất kể là công công hay là Xuyên nhi, mỗi lần trở về phủ nhắc đến nhiều nhất chính là những chuyện liên quan đến ngươi, cho nên ta đối với ngươi vẫn xem như có chút biết rõ."
"Bọn họ nói chuyện gì vậy?" Quý Thính vội hỏi.
Thân Đồ phu nhân suy nghĩ một lúc: "Xuyên nhi cũng không nói gì nhiều, đơn giản chỉ là những chuyện bình thường, chẳng hạn như hôm nay ngươi ăn gì, làm chuyện gì, nói những cái gì, còn về phần công công của ngươi..." Bà ấy ngừng lại một lát: "Đều là những lời có chút khó nghe."
Quý Thính: "..." Thật ra người cũng không cần phải thẳng thắn như vậy đâu.
Nàng trầm mặc, một lát sau mới khó khăn nói: "Thật ra ta không giống với những gì phụ thân nói đâu."
Có lẽ thấy Quý Thính lo lắng, Thân Đồ phu nhân cố gắng làm cho mình trông nhã nhặn hơn một chút: "Ta rất dễ hòa đồng."
Quý Thính: "?" Sao bà ấy lại đột nhiên nói như vậy?
"Không có quá nhiều quy tắc như vậy, ngươi không cần phải căng thẳng," Thân Đồ phu nhân nghĩ một lát, bổ sung thêm một câu: "Dáng vẻ của Xuyên nhi hay tính cách của nó cũng giống với ta."
Quý Thính dừng một chút, lúc này mới cẩn thận đánh giá Thân Đồ phu nhân, mới phát hiện ra gương mặt của bà quả thực rất giống với Thân Đồ Xuyên, ánh mắt không chút dao động lại nhìn về phía nàng khiến Quý Thính có chút sợ hãi, nhịn không được đành cười một tiếng: "Quả thật, phò mã rất giống người."
"Nếu ngươi không sợ Xuyên nhi thì cũng không cần phải sợ ta." Ánh mắt Thân Đồ phu nhân trở nên dịu dàng.
Hai người họ đối diện nhau một lát, Quý Thính mới phát hiện ra đối phương vẫn luôn cố gắng tỏ ra thiện ý với mình, tuy rằng bà ấy trời sinh tính tình hơi lạnh nhạt, hiểu quả cũng không được rõ ràng nhưng căn cứ vào kinh nghiệm khi ở chung với Thân Đồ Xuyên, Quý Thính chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.
Chút căng thẳng cuối cùng biến mất hoàn toàn, Quý Thính ngượng ngùng cười: "Ta không sợ người...!Chỉ hơi căng thẳng thôi."
"Tại sao lại căng thẳng?" Thân Đồ phu nhân nghi hoặc.
Quý Thính mím môi, nhỏ giọng nói: "Ta sợ người không thích ta."
"Ừm?"
Hai má Quý Thính ửng hồng: "Người cùng Thân Đồ thừa tướng đều là những người quan trọng nhất đối với phò mã.

