Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 66



Lời nói của Trác Quân làm cho không khí náo nhiệt hơn hẳn, ai cũng ngắm ngầm trở thành người đứng đầu trong buổi săn. Bảo bối đã dân tận tay thì bọn họ ngu gì mà không nhận.

“Hoàng huynh, huynh nghĩ xem điện hạ tỷ tỷ có tham gia không?” Ly Nguyệt tò mò nhìn Lý Khanh hỏi.

“Nếu muội muốn biết thì tự đi mà hỏi nàng ấy đi, hỏi ta làm gì? Ta làm sao mà biết được” Lý Khanh đưa mắt nhìn nàng nói.

Nhưng mà cái hình ảnh đập vào mắt hắn chính là nàng cùng Chu Tuấn đang kề vai nói gì đó, hắn nhìn mà phát quạo thật đấy nàng suốt ngày cứ thân thiết với tên đấy, bộ nàng không nhìn ra tên đó có “ý đồ bất chính” với nàng à!?

Nàng với Chu Tuấn chỉ nói chuyển bình thường hơn nữa cả hai đều giữ khoảng cách với nhau, vậy mà rơi vào mắt Lý Khanh thì lại trở thành vai kề vai, thật không thể hiểu nổi.

“ Điện hạ có mang Bạch Ưng đến đây không?” Chu Tuấn tò mò hỏi.

“ Đừng nhắc đến nó nữa, từ hôm kia đến giờ ta còn chưa thấy được nó. Tới bửa ăn còn không thèm bay về ăn không biết giờ này nó đang tung hoành phương trời nào nữa” nàng chán nãn nói, trong đó có chút tức giận cái con Bạch Ưng "bội bạc".

Chu Tuấn và nàng vừa nhắc đến nó thì đã nghe tiếng kiêu của nó vang vọng cả bầu trời.

Tiếng kêu khá lớn cộng với việc nó đang trên không nên tiếng kêu khá là vang vọng.

Đám xứ thần khi nghe thấy thì khá hoang mang đưa mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy con chim màu trắng bay lòng vong trên đấy.

Trác Duệ quay sang nàng hỏi "Bạch Ưng của muội có phải là bị điên rồi hay không? hay là nó đang muốn chứng minh bản thân cho đám người xứ thần nhìn thấy?!"

Câu hỏi này nàng không biết trả lời như nào cho hợp lý "Huynh hỏi muội làm gì? sao không hỏi nó đi, để nó nói cho huynh nghe nó muốn làm cái trò gì"

"Thôi thôi, muội bớt đùa. Muội làm như nó là con vẹt không bằng, thông minh thì thông minh thật đấy còn nói chuyện thì thôi đợi nó tiếng hóa thêm cái đã rồi tính" Trác Duệ biểu môi nói.

Lời Trác Duệ vừa nói xong thì Bạch Ưng đã lao xuống hướng thẳng về hắn, nó lao nhanh như muỗi tên được phóng ra.

Trong tình cảnh này Trác Duệ giống như con mồi còn Bạch Ưng chính là kẻ săn mồi chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình.



Vận tốc của Bạch Ưng lúc này vô cùng nhanh, làm cho đám xứ thần giật mình. Đám thị vệ sao lưng phản ứng với tình huống này vội vàng rút kiếm ra.

"Các ngươi mà làm nó bị thương, thì cũng nên chuẩn bị sẵng tâm lý chịu phạt là vừa" Trác Duệ tốt bụng lên tiếng nhắc nhỡ bọn họ đễ tránh cho bọn họ phạm sai lầm không đáng có.

Đám thị vệ nghe thế thì chần chừ khó hiểu mà nhìn nhau, kiếm cũng bị hạ xuống bọn họ chần chư không biết bản thân có nên hạ kiếm hạ không.

Nếu hạ kiếm thì bọn họ sẻ chịu phạt, mà không hiểu lý do còn nếu không hạ kiếm thì vương gia của bọn họ sẻ bị thương, như vậy bọn họ cũng sẻ bị phạt bởi không bảo vệ được chủ tử.

Bọn họ không còn thời gian để suy nghĩ nữa bởi Bạch Ưng đã đến rất gần Trác Duệ. Bọn họ đã có thể tưởng tượng ra được cảnh vương gia nhà mình bị tấn công.

Nhưng mà thực thế thì hoàng toàn khác xa những gì bọn họ nghĩ, chủ tử của bọn họ không hề bị tấn công.

Bạch Ưng ấy lao đến đứng trên chiếc bàn đối diện Trác Duệ, nó trừng to mắt nhìn Trác Duệ giống như là đang giận dỗi vị lúc nãy đã bảo nó cần tiếng hóa thêm.

