Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 106



Sau khi đã thấp hương cho tổ tiên, thì cũng đến lúc thực hiện tam bái. 1 bái thiên địa, 2 bái song thân, 3 bái phu thê. Sau khi bái song cũng là lúc nàng phải rời khỏi nơi mà mình sống 17 năm, có chút cảm giác trống trải 17 năm không dài cũng chẳng ngắn nhưng nó dường như làm người ta lưu luyến.

Nàng biết trước sớm muộn gì bản thân cũng sẻ quay về nhưng bản thân cũng vẫn không nhịn được việc muốn nán lại nơi này thêm một chút nữa.

Bách Lý Khanh luôn đi bên cạnh nàng cũng cảm thấy được nàng không dễ gì để quên nơi này liền có chút lo lắng, hắn sợ nàng sẻ đổi ý muốn ở lại nơi này, hắn sợ nàng vứt bỏ hắn, sợ nàng không cần hắn nữa.

Lúc này hắn nén lại lo sợ mà nhỏ giọng gọi nàng "A Yên, nàng...." hắn cứ muốn nói nhưng rồi lại thôi

Thấy hắn như vậy nàng liền mĩm cười mà trấn an hắn "không sau, ta đã đồng ý gã cho chàng thì nhất định sẻ gã cho chàng, chàng không cần phải lo lắng ta đổi ý vào thời điểm này"

Hắn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhỏm, chỉ một lời nói của nàng đã có thể trấn an được sự bất an trong lòng của hắn.

Nhưng dường như hắn vẫn chưa hiểu rõ ý của nàng, nếu hiện tại hắn phân tích kỉ lời nàng nói thì nhất định nó sẻ có nghĩa là 'hiện tại ta gã cho chàng là thật, nhưng tương lai ta đổi ý rời bỏ chàng cũng là thật'

Lúc này cả đám người đang tiển hai người đi ra cữa cung, bước đi nàng chậm chạp dường như muốn nhìn kỉ mọi thứ trước khi rời đi, đám người cũng hiểu ý nàng mà càng đi càng chậm.

Đợi lúc ra khỏi cửa cung, bên ngoài đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ xe ngựa đến sính lễ và nô tỳ nô bộc bồi giá gần hơn trăm người, chưa kể đến các ám vệ và tử sỉ của Giang Vân gần trăm người cải trang thành binh lính sen lẫn vào binh lính thật mà đi theo. Hoa nhi và Thu nhi lúc này cũng ôm theo bạch ưng mà đứng đợi sẳn ở đó chỉ đợi nàng lên xe thì có thể lập tức rời đi.

Lúc này nàng mới quay lại nhìn thật kỉ cửa cung rồi thở dài nói "Hoàng huynh, mẫu hậu các người tiển đến đây là đủ rồi.

A Yên sau này sẻ không ở đây, hy vọng mọi người sẻ chăm sóc tốt cho bản thân.

A Yên ở Chu quốc xa sôi nhất định sẻ rất nhớ mọi người"

Thái hậu nghe đến đây dường như đã không khống chế được bản thân nữa, nước mắt của bà cũng bắt đầu rơi xuống giọng bà nỉ non nói "A Yên, con đừng đi nữa ở lại với mẫu thân có được không?" bên trong lời nói còn mang theo vài phần cầu xin



Nàng thấy vậy thì hơi lắc đầu rồi cười nhẹ "Con đã hứa gã cho chàng ấy nên không thể không đi". Truyện mới cập nhật

"A Yên con nhẫn tâm bỏ lại mẫu thân sao?" Thái hậu càng ngày càng không khống chế được bản thân mình, bà muốn bước đến để kéo đứa con gái bảo bối của mình quay về.

Trác Quân đứng ở cạnh nhận thấy trước được tình hình liền đưa tay giữ bà lại không cho bà bước đến.

"A Yên, muội đi đi để tránh việc chút nữa mẫu hậu quá mức kích động" Trác Quân lúc này cũng rất buồn nhưng đáng tiếc hắn cũng trẳng có cách nào để giữ muội muội của mình lại.

Nàng nghe vậy thì hơi gật đầu "Được, huynh chăm sóc bà ấy giúp muội, khoản thời gian này huynh ở cạnh bà âys nhiều một chút"

Nói rồi nàng lại quay sang nhìn đôi phu phu của Trác Duệ, hộ nhìn nàng đầy lưu luyến kèm theo chút không nở thấy vậy nàng cũng lên tiếng "Hai người cứ yên tâm.

