Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 58



Ly Nguyệt lúc này vẫn còn vô cùng là hồn nhiên thảnh thơi mà nói "Sương mù nhiều như thế này không chừng chút nữa thật sự sẻ có yêu quái xuất hiện ắn thịch chúng ta cũng không chừng"

Câu nói này của Ly Nguyệt làm tâm trạng của mọi người không tốt nay lại còn khiến mọi người hoan mang hơn nữa.

"Muội đừng có mà nói bậy, trong tình cảnh này mà muội còn đùa giỡn được nữa" Lý Khanh nghiêm khắc mà dại dỗ hoàng muội mình.

"Công chúa không hề nói sai, không chừng một chút nữa thật sự sẻ có yêu quái xuất hiện ăn thịt chúng ta thật đấy" nàng đưa mắt nhìn xung quanh vô cùng là thản nhiên mà nói.

"Này muội đừng hùa theo công chúa Chu quốc như thế chứ, muội làm ta sợ rồi đây này" Trác Duệ lúc này cũng đưa mắt mà nhìn xung quanh sao đó nhích lại gần nàng một chút.

"Không biết công chúa điện hạ có cách giải quyết hay không? ta thấy hình như tiếng đàn ấy ngày càng đến gần hơn rồi đấy." Bách Lý Khanh vô cùng là bình tĩnh nói.

Lời nói của hắn như tiếng sấm đánh thẳng vào ý thức mọi người, do nãy giờ mãi nói chuyện nên không để ý đến tiếng đàn.

Càng ngày tiếng đàn ấy càng đến gần, mọi người càng bị chìm vào trong nỗi sợ hãi, bởi tất cả bọn họ ngoại trừ nàng thì hầu như chưa ai biết đến những thứ gọi là yêu quái, bọn họ hoàng toàn không có chút khái niệm nào về thứ này.

Ly Nguyệt cũng xem như là có biết đấy, nhưng những gì nàng ta biết cũng là sự tồn tại mơ hồ của bọn chúng được sách vỡ ghi lại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bóng hình một nữ nhân từ từ hiện ra từ lớp sương mù ấy. Nàng ta ôm một cây đàng trên tay, những ngón tay vô cùng linh hoạt mà lướt trên dây đàn.

Nếu như bình thường thì chẳng có gì để nói, đằng này giữa màng sương mù. Nữ nhân ấy cũng khá sinh đẹp nếu như làn da của cô ta không trắng một cách bệt bạc hoàn toàn khác màu da hồng hào của những người bình thường, và đặc biệt miệng của nữ nhân này rộng đến mang tai.

Nàng ta vừa bước đến vừa cười nói "Các vị thấy ta có đẹp không????"

Đám người khi bị hỏi thì lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, thì Lý Khanh bất ngờ lên tiếng "Không đẹp chút nào, ngươi chưa bao giờ soi lại trong gương đấy à? Nếu mà thật sự chưa soi thì ta tặng ngươi một cái gương nhé!?"

Nhóm người đang căng thẳng nhưng khi nghe thấy lời này của hắn thì tất cả đều bật cười. Nhưng khi bọn họ nhớ đến tình hình của bản thân hiện tại thì tiếng cười ngay lập tức bị ép lại vào trong.



Yêu quái kia thấy thế thì vô cùng là tức giận tay đánh đàn càng hoạt động nhanh hơn. Tiếng đàn lần này vừa phát ra bọn họ liền cảm thấy cơ thể sắp đứng không vững nữa rồi.

"Lũ phàm phu tục tử các ngươi dám chê ta xấu, hôm nay ta nhất định sẻ giết chết tất cả các người" giọng nói của nàng ta vô cùng điên cuồng vừa nói vừa cười làm bọn họ rợn hết cả người.

"Chúng ta và ngươi không thù không oán sau lại chạy đến đây cản đường bọn ta?" nàng khó chịu hỏi.

"Thật ra thì bọn họ không hề đáng chết, người đáng chết thật sự là ngươi đấy. Bọn họ mà chết là bị liên lụy bởi ngươi đấy" giọng nàng ta đầy hằn học, khó chịu.

Nàng nghe thế thì lắc đầu mà thở dài, lại đến giết nàng thật không hiểu đám người đó đang muốn điều gì, hết sai người giết nàng nay lại gọi cả yêu quái đến. Xem ra chấp niệm của bọn họ đối với cái mạng này của nàng rất lớn nha.

Chưa kịp cho nàng hỏi tiếp tên yêu quái kia đã lao đến, cây đàn trên tay biến mất mười ngón tay mọc ra móng dài dư để xuyên thủng da thịt của người khác.

Nàng ta lao đến điều tất nhiên là bọn họ phải né đi, nhưng mà né đi thì nữ đấy lại tức giận mà chửi rủa "Con m* nó, các ngươi tại sao lại né"

Câu hỏi này làm bọn họ phải dùng ba giây để xác định lại xem mình có nghe nhầm hay không, nhưng mà bọn họ không hề nghe nhằm, ả yêu quáy ấy thật sự nói thế.

Trác Duệ lúc này vô cùng tức tối nên lên tiếng mà cái lại "Ngươi bị điên đấy à, bọn ta không ngốc mà đứng yên đấy cho ngươi đến giết"

Nghe thế trong lòng nàng âm thầm mà dơ ngón cái tặng cho ngủ ca mình, ngũ ca nàng nói hay thật đấy vô cùng là đúng ý nàng.