Nếu hai người không thích ta, hắn nhất định sẽ cảm thấy khó xử, ta, ta không muốn làm cho hắn khó xử nhưng cũng không biết làm cách nào để lấy lòng ngài....!Thật sự là ta đã nghĩ nhiều, người rất thấu tình đạt lý, đối với ta cũng rất tốt."
Khóe môi Thân Đồ phu nhân hơi nhếch lên: "Ta rất thích ngươi."
"Ừm, cảm ơn nương." Quý Thính cảm kích nói.
Thân Đồ phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có một vấn đề, nếu ngươi lo lắng chúng ta không thích mình, vì sao còn muốn cãi nhau với công công?"
"...!Ta chỉ là không nhịn được," Quý Thính nhỏ giọng nói thầm một câu, "Mỗi lần ta gặp thừa tướng đều chính là như vậy, vừa rồi ta muốn lấy lòng ông ấy nhưng vừa nhìn thấy ông ấy thì lại quên mất...!Nhưng mà người yên tâm, mặc dù ta và công công tuy tính tình không hợp nhau, lúc nào cũng tranh cãi ầm ĩ cũng sẽ không tổn thương tình cảm."
"Ta biết, ông ấy rất thích ngươi." Thân Đồ phu nhân cười nói.
Quý Thính nghe vậy, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, chưa kịp trả lời thì giọng nói bất mãn của Thân Đồ Sơn từ bên trong vang lên: "Ai thích nàng? Người ta ghét nhất chính là nha đầu này."
Quý Thính trừng mắt cố gắng kiềm chế cảm giác kích động, quay đầu lại nở một nụ cười giả tạo.
"Có lấy lòng ta cũng vô ích, ngươi đã bước chân vào cửa nhà Thân Đồ, đều phải nghe theo lời ta, nếu không ta sẽ không chấp nhận con dâu như ngươi, có nghe thấy hay không?" Thân Đồ Sơn cười lạnh một tiếng.
Quý Thính trở mặt xem thường, đang muốn đáp trả, đột nhiên chú ý tới ánh mắt nhắc nhở của Thân Đồ Xuyên, sau một lúc dừng lại, nàng quay đầu lại, trốn vào trong vòng tay của Thân Đồ phu nhân: "Nương, phụ thân hung dữ với ta."
Thân Đồ phu nhân: "?"
Thân Đồ Sơn: "..."
Trong đình viện im lặng một hồi, Thân Đồ Sơn nổ tung: "Quý Thính có phải da mặt người dày quá rồi đúng không? Mới biết phu nhân nhà ta bao lâu đã dám xem nàng thành chỗ dựa của mình? Không phải ngươi quên mất ta cùng nàng mới là vợ chồng vài chục năm..."
"Tại sao lại nói chuyện với con dâu như vậy?" Thân Đồ phu nhân cau mày, giọng nói có chút lạnh lùng, "Lớn tuổi như vậy rồi, già mà không kính*."
*Già mà không kính có nghĩa là già rồi mà không biết tôn trọng bản thân mình.

Thân Đồ Sơn sững sờ một lúc, sau đó trợn to hai mắt kinh ngạc.
Quý Thính kéo cánh tay Thân Đồ phu nhân giả vờ oan ức: "Nương quên chuyện này đi, ta cũng đã suy nghĩ rồi, về sau không bao giờ...!cãi nhau cùng phụ thân nữa, người không cần phải tức giận với ông ấy."
"Quý Thính, ngươi thật là..." Thân Đồ Sơn nói nửa chừng, sau khi chú ý tới ánh mắt của phu nhân nhà mình những lời sắp nói ra bèn nuốt xuống, vội vàng đổi sang một câu khác, "Ngươi thật sự là càng ngày càng hiền lành."
"Cũng tạm được thôi phụ thân." Quý Thính tìm thấy pháp bảo khống chế được Thân Đồ Sơn, đột nhiên trở nên rộng lượng, thừa dịp Thân Đồ Sơn giận dữ quay đầu đi, nàng vẫn không quên quay sang lấy lòng Thân Đồ phu nhân.
Thân Đồ phu nhân dừng lại một chút, chờ sau khi nàng buông tay mình ra, bà ấy mới không nhanh không chậm đi tới cửa đình viện.

