Lúc Tần Mang quay phim xong, trời cũng đã gần sáng.
Thâm thành vẫn luôn nhộn nhịp và ồn ào về đêm, ngay cả giữa đêm vẫn có thể nhìn thấy những ánh đèn neon nhấp nháy rực rỡ.
Xuyên qua cửa sổ kính màu của nhà hàng trên tầng cao nhất, một bầu không khí sặc sỡ kỳ lạ không thể giải thích được, như đang ở trong thế giới huyền ảo.
So với bữa tối thịnh soạn trước mặt Mạnh Đình và A Đồng, chỗ Tần Mang chỉ có một ly nước ép dưa hấu ướp lạnh, cả ngày quay phim cô cũng không có cảm giác thèm ăn.
Ban đầu, bầu không khí khá yên tĩnh.
Cho đến khi—
Tiếng hô của A Đồng vang lên: “Wow, bài viết trên diễn đàn bị chặn rồi.”
“Cái gì?”
Cô gái khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi, lông mi cong lên, nhìn sang.
Phía bên này, A Đồng tiếp tục nhập từ khóa, sau đó hít một hơi thật sâu: “Tất cả những bài viết về vị kia nhà họ Hạ đều biến mất rồi.”
Vẻ mặt Mạnh Đình bớt khoa trương lại, như nhận ra điều gì đó, anh ta quyết định tìm kiếm trên các nền tảng khác.
Quả nhiên, tất cả đều biến mất.
Mạnh Đình vô thức nhìn về phía khuôn mặt thông minh, xinh đẹp, dù mặc chiếc váy đỏ rực rỡ cũng không che được ánh hào quang của người đối diện. Mạnh Đình há miệng, sửng sốt vài giây, trong đầu đưa ra một suy đoán táo bạo.
“Em nói có phải tổng giám đốc Hạ đóng bài là vì bảo vệ em không?”
“???”
Đôi lông mày xinh đẹp của Tần Mang chậm rãi cau lại, lời nói của Mạnh Đình thành công khiến cô hết buồn ngủ.
Cái quái gì vậy?
Ai bảo vệ ai?
Hà Linh Tễ?
Cô?
Khuôn mặt lạnh lùng hà khắc, trên giường cũng không có nhân tính của Hạ Linh Tễ xuất hiện trong đầu cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nheo.
Mạnh Thính phân tích có lý: “Em nhìn xem, hiện tại tất cả diễn đàn lớn đều đang thảo luận xem người được giữ lại trên du thuyền đêm đó là ai. Mặc dù Trầm Uyển m đăng ảnh du thuyền trên instagram nhìn có vẻ đúng nhưng mà là sai, nhưng rõ ràng không có căn cứ chính xác nào nên họ vẫn tiếp tục suy đoán.”
“Anh nghi tổng giám đốc Hạ lo lắng bọn họ sẽ thật sự đào ra em cho nên mới bịt miệng toàn bộ!”
Trong đầu Tần Mang xuất hiện cuộc trò chuyện trước chuyện kia giữa cô và Hạ Linh Tễ.
Đúng là đã nhắc tới diễn đàn.
Hạ Linh Tễ cũng đã giải quyết
Nhìn qua có vẻ như che đậy không thành vấn đề—
Vấn đề lớn!
Hành vi bịt miệng bằng cách thức của bạo chúa như vậy, anh có bỏ qua cho ai đâu!
Bên này, Mạnh Đình đã phân tích đến cuối, anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp thời thượng có thể thống nhất toàn bộ thế giới thẩm mỹ kia của Tần Mang, rất tự tin nói: “Chắc chắn tổng giám đốc Hạ yêu thích em!”
“Em nên nắm bắt cơ hội, đi điểm danh đi.”
“Dù sao cũng không thể để Trầm Uyển m có được tất cả quyền lợi được. Lúc trước cô ta dựa vào một cái ánh mắt nhìn lâu hơn một chút của tổng giám đốc Hạ mới khiến cho tầng cao của đoàn làm phim nghĩ rằng tổng giám đốc Hạ hài lòng cô ta, quyết định nội bộ làm một trong những ứng cử viên.”
Đôi môi đỏ mỏng của Tần Mang mím chặt, nín thở, không thể bị bẽ mặt được.
