Tập đoàn Hạ thị đã đưa tới đoàn phim một đội ngũ y tế hàng đầu để dự phòng.
Ngoài ra còn có những trang thiết bị, dây thép cũng được đổi thành loại an toàn nhất trên thế giới cũng như có đội ngũ chuyên nghiệp đến hướng dẫn.
Khiến một đoàn phim đơn giản liền như đang quay một bộ phim chế tác cao cấp.
Chỉ vì vết xước nhỏ rất nhanh sẽ hồi phục trên cách tay của Tần Mang.
Khiến Tiểu Đồng cảm động hú hét ầm ĩ!
Đạo diễn cùng nhà sản xuất đều ngây ra.
Là chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống vậy.
Thế nhưng vẻ mặt Tần Mang không chút cảm xúc nào mà tắt điện thoại.
Hoàn toàn không còn bất cứ hy vọng nào với Hạ Linh Tễ nữa!
Đây là những điều mà cô muốn sao?
Đều đã rõ ràng đến như vậy rồi cơ mà!
Cô chỉ muốn anh tới tham ban mà cũng khó đến vậy sao!
Kìm nén lại những ấm ức của mình, biến thành sự tức giận.
Đồ chó!
Nếu nhớ anh nữa, cô mới là chó!
*
Lúc này, trong một biệt thự tại ngoại ô của Thâm Thành.
Thẩm Uyển Âm, người có vết tát trên mặt, lần lượt nhận được những cuộc điện thoại và tin nhắn nhắc chấm dứt hợp đồng.
Nhớ tới 1 tiếng trước.
Chu phu nhân đích thân tới đây, cho cô ta một cái tát rồi ra lệnh cho cô ta sáng sớm mai phải dọn ra khỏi đây.
Mà lúc này cô ta không thể gọi điện thoại cho Chu tổng được nữa.
Thẩm Uyển Âm mới biết rằng, bản thân mình đã bị vứt bỏ rồi.
Thậm chí ngay cả số điện thoại của người quản lý Vệ Thấm cũng không liên lạc được, chỉ gửi cho cô ta một tin nhắn: “Em bị phong sát rồi.”
Trong bóng tối.
Ngay cả cửa sổ kính cũng bị đập vỡ nát, những đồ vật có giá trị cao cũng đều bị chuyển đi.
Chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng.
Những bông hoa loa kèn tươi mà cô giúp việc mới cắm sáng nay cũng cùng với chiếc bình hoa rơi xuống thảm.
Bị giẫm đạp nát tươm.
Thẩm Uyển Âm cầm chiếc điện thoại bị ném vỡ.
Cô ta biết rất rõ ràng lần này mọi chuyện đã thực sự kết thúc rồi.
Sẽ không bao giờ có Chu tổng thứ hai tới cứu cô ta khỏi nhà giam nữa.
Tấm gương sát đất phản chiếu bộ dáng chật vật của cô ta, lúc này, những bức ảnh được fans Tần Mang đăng lên tiêu đề hot search đều là những bức ảnh xinh đẹp lộng lẫy, tỏa sáng rực rỡ bốn phương, còn của cô ta đều là những bức ảnh xấu xí.
Giậu đổ bìm leo.
Thẩm Uyển Âm nhìn người phụ nữ đang cười tươi xinh đẹp và rạng rỡ trên màn hình.
Là người mà cô ta coi như kẻ thù cả đời này của mình.
Rõ ràng khi mới bước chân vào giới giải trí, cô ta cũng đã mơ ước trở thành diễn viên nổi tiếng, nhưng rốt cuộc từ khi nào đã thay đổi thành thế này?
Là lúc cô ta chán nản khi thất bại lúc mới vào nghề, hay khi bắt chước phong cách video ra mắt của Tần Mang và nếm trải được những lợi ích từ đó?
Không không không.
Không phải cô ta bắt chước Tần Mang.
Rõ ràng là Tần Mang, ngay từ khi ra mắt đã luôn bắt chước cô ta, túm lấy cô ta để hút máu.
Thẩm Uyển Âm càng nghĩ, ánh mắt càng trở nên điên cuồng, Tần Mang cũng học cô ta, mới leo lên được Hạ Linh Tễ, thay thế được cô ta, có tất cả những gì cô ta mơ ước, và cả người đàn ông mà cô ta tha thiết muốn có được.
Dựa vào cái gì?
Người vị kia thích đầu tiên rõ ràng là cô ta cơ mà.
Đều là lỗi của Tần Mang.
Ánh sáng le lói của chiếc điện thoại phản chiếu ra đôi mắt điên cuồng của Thẩm Uyển Âm.
…….
Bên này, Tần Mang không chờ được Hạ Linh Tễ, nhưng lại chờ được những bài đăng của Thẩm Uyển Âm thiếu điều chỉ đích danh tên cô trên weibo.