Thân Đồ Xuyên đứng ở bên cạnh nàng, nhìn thấy vẻ mặt thanh tú của nàng, hắn dừng một chút sau đó mới hỏi: "Nương, người làm sao vậy?"
"...!Không có gì." Thân Đồ phu nhân có lệ đáp một câu.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: "Vừa rồi để Thính nhi tìm nương giúp đỡ là chủ ý của ta, nàng nghe lời của ta cho nên mới làm nũng với người."
"Chủ ý của con?" Thân Đồ phu nhân cau mày, rồi sau đó lại giãn ra, "Mặc dù là chủ ý của con, nàng cũng không thường xuyên làm nũng sẽ không thể thuần thục như thế được."
"Nương..." Thân Đồ Xuyên giữ chặt ông tay áo của bà ấy, khiến bà ấy phải ngừng lại.
Thân Đồ phu nhân nhìn về phía hắn, nhận thấy sự lo lắng trong mắt hắn, dừng lại một chút: "Có chuyện gì vậy?"
"Thính nhi rất tốt, con hy vọng người đừng vì chút chuyện nhỏ mà không thích nàng." Thân Đồ Xuyên nhíu mày nói.
Thân Đồ phu nhân trầm mặc: "Ai nói với con là ta không thích nàng?"
"Nhưng vừa rồi người..." Cả gương mặt của Thân Đồ Xuyên đầy lo lắng.
Thân Đồ phu nhân liếc nhìn hắn một cái: "Nếu ta không nói sự thật, con vẫn sẽ lo lắng chuyện này mãi sao?"
"Con muốn biết người thích như thế nào." Thân Đồ Xuyên thẳng thắn nói.
Mẫu tử họ có bốn năm phần tương tự đối diện nhau một lát, Thân Đồ phu nhân bình tĩnh quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước và nói: "Lúc trước ta vẫn cảm thấy, giữa mấy đứa nhỏ đều không có gì khác nhau, nhưng vừa nãy khi nghe nàng ấy ôm lấy ta làm nũng, ta mới phát hiện mình đã sai rồi."
Bà ấy nhấc chân bước ra khỏi cửa, sâu kín để lại một câu: "Lẽ ra ngay từ đầu ta nên nghe lời phụ thân của con, đổi con lấy một cô nương để nuôi dưỡng, nói không chừng còn có thể trải qua một chút cảm giác quấn quýt."
Thân Đồ Xuyên: "..."
Khi hắn im lặng, Thân Đồ phu nhân đã lại gần Quý Thính, khi Quý Thính nhìn thấy người đằng sau không đuổi theo, nàng lập tức chạy tới tìm hắn, nhìn thấy hắn đứng ngẩn người ở trước cửa viện liền gọi một tiếng: "Sao chàng không lại đây?"
Thân Đồ Xuyên định thần lại, nhìn vẻ mặt vô tội của Quý Thính, đột nhiên hiểu tại sao mẫu thân lại nói như vậy.

Nếu được lựa chọn giữa đứa con trai hiếu thuận và cô con gái xinh đẹp giỏi giang lúc còn nhỏ, hắn nhất định cũng sẽ chọn người phía sau.
"Còn đứng đây ngây ngốc làm gì, lại đây." Quý Thính đưa tay về phía hắn.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên, nắm tay nàng bước ra ngoài.
Một nhà bốn người cùng đi tới phủ Trấn Nam vương dùng cơm, cũng không ngơi nhiều đi tới trạm dịch, sau khi trở về phòng, Quý Thính tò mò hỏi Thân Đồ Xuyên: "Không phải phụ thân không muốn đến sao, bây giờ lại tới rồi?"
"Ồ, ông ấy nói ở chung với nàng nhiều hơn." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.
Quý Thính không khỏi thở dài một tiếng: "Chàng cảm thấy ta sẽ tin sao?"
"Ông ấy thực sự muốn thân thiết với chúng ta nhiều hơn nhưng ông ấy cũng không muốn giáp mặt với những người tới từ kinh đô đó," Thân Đồ Xuyên nói xong liền dừng lại.