Yêu nữ khi nghe bản thân bị mắng thì càng tức giận, ả ta lúc này không trực tiếp lao đến nữa mà đứng yên tại chỗ đánh ra một tia sáng thẳng đến chỗ Trác Duệ đang đứng.

Tình cảnh này làm bọn họ vô cùng hoan mang bởi đây là lần đầu tiên mà họ thấy. Nhưng có thế nào thì Trác Duệ cũng rất nhanh mà phản ứng lại nhảy sang chổ khác.

Chổ vừa bị tia sáng áy đánh chúng, cây cối bị đánh tan tành, bọn họ thấy vậy bản thân như hít phải ngụm khí lạnh. Cơ thể bọn họ tên rần từ phía trong lan tận ra ngoài.

Nữ yêu quái, ấy không hề bỏ qua cho bọn họ mà cứ truy sát bọn họ mà lập tức dương bàn tay về phía bọn họ, chắc ả ta đang muốn bắt lẽ từng người. Mà người dễ bị bắt nhất trong đây chính là Ly Nguyệt, bởi nàng ta không hề có võ công.



Thế nên nàng ta cần được bảo vệ, đây là gánh nặng mà bọn họ đeo trên vai. Ly Nguyệt cũng hiểu được bản thân là gánh nặng nên nàng ta chẳng dám duy chuyển lung tung.

Nàng đang thầm cảm thán cho bản thân mình vì ban sáng không hiểu kiểu gì nàng có mang theo roi da, hiện tại kẻ địch không có vũ khí nên nàng chẳng thể cướp được thế là nàng liền lôi roi ra dùng.

Roi có thể tấn cong người từ xa, hơn nữa độ linh hoạt của roi vô cùng cao, đặc biệt là vừa có thể khống chế kẻ địch vừa có thể gây sát thương từ xa lên kẻ địch, vô cùng là hữu dụng.

Cả đám bảy người đánh một người nếu là bình thường thì việc này vô cùng đơn giản nhưng đây là đang đánh nhau với một con yêu quái. Đây cũng xem như là không căn sức rồi.

Tuy hiện tại mọi chuyện vẫn bình thường nhưng rất nhanh thôi đã có chuyện bất ổn diễn ra.

Trác Duệ bị đánh bay ra xa, Chu Tuấn thì xém nữa bị giết chết, Từ Kha thì xút chút nữa thôi đã bị yêu nữ móc đi đôi mắt.

Cái tình huống này cũng quá mức không ổn rồi, Nàng thấy thế thì nhíu mài lại sau đó nhớ về những gì mà sư phụ đã từng dại cho nàng, lúc đó nàng còn cho rằng thứ đó nàng sẻ chẳng bao giờ dùng đến nhưng nay tình huống đã thay đổi suy nghĩ của nàng, nhìn sang đám bọn họ lớn tiếng nói "Mọi người mau cho ta xin một giọt máu"

Giọng nàng khá lớn nên bọn họ điều nghe thấy, vốn không hiểu nàng đang làm gì thì đám người của Lý Khanh đã nhìn thấy đám người Hoa nhi, Chu Tuấn gạch ngón tay cho máu rơi ra. Lý Khanh thấy thế cũng nhanh chóng mà làm theo, sau khi máu của những người có mặt tại đây chạm xuống đất nàng nhanh tróng đưa tay lên bắt ấn rồi đọc vang "Lấy máu làm vật dẫn, lấy đất làm lòng giam, ta lệnh cho thiên địa giam cầm yêu ma quỷ quái"

Lời nàng vừa dứt sương mù lập tức tản đi, trời cũng ngay lập tức gầm van một tiếng thật lớn, một đạo sét nhanh tróng đánh thẳng vào yêu nữ kia, bị nàng làm cho bất ngờ yêu nữ kia không kịp phản ứng mà cứ thế bị tia sét đánh thẳng xuống, sét đánh thẳng vào người yêu nữ kia tuy không bị tan xương nát thịt nhưng dần dần trở nên mờ đi, đồng thời ả ta thét chói tai bộ dạng vô cùng đau đớn mà biến mất.

Đám người bọn họ không tin được tình huống diễn ra trước mặt mình nên cứ đứng như trời trồng ngay tại chổ.

Nàng sợ bọn họ bị dọa sợ nên lên tiếng "Này, mọi người không sau đấy chứ!?"

Trác Duệ lấp bấp lên tiếng nói "muội... muội... lúc nãy làm gì vậy?"

Nàng vô cùng bình tỉnh mà trả lời "muội lúc trước từng đọc trong một quyển sách nói về cách diệt trừ yêu ma, lúc nãy muội đột nhiên nhớ lại nên muốn thử xem cách này có hiệu quả không, hóa ra lại thành công thật." Nàng vô cùng bình thản mà nói, thật ra đây là lời nói dối vô căn cứ của nàng.

Trác Duệ và đám người đó nghe thế thì gật gù tin tưởng. Nhưng Lý Khanh thì cứ nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, nàng không quan tâm ánh mắt ấy cho lắm, nếu một người không muốn tin thì cho dù có làm cách nào đi nữa họ cũng chẳng bao giờ tin, nên thôi cứ thuận theo tự nhiên là được.