Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 8: Mày Y Như Rác Rưởi





Trịnh Nhã Nam lập tức đuổi theo bước chân của Lệ Đế Minh, đồng thời gọi điện thoại cho tài xế: “Lập tức chuẩn bị xe, Lệ tổng muốn đến Bệnh viện Số Một.


Hơn nữa trong Bệnh viện Số Một, Cố Chiêu Nghi vừa mới đi mua cơm cho mình trở về, liền nhìn thấy Nguyễn Bích Phượng đang ngồi trên ghế dài trong phòng bệnh, cũng chính là mẹ của cô.

Nhìn thấy mẹ, trong đầu của Cố Chiêu Nghi có một loại dự cảm bất thường, hai ngày nay mẹ đã gọi cho cô năm sáu cuộc điện thoại, mục đích của mỗi một cuộc điện thoại đều rất rõ ràng, đó chính là muốn lấy tiền của cô.


Cô thật sự không hiểu hiện tại tình hình khẩn cấp, anh trai nằm bệnh viện, tại sao mẹ lại có tâm tư đi chơi mạt chược được vậy chứ?
Nguyễn Bích Phượng đi thẳng tới trước mặt của Cố Chiêu Nghi, khẽ hất cằm lên: “Mày cũng biết làm con gái quá ha, bị điện thoại của tao quấy rầy không chịu nổi, cho nên dứt khoát tắt máy có đúng không hả?”
“Mày cho rằng mày tắt máy thì tao sẽ không tìm được mày à? Chỉ cần anh trai của mày còn nằm bệnh viện một ngày nào, tao còn sợ không tìm được mày ư?” Giọng điệu của Nguyễn Bích Phượng cao hơn mấy phần.

2078762_2_25,60“Anh trai cần có một hoàn cảnh yên tĩnh để nghỉ ngơi, mẹ đừng làm phiền đến anh ấy nghỉ ngơi.

” Cố Chiêu Nghi giả vờ như không rõ ý đồ của Nguyễn Bích Phượng đến đây, đặt cái hộp ở trong tay lên trên bàn.

“Mày cho rằng tao muốn đến đây gây chuyện hả?” Hai tay của Nguyễn Bích Phượng vòng lại, một bộ dạng không kiên nhẫn: “Đừng có nói mấy lời nói nhảm nữa, trước tiên gửi ba trăm triệu vào trong thẻ của tao đi.


Cố Chiêu Nghi đang mở hộp cơm ra, tất cả động tác của cô lúc nghe thấy câu nói này đều hơi dừng lại.

Cô hờ hững nhìn về phía Nguyễn Bích Phượng: “Mẹ nói cái gì?”
“Lỗ tai của mày không dùng được hả? Tao nói là lập tức chuyển cho tao ba trăm triệu, tao có việc cần dùng gấp.


” Nguyễn Bích Phượng nhìn cũng không thèm nhìn Cố Chiêu Nghi một chút, ra lệnh rất hùng hồn.

Cố Chiêu Nghi nhìn ra phía trước, cố gắng ép buộc mình phải bình tĩnh, lại cuối cùng cô mới nhẹ giọng phun ra một câu: “Con không có tiền.


Trong nhà vì để tiết kiệm tiền cho anh trai Cố Minh chữa bệnh, đã mắc nợ hàng đống rồi, hiện tại cô chỉ muốn tiết kiệm chút tiền trả nợ nần, đồng thời cũng kiếm chút tiền thuốc men cho anh trai.

Đối với cô mà nói mỗi một đồng tiền kiếm được đều kiếm không dễ, nhưng mà mẹ thì hay lắm rồi, giống như là số tiền này rơi từ trên trời xuống.

Ba vì để kiếm thêm tiền ở công trường, đã hơn nửa năm không trở về nhà, gần như là ngày nào cũng tăng ca.

Mẹ của cô không đau lòng cho ba của mình thì thôi, nhưng mà cô thì đau lòng cho ba.

Nguyễn Bích Phượng ra lệnh một tiếng, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Cố Chiêu Nghi: “Nhà họ Cố đã vất vả nuôi mày lớn khôn, bây giờ mày kiếm được tiền mày lại báo đáp tao như thế này đây hả? Tao đòi hỏi chút tiền với mày, mày lại dám bày ra sắc mặt với tao?”

Nhận ra sự bất mãn và thất vọng trong ánh mắt của Cố Chiêu Nghi, Nguyễn Bích Phượng bật cười thành tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Ánh mắt của mày là có ý gì đây hả? Chẳng lẽ mày không nên gánh vác tất cả nợ nần và chi tiêu của cái nhà này à, anh trai của mày đã xảy ra tai nạn giao thông, không phải là bởi vì mày ừ?”
“Bây giờ hôn mê không chịu tỉnh, tiêu hết tất cả tiền bạc trong nhà, thậm chí còn mắc nợ hàng đống, không phải cũng là bởi vì mày đó à? Ba của mày mệt gần chết ở công trường, không phải cũng là bởi vì mày đó à?”
“Cố Chiêu Nghi, tao phải nói là mày chính là sao chổi của căn nhà này.


“Tốt nhất là mày đừng khoa tay múa chân với tao, tao cũng không phải là ba hay là anh trai của mày đâu, xem mày như là bảo bối mà cưng chiều.

Mày trong mắt của tao giống như là rác rưởi vậy đó, tao hận không thể ném mày ra khỏi nhà họ Cố của tao sớm một chút!”
Lời nói của Nguyễn Bích Phượng vô cùng cay nghiệt, giống như từng con dao bén nhọn khoét trái tim của Cố Chiêu Nghi ra.

Hóa ra là ở trong mắt của mẹ, cô ngay cả rác rưởi cũng không bằng nữa à?.