"Sau bao nhiêu năm tận trung như vậy, cuối cùng lại bị lưu đày vì tội phản quốc, tuy rằng ngoài miệng ông ấy không nói nhưng ít nhiều cũng có để ý tới."
Quý Thính im lặng một lúc: "Nếu không muốn giáp mặt với những người tới từ kinh đô, vậy chúng ta sắp xếp ở sân bên cạnh, không có lệnh của ta sẽ không có người tới gần."
"Được." Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên cũng dịu đi phần nào.
Quý Thính buồn ngủ ngáp một cái: "Ta rất muốn nghỉ ngơi, mệt quá."
"Ngủ đi, ta cũng đã ra lệnh xuống dưới bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy." Thân Đồ Xuyên đỡ lấy thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa những nơi thường xuyên bị đau.
Quý Thính khẽ hừ một tiếng, mệt mỏi nằm xuống giường, Thân Đồ Xuyên tiếp tục giúp nàng thư giãn cho đến khi hoàn toàn ngủ say, mới nằm xuống bên cạnh.

Đã nhiều ngày hai người họ phải trải qua màn trời chiếu đất, sỡm đã quá sức chịu đựng, rốt cục lúc này có thể nghỉ ngơi, liền nằm bên cạnh nhau ngủ say, đến tận khuya mới tỉnh lại..
Quý Thính cả người bủn rủn, gối lên cánh tay của Thân Đồ Xuyên, lười biếng nói: "Đói bụng."
Thân Đồ Xuyên biết nàng không muốn làm phiền hạ nhân vào lúc này, liền khẽ vuốt mà nàng nói: "Ta đến phòng bếp xem có gì ăn hay không."
"Cùng nhau đi, ta cũng muốn ra ngoài một chút." Quý Thính nói xong liền đứng dậy.
Thấy nàng nói muốn cùng đi, Thân Đồ Xuyên liền giúp nàng sửa sang lại mái tóc, hai người cùng nhau đi xuống nhà bếp ở sân sau.