Còn đăng liên tiếp mấy bài.
Lần này vị trí quay phim của đoàn phim khá tồi tàn, ở Côn Thành, một thành phố nhỏ nơi khởi đầu của cốt truyện, cũng không có một khách sạn 5 sao nào.
Vì vậy, môi trường chỗ ở được sắp xếp cũng không tốt bằng đoàn phim trước, họ chỉ có thể đặt một khách sạn nhỏ ở bên cạnh địa điểm quay phim.
Là nữ chính, Tần Mang đã được đạo diễn thương hoa tiếc ngọc sắp xếp cho căn phòng tốt nhất.
Và nó cũng là căn phòng một người một phòng duy nhất.
Còn hầu hết các diễn viên khác đều phải ở 2 hoặc 3 người một phòng.
Lúc này.
Trong một căn phòng nhỏ chưa đầy 50 mét vuông.
Mạnh Thính đi cùng chợt cười mỉa mai: “Thẩm Uyển Âm đây là chó cùng rứt giậu?”
“Gần chết rồi vẫn còn muốn kéo em xuống nước theo.”
Không gian có hạn, Tần Mang nhường sofa cho bọn họ, một mình cô ngồi trên chiếc giường chỉ rộng 1,5 mét.
Bên trên được phủ bằng chiếc ga trải giường tơ tằm cô mang từ nhà, vẫn còn thừa một nửa.
Làm cho căn phòng đơn giản này, cuối cùng cũng có một chút cảm giác sang trọng.
Máy tính bảng đặt trên chân.
Màn hình đang hiển thị tài khoản weibo của Thẩm Uyển Âm—-
Thẩm Uyển Âm V: [Ở trong giới giải trí, một nữ minh tinh không có bối cảnh, không có chỗ dựa, thì làm sao có thể đi xa như vậy được?
Cái cô nữ minh tinh luôn tỏa sáng rực rỡ ấy, không phải cũng chỉ làm tình nhân cho kim chủ đã có gia đình rồi sao?]
Thẩm Uyển Âm V: [Rõ ràng là tôi nổi tiếng trước, rõ ràng là cô ta cướp đi cuộc đời của tôi. Chiếc cúp đó chẳng qua chỉ là một thứ đồ nhỏ mà tôi muốn lấy lại của chính mình thôi.
Nếu không phải là cô ta, thì tại sao tôi lại có thể làm ra những hành động liều lĩnh như đi tìm chỗ dựa như vậy được, là do cô ta ép tôi, tất cả là do cô ta!
Tôi phẫu thuật thẩm mỹ, cũng là vì muốn thoát khỏi cô ta, không hề nghĩ đến vậy rồi vẫn bị cô ta hút máu.]
Thẩm Uyển Âm V: [Tôi chỉ muốn quay phim thật tốt mà thôi, chỉ muốn quay phim, chỉ vậy thôi…..]
Có thể nhìn thấy từ ngữ bắt đầu rối loạn.
Và cả người đang rơi vào trạng thái sụp đổ tinh thần.
Tất cả đều là những lời nói nhảm.
Càng như vậy, cộng đồng mạng càng cảm thấy mức độ tin cậy bên trong rất cao.
Đã bị đẩy vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, có cần thiết phải nói dối không?
Bây giờ đội ngũ marketing của Tần Mang cũng đã khác xưa, nên dư luận cũng không thiên vị Thẩm Uyển Âm.
Một số người nghi ngờ cô ta có vấn đề về tinh thần.
Một số người cảm thấy cô đã bị dồn đến chân tường nên quyết định kéo những người đã hãm hại cô ta vào chỗ chết cùng mình.
Việc Tần Mang chen chân vào kim chủ đã có gia đình, loại tin tức màu hồng này, còn đề cập đến nữ minh tinh lưu lượng đang hot, liền trở thành tâm điểm chú ý của người qua đường và cư dân mạng đang hóng drama.
Mạnh Thính ngẫm nghĩ mấy câu nói của cô ta: “Cô ta không phải là mắc chứng hoang tưởng đấy chứ?”
“Hơn nữa, mỗi bước đi của cuộc đời mình đều do chính mình tự thực hiện, ai có thể ép buộc ai?”
Để không chạm vào vết thương, Tần Mang mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng rộng rãi, càng tăng thêm vẻ đẹp nhàn nhã.
Lúc này cô đang ung dung lướt lướt các bình luận trên weibo của Thẩm Uyển Âm.
Khóe môi từ từ cong lên, lười biếng bình luận: “Gieo nhân nào gặp quả nấy mà thôi.”
Lúc này, weibo tự động reset lại.
Tất cả những bài viết nhảm nhí trên weibo của Thẩm Uyển Âm đều đã bị ẩn đi hết.
