Tâm Nhi là một người rất khó tiếp cận. Tuấn Hạo ngã người ra sau chiếc ghế chủ tịch của mình xoay vài vòng. Lúc này thư ký của anh bước vào
-Chủ tịch, đây là thống kê tài chính tháng này của tập đoàn. Mời anh xem qua!
-Ừm, à mà Minh Như này.
-Sao vậy ạ?
-Cô nghĩ xem, một người con trai như nào thì sẽ thu hút được người con gái họ yêu?
-Hừm, chắc là một người ấm áp, trưởng thành. Mà đối với tôi thì chỉ cần đẹp trai, nhà giàu là được.
Vừa nói, nữ thư ký vừa vui vẻ cười đến híp mắt. Tuấn Hạo hít một hơi sâu phẩy tay ra ý cho thư ký ra ngoài. Ngồi nghĩ ngợi một chút, Tuấn Hạo đưa tay xoa xoa mặt mình, sau đó lại cầm tấm thẻ ngân hàng đầy tiền trong tay xoay đều đều
-Mình cũng đẹp trai mà, tiền thì mình đâu có thiếu. Nhược Tâm Nhi, em là có mắt như mù sao?
Đưa tay tìm đến điện thoại gọi cho Nhược Hải Khanh. Đầu dây bên kia chỉ đổ vài hồi chuông đã bắt máy
"Anh nghe?"
-Anh khỏe chứ?
"Gì vậy? Vòng vo làm gì? Em với Tâm Nhi không tiến triển à?"
-Theo đuổi cô ấy còn khó hơn cả việc lên trời tìm sao nữa.
"Được rồi để anh chỉ chú mày cách này. . ."
Tuấn Hạo nghe theo liền tấm tắc gật đầu. Anh quyết định tan làm sớm chạy đi mua một bó bông lớn theo lời của Hải Khanh. Bước vào trong Nhược Thị, ai ai cũng phải quay lại nhìn vì độ cực soái của Lăng Tổng.
Tuấn Hạo rất tự tin về khoản ngoại hình của mình. Vì thế mà anh một mạch tiến lên phòng cô, đứng ở ngoài cửa chỉ chờ cô mở cửa là ập vào tiến hành kế hoạch.
*cạch*
Tâm Nhi vừa mở cửa dự ra về liền thấy một bóng lưng đang quay lại với mình. Cô nhíu mày dự hỏi thì bóng lưng ấy quay lại. Tuấn Hạo quay lại với phong thái vô cùng lãng tử, anh còn cố tình ngậm ngang một nhành hoa hồng nháy mắt tinh nghịch với cô
-Tâm Nhi, em nghĩ thế nào về một chàng trai vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như anh?
-Thần kinh!
Nói rồi cô quay người bước đi bỏ mặc anh ở phía sau. Tuấn Hạo nhanh chóng đuổi theo cô
-Tâm Nhi, Tâm Nhi.
Cô bất chợt đứng lại chỉ thẳng tay vào anh mà lớn tiếng
-Tôi nói cho anh biết, anh mà còn chạy theo tôi là tôi băm nát chân anh ra đấy.
-Nghe anh nói đã.
-Im lặng đi.
Vừa nói cô vừa xoay gót đi chẳng nể tình anh gì cả. Tuấn Hạo chạy thẳng xuống gara cùng cô. Mọi hình ảnh lãng tử ban nãy đều bị anh quăng ra sau đầu. Liêm sỉ hay sỉ diện gì đó giờ này không còn quan trọng nữa.
Tâm Nhi vừa mở cửa ra đã bị anh chặn đóng cửa lại. Tuấn Hạo không cho cô vào xe khiến cô cau mày, một bộ dáng vô cùng khó chịu
-Anh lại tính làm gì?
-Nhận hoa đi đã.
-Nhận hoa thì anh sẽ buông tha cho tôi.
-Ừm.
Tâm Nhi giật lấy bó hoa từ tay anh bỏ vào xe rồi chính mình cũng ngồi vào ghế lái phóng xe đi, bỏ mặc anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trở về Lăng Gia, anh buồn bực chẳng thèm ăn cơm, bước thẳng lên phòng. Ngã người xuống giường nằm một lát, anh đưa mắt nhìn qua khung ảnh trên đầu giường. Là hình của Tâm Nhi lúc nhỏ.
Năm anh 10 tuổi, cô 6 tuổi. Tâm Nhi lon ton chạy trong buổi tiệc lớn hoàng gia. Lúc đấy, cô hồn nhiên vui vẻ lại không ương ngạnh như bây giờ. Vừa nhìn thấy anh cô đã chạy lại cười đến híp mắt
-Anh đẹp trai, anh không ăn gì sao?
-Anh không muốn ăn.
-Sao vậy ạ?
-Tại anh không đói.
Tâm Nhi nhìn anh một chút rồi chạy lại khu vực ăn uống. Một lát sau, cô quay lại trên tay là hai cái đùi gà. Đưa về phía anh một cái, cười híp mắt lại
-Em một cái, anh đẹp trai một cái.
Lúc đó, anh thực chất cũng chẳng muốn ăn nhưng cô bé bên cạnh cứ nài nỉ mãi. Ăn đến chán chê, Tâm Nhi lại quay lại nhìn anh
-Sau này, Tâm Nhi muốn cưới một anh đẹp trai giống anh vậy á.
-Thật vậy sao?
-Thật ạ, anh thật sự rất đẹp trai. Aaa anh hai em kia rồi, Tâm Nhi tạm biệt anh đẹp trai nha.
Nói rồi cô gái nhỏ lon ton chạy đi mất. Tuấn Hạo lúc này chỉ biết cười nhếch mép nhưng rồi những năm sau đó lại chẳng thấy cô nữa. Đến lúc gặp lại thì cô đã hoàn toàn khác, nhưng đâu đó vẫn là cô gái ấm áp năm đó của anh.