Trời đã khuya, ngoài sân thỉnh thoảng có tiếng ve kêu thì ngoài ra không còn bất cứ tiếng động nào, Quý Thính nắm tay Thân Đồ Xuyên đi theo hắn vào bếp, bắt đầu đi xung quanh tìm đồ ăn.
Trạm dịch biên quan cũng không thể so với kinh đô, Quý Thính tìm một hồi lâu chỉ tìm được một miếng bánh gạo, nhất thời không nói nên lời: "Chỉ còn một miếng thôi, ăn cũng không đủ no."
"Ở đây có đồ ăn." Thân Đồ Xuyên gọi nàng.
Quý Thính vội vã chạy đến, khi nàng nhìn thấy bốn món mặn và một món canh vẫn còn nóng trong nồi, hai mắt lập tức sáng lên: "Đây là món ăn ở kinh đô, nơi này cũng có đầu bếp của kinh đô?"
"Ta cũng không biết có đầu bếp từ kinh đô tới không nhưng ta biết những món này đều là do nương chuẩn bị cho chúng ta, ta nhìn một cái đã nhận ra." Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên.
Quý Thính dừng một chút: "Nương chuẩn bị?"
"Ừm, là tài nghệ của bà ấy." Đôi mắt Thân Đồ Xuyên đầy ấm áp, nhìn chằm chằm vào mấy món ăn một lúc lâu, hắn đột nhiên cảm giác được ánh mắt của Quý Thính, ngừng lại một chút rồi mới quay đầu, bất ngờ cùng nàng đối mặt: "...!Làm sao vậy?"
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ này của chàng," Quý Thính mỉm cười, một tia u sầu thoáng qua trong mắt nàng, "Đột nhiên giống một đứa trẻ, không lẽ đây là cảm giác khi có phụ mẫu?"
Thân Đồ Xuyên nghĩ đến tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu, trầm mặc một lát, hắn nắm tay nàng: "Bọn họ cũng là phụ mẫu của nàng."
Quý Thính lấy lại tinh thần mỉm cười: "Đúng vậy, cũng là phụ mẫu của ta, mau chóng mang đồ ăn tới đây, ta muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của nương một chút."
"Được." Thân Đồ Xuyên đáp ứng rồi mang hết đồ ăn ra, vì phòng bếp không lớn cũng không có chỗ để ngồi nên Thân Đồ Xuyên tìm một gốc cây chưa xẻ ra đặt đồ ăn lên đó, hai người ngồi xổm xuống bên cạnh, từng miếng đút cho nhau ăn.
Vừa ăn, Quý Thính nhịn không được mỉm cười, Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: "Nàng cười cái gì vậy?"
"Chàng không cảm thấy, chúng ta cực kỳ giống một đôi vợ chồng bình thường không?" Quý Thính cười hỏi.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Không giống, mà giống như hai tên trộm cơm hơn."
"...!Bầu không khí đang tốt đẹp như vậy, chàng không thể nói được lời nào dễ nghe hơn à?" Quý Thính không nói nên lời.
Thân Đồ Xuyên bật cười: "Nếu như Thính nhi thích, sau này chúng ta thường xuyên xuống bếp ăn cơm."
"Nếu cố tình sẽ không còn thú vị nữa, giống như vậy rất tốt, rất mới mẻ." Quý Thính nói xong, đưa miếng bánh còn thừa lại của mình cho hắn, "Ta không muốn ăn nữa."
Thân Đồ Xuyên cũng không hề oán giận một câu giải quyết miếng bánh còn thừa lại này cuàng nàng, sau đó dọn dẹp bát đĩa và đũa: "Trở về ngủ tiếp đi."
"Được."
Bởi vì ăn cơm rất ngon, khi hai người quay trở về phòng nói chuyện một lát, sau đó mới ngủ tới khi trời sáng.
Sau khi ăn sáng, Thân Đồ Xuyên tới phía sau viện gặp phụ mẫu, còn Quý Thính xử lý những việc vặt liên quan tới đám quan viên đi theo, khi đang định đi qua đó thì nghe thấy Hoắc Kiêu tới.
Nàng cân nhắc một lúc, quyết định tới gặp Hoắc Kiêu trước.
"Thính Thính," Hoắc Tiêu vui vẻ chào hỏi, "Đám Vương Hổ nghe nói ngươi đến muốn gọi ngươi tới gặp mặt.

Bọn họ cũng đang chờ ở bên ngoài, hôm nay ngươi có rảnh không?"
Khi Quý Thính vừa nghe thấy cái tên này có chút sững sờ, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra đó chính là tiểu hầu trước đây của Hoắc Kiêu, khi còn nhỏ thường xuyên chơi với nàng.

Nàng bật cười: "Được rồi, cùng nhau đi, ta sẽ gọi phò mã."
"Chờ một chút," Hoắc Kiêu vội vàng ngăn lại, cười nói, "Lúc nhỏ mọi người đều là bạn chơi cùng nhau, ngươi đưa phò mã theo cùng, đám Vương Hổ cũng không đưa phu nhân của mình theo."

Quý Thính cũng nghĩ đến chuyện này, cho dù đưa Thân Đồ Xuyên theo, cũng có thể hắn sẽ không tán gẫu được với mấy người này, cho nên cũng không thể dẫn theo.

Vì vậy, nàng khẽ gật đầu: "Được rồi, ta đi nói với phò mã một tiếng rồi sẽ đi cùng với ngươi."
"Nói cái gì, ngươi để cho gã sai vặt báo một tiếng là được, phò mã còn muốn ở bên phụ mẫu, ngươi còn muốn tới làm phiền, nhanh lên đi, Phù Vân cùng Chử Yến cũng đã đi tới tửu lâu rồi, chỉ thiếu một mình ngươi thôi." "Hoắc Tiếu thúc giục.
Quý Thính đành phải vội vàng dặn dò gã sai vặt một tiếng, lúc sau liền cùng y rời đi.