Phải thật hạnh phúc đấy"

Nói ròi nàng dứt khoát quay người chuẩn bị rời đi, lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng rất nhiều người gọi nàng.

"Điện hạ" nghe vậy nàng liền quay lại nhìn thử, chỉ thấy quan viên lúc này đều đồng loạt quỳ xuống đồng thời cũng đồng thời nói.

"Cung chúc điện hạ đi đường bình an, những việc điện hạ làm chúng thần nhất định sẻ khắc ghi trong lòng"

Nghe vậy nàng cũng chẳng nói lời nào mà chỉ trực tiếp quay người bước lên xe ngựa, lúc này thái hậu cũng khóc đến ngất đi.

Đoàn xe dưới sự trứng kiến của mọi người mà đi thẳng một đường ra khỏi kinh, nếu lúc đến Lý Khanh mang theo mười dậm hồng trang làm sính lễ vậy thì lúc quay về lại có thêm mười dặm hồng trang của hồi môn. Cảnh tượng này làm kinh động biết bao nhiêu người, tuy vậy bọn họ lại cảm thấy chuyện này đối với An Quốc công chúa của bọn họ thì chẳng có gì lạ, nàng chính là nên được hưỡng những thứ như vậy.



Xe ngựa chuẩn bị cho nàng quá mức rộng rải, trong xe lúc này chỉ có nàng, Thu nhi và Hoa nhi cùng với nhóc Bạch ưng dính người.

Lý Khanh từ chối ngồi cùng với nàng, hắn chọn cách cưởi ngựa chủ yếu là do muốn nhường lại khoản không gian thổi mái cho nàng.

Nàng thấy hắn như vậy cũng chẳng khuyên hắn vào cùng nàng làm gì, nên vừa lên xe Hoa nhi đã lấy cho nàng một bộ y phục khác để thay, hỉ phục vừa dày vừa nặng nàng sắp chịu hết nỗi rồi.

Sau khi thay y phục nên nàng liền đi ngủ mất, buổi sáng nàng thức sớm như vậy nên có hơi mệt. Hoa nhi và Thu nhi thấy nàng ngủ thì liền im lặng ngồi một bên chờ đợi, họ không dám nói chuyện vụ sợ sẻ làm ồn đến nàng khiến nàng tỉnh giấc. Cứ như vậy hai người bọn họ liền ngồi một bên vuốt vuốt nựng nựng bạch ưng.

Lúc nàng thức dậy trời đã tối tới nơi rồi, như vậy cả đoàn gần bốn trăm người liên dừng lại giữa rừng mà cắm trại nghĩ ngơi.

Nàng lúc này không ngồi bên trong nữa mà liền kéo ghèm đi ra Hao nhi cùng Thu nhi thấy vậy cũng đi theo nàng ra ngoài, bỏ lại một mình bạch ưng ngủ say ở trong xe.

Lúc nàng bước xuống Lý Khanh ở cách đó không xa mà thấy được nên liền đi nhanh đến, "A Yên, nàng cuối cùng cũng dậy rồi, lúc nãy ta đến xem nàng thì họ bỏ nàng đang ngủ"

Nàng nghe thế thì liền ừ một tiếng sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này lữa đã được đốt lên từng đống, có vài người đang vây quanh mấy cái trảo lớn được bắt trên đong lữa.

"Đó đang nấu gì vậy?" nàng tò mò hỏi hắn, sau đó liền sải chân bước đến.

Hắn thấy vậy cũng tiếp bước theo sau, hắn vừa đi vừa nói "Buổi chiều chúng ta có săn dược mấy con thú rừng nên liền làm thành bữa tối cho mọi người"

Nàng nghe vậy thì hơi gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó liền tìm một góc cây mà ngồi xuống, hắn thấy vậy liên ngồi xuống bên cạnh.

"A Yên, nơi này vẫn còn ở địa phận Sở quốc do mang nhiều đồ cùng với nhiều người nên đoàn có chút chậm" hắn vừa nói vừa cầm lấy một nhánh cây nhỏ phác họa quản đường từ sáng đến giờ mà mọi người đã đi qua.

Nàng cũng nhìn thử thì cũng thấy được tình hình đoàn người duy chuyển rất chậm, chậm hơn việc nàng thúc ngựa tự đi rất nhiều lần.