Đám xứ thần nhìn thấy thì ngạc nhiên, lần đầu tiên bọn họ thấy con chim toàn thân trắng như thế, hơn nữa biểu cảm của nó lúc này rất là lạ.

Bên này Trác Duệ thấy nó trừng mắt với mình như thế hắn cũng không ngần ngại mà trừng lại hơn nữa còn lên tiếng "Ngươi trừng ta làm gì, bộ ta có nói sai cái gì à?"

Bạch Ưng rất muốn phản bác lại nhưng đáng tiếc nó không biết nói chuyện, nên chỉ lao đến mỗ Trác Diệu vài cái.

Đám xứ thần nhìn đến đây thôi thì đã đủ trợn tròn mắt mà ngạc nhiên lần đầu bọn họ nhìn thấy con chim có thể hiểu tiếng người hơn nữa còn biết phản ứng lại.

Mỏ của Bạch Ưng vốn sắc bén nên mổ Trác Duệ vài cái nên những chổ đó hơi rốm máu.

Trác Duệ thấy thế liền biểu môi nhìn sang nàng nói "muội nhìn nó xem, nó "cắn" ta chảy máu rồi này"

"Huynh chọc nó làm gì, rồi than với ta?" Nàng hỏi ngược lại hắn với cái bộ dạng vô cùng là hờ hững.

"Muội....." hắn rỏ ràng là có chọc nó đâu, hắn chỉ nói sự thật thôi mà.



"Thôi được rồi, ngươi đừng có "cắn" huynh ấy nữa cẩn thận huynh ấy mà tức giận chắc sẻ cắt mỏ ngươi đấy" Nàng bình thản nói, giọng nói có phần hâm dọa.

Bạch Ưng nghe thế thì ngẩn lên nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Trác Duệ, sau đó lại quay sang nhìn nàng.

Không biêt nó nghĩ thế nào mà vội vàng chạy sang chổ của nàng, sao đó nhảy luôn vào lòng của nàng mà ngồi lấy đầu thì dụi vào bụng nàng bộ dạng giống như đang bị ủy khuất.

Nàng đưa tay soa lấy đầu nó mà lên tiếng "Ngươi dụi cái gì? "Cắn" huynh ấy rồi quay sang đây làm bộ dạng ủy khuất cái gì?

Ngươi bỏ đi hai ngày nay ta còn chưa mắn một câu, bây giờ quay về đây làm nũng cái gì hả?"

Nàng càng nói nó càng dụy chặt vào lòng nàng hơn, nàng thấy thế cũng đành hết cách không mắn nó nữa.

Ly Nguyệt kéo tay Lý Khanh mà lên tiếng nói "huynh nhìn xem, con chim ấy nhìn thì to con hung dữ như thế nhưng lại chui vào lòng tỷ ấy giống như đứa trẻ cần được bao bộc vậy. Bộ dạng này nhìn thật sự rất đáng yêu" Ly Nguyệt nhìn đến sáng cả mắt, nàng ta thật sự rất thích bộ dạng của Bạch Ưng làm nũng với nàng.

Hắn cũng ngồi quan sát từ nãy giờ mọi hành động của nàng từ nãy đến giờ bộ dạng nàng cùng cử chỉ của nàng xem ra nàng rất cưng chiều con chim màu trắng này.

Xem ra sau này hắn còn phải làm cho con chim ấy yêu thích mình mới được.

Nhưng cái suy nghĩ vừa chớm nỡ ấy của hắn đã bị Từ Kha làm cho tiêu tán.

"Này, con chim ấy của công chúa điện hạ hình như là đại bàng trắng thì phải?"

"Đại bàng trắng sao? Xác định không nhầm lẫn đấy chứ" hắn hơi không tin mà hỏi lại.

"Quả thật là đại bàng trắng, thật không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy nó hơn nữa lại còn nhìn thất bộ dạng yếu đuối của nó. Đúng là hiếm gặp mà"

Vừa nghe Từ Kha khẳng định hắn liền nhìn thấy được tương lai mà làm cho con chim đó yêu thích mình thật sự là quá mù mịch rồi. Ngay cả cơ hội đến gần còn khó thì lấy đâu ra mà làm nó yêu thích được chứ.

Lúc này Trác Quân thấy trời đã nắng khá rắt nên mới lên tiếng cho cuộc săn bắt đầu. Đám xứ thần và các võ quan nghe thế vội vàng mà đứng dậy nhận ngựa cùng với cung tên để vào rừng săn, bọn họ hiện tại cần phải phấn đấu hết mình vì vinh quang của nước nhà cùng với phần thưởng là bộ ngọc lưu ly quý hiếm.