Gã sai vặt nghe theo phân phó của Quý Thính chạy tới phía sau viện báo cáo tình huống, Thân Đồ Xuyên đang nói chuyện với phụ mẫu, ngay khi nghe thấy Quý Thính cùng đi với Hoắc Kiêu, Thân Đồ Xuyên còn chưa lên tiếng, Thân Đồ Sơn đã nóng nảy: "Quý Thính là có ý gì? Sao lại đi cùng với Hoắc Kiêu?"
Thân Đồ phu nhân liếc nhìn ông ấy một cái, bình tĩnh bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Thân Đồ Xuyên liếc nhìn gã sai vặt, đợi đối phương lui ra, mới thản nhiên nói: "Cũng đã hẹn với bạn cũ, bây giờ muốn gặp mặt một chút."
"Là bạn cũ bình thường sao? Làm sao có thể tùy tiện gặp nhau? Không được, ngươi mau đuổi theo, ta và nương của ngươi có thể tự giết thời gian, không cần ngươi quản." Thân Đồ Sơn thúc giục.
Thân Đồ Xuyên sắc mặt không đổi: "Nàng ấy cũng không bảo ta đi, tại sao ta lại phải đuổi theo nàng."
"Ngươi đúng là ngốc, nàng không muốn cho ngươi đi, ngươi lại càng phải đi!" Thân Đồ Sơn nói xong liền dùng sức kéo hắn lên, "Thành Ngọc Quan cũng không thể so với kinh đô, nơi có thể gọi là tửu lâu cũng chỉ có hai nơi, ngươi mau đi tìm nàng, không thể để nàng một mình ở chung với Hoắc Kiêu được."
"Cũng không phải chỉ có hai người họ, còn có Phù Vân cùng Chử Yến nữa," Thân Đồ Xuyên nói xong, dừng một chút, "Chỉ là không đưa ta đi mà thôi."
"Vậy tại sao nàng ấy không đưa ngươi đi?" Thân Đồ Sơn trừng mắt.
Thân Đồ Xuyên không chịu trả lời nhưng tâm trạng càng ngày càng tệ.
Ngay khi hai cha con họ mắt to trừng mắt nhỏ, Thân Đồ phu nhân đặt chén trà trong tay xuống: "Bọn họ dù gì cũng là bạn cũ, mặc dù Xuyên nhi không thể nói rõ nhưng sao lại phải tới đó."
"Đương nhiên là phải đi theo! Ngươi không biết, tên Hoắc Kiêu kia..." Thân Đồ Sơn nói xong, đột nhiên thấp giọng nói, "Tên Hoắc Kiêu kia vừa ý con dâu của ta, ngươi nói xem có nên đi theo không?"
"Cho dù là vừa ý, Thính nhi cùng Xuyên nhi đã thành thân, hắn có thể làm gì?" Thân Đồ phu nhân vẫn bình tĩnh.
Thân Đồ Sơn buồn bực: "Phu nhân đừng quên, con dâu nhà chúng ta cũng không phải nữ tử bình thường.

Tiên hoàng là phụ thân của nàng, cũng đã từng đồng ý, cho phép nàng giống như nam tử bình thường, nếu bọn họ có tam thê tứ thiếp, thì nàng cũng có quyền nạp thị phu...!"
"Ta đi tìm nàng." Thân Đồ Xuyên đột nhiên đứng lên.
Thân Đồ phu nhân cau mày: "Ta thấy Thính nhi đối với con tình thâm nghĩa trọng, sao con có thể lo lắng nàng như vậy?"
"Con không lo lắng về nàng," Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, "Con lo lắng người khác." Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.
Thân Đồ phu nhân nhìn theo bóng dáng biến mất của hắn, nhìn Thân Đồ Sơn hờn giận một lúc lâu: "Đều tại ngươi."
Thân Đồ Sơn: "?"
Sau khi Thân Đồ Xuyên đi ra ngoài lập tức đi tới tửu lâu, nhưng sau khi tìm khắp hai tửu lâu cũng không thấy người đâu, tiểu nhị ở tửu lâu thứ hai có nói: "Nhóm Hoắc thiếu gia vừa rồi có đến nơi này của chúng ta ngồi một lát nhưng cũng đã sớm rời đi."
"Ngươi có biết bọn họ đi đâu không?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Tiểu nhị suy nghĩ một chút: "Ta nghe nói bọn họ nói tới bên ngoài thành đi săn."
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, bỏ lại một câu đa tạ rồi quay trở lại trạm dịch, khi Thân Đồ Sơn thấy hắn trở về một mình, nhất thời nhịn không được thở dài một tiếng nhưng rất nhanh đã bị Thân Đồ phu nhân nhéo tai kéo đi.