Ngón tay thon dài và sáng bóng lên từ từ giơ lên, cô bình tĩnh nhấp một ngụm nước ép dưa hấu lạnh.
Nghe được lời của Mạnh Đình, cơn tức giận lại tư từ dâng trào: “Anh có ý gì?”
“Trầm Uyển m được đoàn làm phim điều động nội bộ trước thời hạn là bởi vì Hạ Linh Tễ?”
“Đúng…”
Mạnh Đình không ngờ Tần Mang lại tức giận như vậy, vừa định giải thích thì không ngờ đại tiểu thư lại không muốn nghe lời giải thích mà trực tiếp lấy điện thoại di động mà cả ngày chưa được đụng đến từ trong túi xách ra.
Vốn định đi chất vấn thủ phạm, không ngờ lọt vào tầm mắt cô đầu tiên chính là tin nhắn wechat liên tiếp của Ô Vũ Tây, trong đó cũng đề cập đến vấn đề này, kéo xuống cuối là câu trả lời của Hạ Linh Tễ cho câu nói buổi sáng của cô.
Hạ Linh Tễ: [Cô Tần, quá khen.]
Bộp.
Tần Mang mặt không biểu tình úp điện thoại lên bàn.
Thêm dầu vào lửa.
“Hạ Linh Tễ, đồ chó má này!”
“Nhưng em vẫn còn có cơ hội…” Mạnh Đình vẫn đang phân tích, đột nhiên nghe được câu Tần Mang nói, sợ đến mức bịt miệng cô lại: “Em em em… không biết tai mắt vạch rừng sao!”
Tần Mang ngước mi lên, giọng nói vốn mềm mại lại có chút lạnh lùng: “Thế nào, sợ bị chặt đầu sao?”
Sau đó cô liền đứng dậy.
“Em đi đâu đó?”
“Dọn dẹp nhà cửa.”
Cô quăng xuống bốn chữ, cũng không quay đầu mà rời khỏi nhà hàng.
Chỉ còn lại ly nước ép dưa hấu trên bàn được cô uống vài ngụm là tỏa ra màu đỏ tươi bí ẩn và kỳ lạ dưới ánh đèn.
*
Trang viên Hoàn Hồ.
Tần Mang còn chưa kịp dọn dẹp nhà cửa thì đã được quản gia cho biết Hạ Linh Tễ đã xuất ngoại.
Vốn dĩ cô muốn ngồi ôm cây đợi thỏ, nhưng ai ngờ đã tròn ba ngày rồi mà người này không có một chút tin tức nào, ngay cả quản gia cũng không liên lạc được.
Cho đến khi vai nữ phụ của bộ phim nhận trước đó sắp vào đoàn làm phim.
Trong phim tiên hiệp, tiên nữ xinh đẹp hào hoa phong nhã vừa xuất hiện trên sân khấu đã chết ngay lập tức.
Đối với việc quay phim, Tần Mang vẫn rất nghiêm túc.
Cho dù lại là vai nữ phụ tám giây bị thời gian sỉ nhục, cô vẫn cư xử như bình thường, đọc kỹ toàn bộ kịch bản, nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, không hề qua loa có lệ.
Nắng hè chói chang.
Một cô gái vốn sợ nóng, mặc nhiều lớp trang phục cổ xưa nhìn bay bổng như thần tiên nhưng lại kín gió, những chiếc trâm cài tóc ngọc trai lộng lẫy nhưng nặng nề được cài trên mái tóc đen. Cô cũng không chán ghét phiền phức mà treo trên dây cáp bay đi bay lại trên biển lửa, nhất định phải đáp ứng được yêu cầu “khoảnh khắc vẻ đẹp tuyệt mỹ của cái chết” của phó đạo diễn.
Chỉ cần máy quay bật lên, cô không còn là một đại tiểu thư dè dặt được nuông chiều, mà là một nữ diễn viên luôn phấn đấu cho sự hoàn hảo.
Chờ đến khi kết thúc, trên trán Tần Mang đã rịn đầy mồ hôi. Trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô xuất hiện những mảng ửng đỏ lớn không tự nhiên. A Đồng sợ đến mức vội vàng cởi quần áo cho cô, dùng đá viên để làm mát…