Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 127



Lý Khanh sau khi đã tống khứ được vật trở ngại về cung hắn liền thở phào nhẹ nhỏm, mấy hôm nay vì cái bóng đèn mà hắn mang về nên thê tử nhà hắn suốt ngày đều bị độc chiếm.

Lúc hắn quay về thì đã thấy nàng nằm phơi nắng ở dưới gốc cây lớn trong viện, hắn nhanh chóng đi đến ngồi xuống cạnh nàng.

"Thái hậu, sao đột nhiên đến mang Ly Nguyệt về cung vây?" nàng lười biếng mà hỏi hắn.

"Có, mẫu hậu bảo mấy ngày nay vì chuyện sinh thần mà đã sao nhãn vài thứ nên mới để con bé đến làm phiền chúng ta. Nay mọi thứ đã hoàng tất nên mang con bé về cung quản lí.

Đúng rồi, mẫu hậu còn nhắc nhở ta phải đưa nàng phải vào cung mẫu hậu muốn gặp nàng." vừa nói hắn vừa giúp nàng bóp chân. Hai tháng nay những công việc như thế này hắn làm vo cùng nhuần nhuyễn, đôi khi còn khiến nàng cảm thấy hắn hình như vô cùng có thiên phú trong lĩnh vực này.

Ngẫm nghĩ thì cảm thấy thời gian nhanh trôi qua thật, hai ngày nữa nàng lại phải vào cung rồi. Vào cung gặp thái hậu cùng hoàng đế và hoàng hậu, vị hoàng hậu kia nàng chưa gặp qua lần nào thật không biết tính tình có tốt hay không nữa.

Nàng cảm thấy vẫn nên tìm hiểu đôi chút về hoàng hậu từ cái người trước mặt, chắc hểu biết tuy không nhiều nhưng dù sao có vẫn hơn không.

"Hoàng hậu ta chưa gặp qua, không biết tính tình nàng ta có tốt không?"

Hắn nghe nàng hỏi đến hoàn hậu liền trầm mặc bắt đầu lụt tìm những thứ có liên quan đến "Ta cũng không rõ lắm chỉ từng nghe qua mẫu hậu đôi ba lần nhắc đến, hoàng hậu là người ôn lương hiền thục luôn mĩm cười với tất cả mọi người"

Mĩm cười với mọi người? Người cười nhìu chưa chắc đã thật sự tốt, mà nếu thật sự tốt chắc chắn sẻ gất dễ lừa gạt thật trông đợi để gặp vị hoàng hậu này.

"Đúng rồi, lúc nãy ta đưa Ly Nguyệt cho người trong cung thì trùng hợp Từ phủ sai người đến hỏi nàng có thể đến Từ phủ một chuyến hay không?"



Nàng nghe Từ phủ mời thì khó hiểu, bọn họ mời nàng đến đó làm gì? Từ Kha lại sải ra chuyện rồi à?

"Bọn họ có nói là vì chuyện gì hay không?" vừa nói nàng vừa chóng tay ngồi dậy cau mài mà hỏi hắn

Hắn nghe hỏi thì lắc nhẹ đầu, hắn cũng chẳng biết là có chuyện gì nữa Từ gia chỉ phái người mời nàng đến phủ mà thôi.

"Đi đến đó xem một chuyến, rốt cuộc là có chuyện gì"

Lý Khanh nghe nàng nói vậy cũng đồng ý, hắn đứng dậy sau đó lại đưa tay đở nàng từ trên ghế xuống.

Hoa nhi đứng một bên thấy điện hạ nhà mình muốn ra ngoài liền ngay lập tức chạy đi chuẩn bị xe ngựa, hiện tại trời đang trưa nếu đổi lại gần 10 ngày trước thì giờ này nàng ắt hẳn củng chuẩn bị quay về từ Từ phủ.

Nàng chỉ vừa bước xuống xe chưa kịp bước vào cửa phủ thì Từ phu nhân đã đi ra cung kính mà hành lễ với nàng.

Lúc này đây nàng cũng hòa nhã "Phu nhân không cần đa lễ, có chuyện gì chúng ta vào trong rồi nói có được không?"

Từ phu nhân nghe vậy liền mời nàng vào đại sảnh, trâm trà gót nước cho nàng. Nhưng lúc này trên khuôn mặt bà không giấu nỗi sự bồn trồn lo lắng.

Cầm được tách trà trên tay nàng mới mĩm cười "Phu nhân lần này mời ta đến đây là có việc gì?"

Hỏi vậy Từ phu nhân lập tức trả lời "Lão gia buổi sáng từ hoàng cung về không biết đã lấy ở đâu được một chậu hoa hệt như chậu lần trước, mang về đặt ở viện của chúng ta."



Nàng vừa nghe vậy liền đặt tách trà xuống? ánh mắt hướng Từ phu nhân mà nhìn trăm chú, Từ phu nhân thấy vậy liền có chút lo lắng bà vừa sợ lại vừa mong chờ nàng sẻ tìm được ra sự kì lạ gì đó ở trên người mình.

Nhìn tới nhìn lui một hồi nàng liền lên tiếng hỏi xem bản thân có thể đến xem chậu hoa kia có được không, Từ phu nhân đến nghĩ cũng trẳng thèm nghĩ mà ngay lập tức gật đầu đòng ý.

Nhưng bà lại nói nàng không cần phải đích thân đến đó, mà cứ việc ngồi đợi sẻ có người mang chậu hoa đến ngay lập tức. Nàng nghe vậy cũng không ý kiến gì mà cứ thế ngồi yên một chổ đợi.

Lý Khanh lúc này đây liền kéo nhẹ tay áo nàng rồi áp sát như đang nói gì đó, lúc hắn nói xong trên môi nàng lập tức giương lên một nụ cười.

Lời Lý Khanh nói nàng không bát bỏ nhưng phải đợi mang chậu hoa lên mới có thể tính đường tiếp theo được.

Chậu hao rất nhanh được hạ nhân ôm đến, chậu hoa này nhỏ hơn lần trước nhưng bề ngoài và cả màu sắc của nó giống như chậu hoa lần trước.

Lúc này đây chậu hoa được đặt ngay trước mặt nàng, nàng chăm chú nhìn ngắm nó tay cũng vô thức đưa lên vuốt ve cánh hoa nhỏ bé ấy.

Bông hoa nhỏ bé này khi chạm vào nàng hình như hơi rung nhẹ, không phải gió gây ra mà là chính nó đang rung thấy vậy nàng không khỏi mĩm cười.

"Từ phu nhân, chậu hoa này có thể giữ lại. Linh trí nó đã mở nhưng vẫn giống như một đứa trẻ nhỏ, mỗi ngày từ sớm hải mang nó ra ngoài phơi nắng khoản 4h sau đó mang đặt cạnh cửa sổ cho nó hít khí trời, ban đêm cứ để nó ngắm trăng ngắm sao trên trời.

Dù sao cây hoa này là nhờ tinh hoa nhật nguyệt nuôi lớn nên chắc chắn sẻ không hại người"

Từ phu nhân nghe thế thì đưa mắt nhìn bông hoa nho nhỏ ấy lòng liền thở phào nhẹ nhõm, mai mắn lần này không phải yêu vật hại người nếu không Từ gia bà chắc phải loạn thêm lần nữa.