Thân Đồ phu nhân đã nhốt trượng phu chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn vào trong phòng rồi nói chuyện với đứa con trai đang rầu rĩ không vui của mình.
"Lần nay ta thấy con lo được lo mất rất nhiều." Thân Đồ phu nhân chậm rãi nói.
Thân Đồ Xuyên dừng lại, "Có sao?"
"Đều tại chúng ta không tốt, nếu như có thể thận trọng hơn trong lời nói cùng việc làm cũng sẽ không bị người khác hãm hại như bây giờ, ít nhất con cũng có thể dựa vào chức vị thừa tướng của cha mình." Trong mắt Thân Đồ phu nhân hiện lên một tia áy náy.
Thân Đồ Xuyên bật cười: "Con không để ý tới mấy chuyện này."
"Ngươi không để ý không có nghĩa là người bên ngoài cũng không để ý tới," Thân Đồ phu nhân khẽ thở dài, "Nếu như Thân Đồ gia vẫn còn phong quang* như lúc đầu, thì một ái tử của Trấn Nam vương cũng sẽ không dám nghĩ tới chuyện tranh với con?"
* Phong quang chỉ phẩm cách đẹp đẽ.
Thân Đồ Xuyên không lên tiếng.
Thân Đồ phu nhân quay đầu lại nhìn hắn, một lúc sau mới đột nhiên nói: "Con quá quan tâm tới Tính nhi."
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn bà ấy.
"Quan tâm không phải là xấu nhưng nếu quá quan tâm sẽ làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt." Thân Đồ phu nhân nắm lấy tay hắn, "Hôm nay nàng cũng chỉ cùng bằng hữu ra ngoài chơi, còn có Chử Yến cùng Phù Vân đi theo, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.


Phải có mức độ, tình cảm mới có thể lâu dài."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Con biết rồi."
"Thực ra chuyện này cũng không trách con được, tuy hiện giờ con có tham vọng, cũng chỉ có thể ở nhà sau, chỉ có thể tận mắt nghe mà thôi.

Quan tâm quá mức cũng là bình thường," Thân Đồ phu nhân khẽ thở dài, "Nếu trên đời mọi chuyện đều có thể song toàn thật tốt, con có thể làm nhân sĩ, làm nhiều việc có ích cho bách tính cho đất nước."
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên hơi thay đổi, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: "Con thích canh giữ nàng."
Thân Đồ phu nhân mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay hắn trấn an.
Mãi đến bữa tối Quý Thính mới trở về, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên ngồi ngẩn người một mình bên cửa sổ, từ phía sau khẽ bước lại gần, đến khi khoảng cách chỉ còn hai bước liền chạy tới lấy tay che mắt hắn lại thần bí hỏi: "Đoán xem ta là ai?"
Thân Đồ Xuyên nhếch môi: "Từ khi nàng bước vào, ta đã nghe thấy rồi."
"Thật là nhàm chán." Quý Thính khẽ hừ một tiếng, buông hắn ra.
Thân Đồ Xuyên xoay người nhìn về phía nàng: "Hôm nay chơi gì?"
"Ồ, ta đi săn thú.

Mặc dù ta không bắt được con mồi nào nhưng rất vui." Đôi mắt của Quý Thính sáng lên, hình như tâm trạng rất tốt.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên: "Thật không, lần sau đưa ta đi cùng."
"Được rồi, khi nào rảnh ta sẽ đưa chàng đi chơi." Quý Thính nói xong liền dựa vào giường, "Cưỡi ngựa quá mệt mỏi, cả ngày hôm nay ta đều ngồi trên lưng ngựa, bị dọa tới muốn nôn, thắt lưng cảm tưởng như sắp gãy rời, thật sự quá khó chấp nhận."
"Nàng cởi xiêm y, ta xoa giúp nàng." Thân Đồ Xuyên nói xong liền đi tới bên giường.
Quý Thính khẽ hừ một tiếng, nằm sấp xuống, khi tay hắn phủ lên eo nàng, khóe môi Quý Thính liền nhếch lên.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc giúp nàng xoa bóp một lát, sau đó đột nhiên nói: "Nếu ta đi theo nàng, đến một ngày nào đó nàng có cảm thấy phiền chán không?"
"Hả?" Quý Thính không nghe rõ.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát, liền đổi thành một câu nói khác: "Nàng sẽ không thích người khác đúng không?"
"...!Chàng làm sao vậy?" Quý Thính lần này nghe rõ, lo lắng quay lại nhìn hắn, một hồi mới cẩn thận hỏi: "Có phải hôm nay ta không đưa chàng đi cùng cho nên chàng mới không vui?"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, Thân Đồ Xuyên đột nhiên hiểu ý của mẫu thân, bởi vì hắn từng bước áp sát nên trong lòng càng thêm thận trọng, không chỉ bản thân.
Hắn trầm mặc, chợt nở nụ cười yếu ớt: "Sao có thể thế được, ta muốn ở cùng phụ mẫu, cho dù nàng muốn dẫn ta đi, ta cũng không có thời gian."
"Không sao đâu, lần sau ta sẽ đưa chàng đi." Quý Thính thấy dáng vẻ của hắn không giống như đáng tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó trả lời câu hỏi của hắn, "Làm sao ta có thể thích người khác được.

không phải chàng cũng không biết."
Hai người nói chuyện một lúc thì sự việc cũng bóc trần.

Trong bữa tối, vợ chồng Thân Đồ Sơn ăn trong phòng, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên cùng dùng bữa với đám Chử Yến, trên bàn ăn, Phù Vân và Chử Yến tiếp tục nói về việc đi săn, Quý Thính lo Thân Đồ Xuyên sẽ nghĩ quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn hắn, nhưng thấy hắn chủ động hỏi Phù Vân, thì cũng thoáng yên tâm.
Sau khi ăn xong, Quý Thính thừa dịp không có ai kéo cánh tay Thân Đồ Xuyên, một lúc sau bật cười: "Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy hôm nay chàng rất tốt."
"Nàng thích không?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính gật đầu ngay lập tức: "Thích."
Thân Đồ Xuyên nở nụ cười: "Thích là tốt rồi."
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Kiêu lại đến, Quý Thính lập tức đi gọi Thân Đồ Xuyên nhưng Thân Đồ Xuyên lấy lý do muốn ở cùng với phụ mẫu mà từ chối.

Quý Thính không nghĩ nhiều, mấy lần sau Thân Đồ Xuyên đều từ chối khiến nàng lại để ý một chút.
Sau khi bị từ chối một lần nữa, Quý Thính thở dài một tiếng, nhìn thấy Phù Vân đi tới giục mình đi ra ngoài nói: "Hôm nay ta không đi."
"Tại sao?" Phù Vân nghi hoặc.
Quý Thính buồn rầu thở dài một tiếng: "Phù Vân, có lẽ ta đã thất sủng rồi."
Phù Vân: "?".