Đáy mắt Tần Mang hiện lên chút kinh ngạc: “Weibo từ khi nào lại can thiệp vào loại chuyện này vậy?”
“Đờ mờ, tài khoản official của weibo tiết lộ Thẩm Uyển Âm thực sự mắc chứng hoang tưởng.”
“Cái miệng này của anh quá linh rồi!!”
Mạnh Thính đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó không thể tin được mà che miệng mình lại.
Ngay sau đó.
Anh ta chỉ vào Tần Mang, dùng cái miệng “linh” của mình nói liến thoắng: “Tần Mang, Ảnh hậu! Tần Mang nổi tiếng! Tần Mang tuyến một! Tần Mang tài nguyên bùng nổ!”
Sau đó lại chỉ vào mình: “Mạnh Thính, người quản lý số một giới giải trí, Mạnh Thính phát tài, phát tài, phát tài, phát tài!!!!”
Tiểu Đồng bên cạnh cũng vội kéo anh ta: “Mạnh ca, còn em, còn em nữa.”
Mạnh Thính mở một mắt, hỏi: “Em có mong muốn gì?”
Tiểu Đồng quả quyết nói: “CP em đẩy thuyền sẽ hạnh phúc đến già!!!”
“Idol em yêu sẽ mãi không sụp phòng.”
Mạnh Thính im lặng: “…..”
Anh nói thật, em cũng khá….vô tư đấy.
Tần Mang nhàn nhạt nhìn bọn họ: “Nếu không có chuyện gì, hai người có thể đi được rồi.”
Đừng nói những lời vô tri như vậy xung quanh cô, thứ này có thể truyền nhiễm đấy.
“Không biết là vị người tốt nào đã đào ra được chứng hoang tưởng của Thẩm Uyển Âm, chúng ta bây giờ hoàn toàn ở thế chủ động.”
Có sự đảm bảo này, cho dù Thẩm Uyển Âm có nói gì thì cũng sẽ không có ai tin cô ta.
Ai sẽ đi tin những lời mà nữ minh tinh mắc chứng hoang tưởng nói chứ.
Hơn nữa là—
Nhìn ý tứ này, Thẩm Uyển Âm chắc chắn đã hoàn toàn bị phong sát rồi.
Những tác phẩm trước đây của cô ta cũng lần lượt bị gỡ xuống.
Mạnh Thính vẫn còn sợ hãi: “May mà những cảnh cô ta xuất hiện trong [Kinh Hoa Cựu Mộng] đã sớm bị hậu kỳ cắt bỏ….”
Bằng không Tần Mang cũng sẽ phải chịu thiệt theo.
Dù sao thì cô bây giờ ở trong mắt khán giả, cũng chỉ có duy nhất bộ phim nghiêm túc này với vai trò là nữ chính.
Hai mắt Tiểu Đồng long lanh trái tim: “Nhất định là Hạ tổng phong sát rồi.”
“Còn đưa tới đội ngũ y tế tốt nhất, sắp xếp trang thiết bị mới nhất, xử lý những việc trên mạng. Á á á á á á lúc trước lại âm thầm giúp chị Mang Mang đoạt lại cúp!!”
“Quá ngầu!!!”
Sắc mặt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang liền lạnh xuống.
Cái gì cũng đều làm hết.
Chỉ có đến thăm cô là không.
“Khụ, đừng nói nữa.”
Mạnh Thính vẫn còn rất hiểu sự biến hóa cảm xúc trên mặt của vị tiểu tổ tông này, kéo Tiểu Đồng ra khỏi phòng, quay sang nói với Tần Mang: “Hôm nay em nghỉ ngơi sớm đi nhé, sáng sớm mai còn phải quay phim đấy.”
“Dư luận trên mạng cứ giao cho bọn anh.”
“Được.”
Tần Mang rũ mi xuống, uể oải đáp lại.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khóe mắt cô gái vẫn còn ửng đỏ.
Chiếc áo phông trắng rộng khiến cô trông gầy và yếu ớt, cánh tay thon thả tinh tế đã được đội ngũ y tế đi suốt đêm đến đây băng bó lại gọn gàng.
Chỉ là một vết thương rất nhỏ thôi.
Còn cần phải huy động một nhóm người đông như vậy.
Tần Mang dựa người vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào tay, bỗng nhiên mỉm cười.
Thật ngốc.
Không biết là đang cười chính mình, hay là cười Hạ Linh Tễ.
*
Trên chuyến tàu cao tốc duy nhất đi từ Lân Thành đến Côn Thành.
Côn Thành là một thành phố nhỏ, ngay cả sân bay cũng không có, nên phải đáp máy bay xuống thành phố Lân Thành bên cạnh.
Một người đàn ông mặc vest đẹp trai đang ngồi dựa vào ghế.
Sắc mặt vẫn lãnh đạm như ngày thường.
Hai giờ sáng.
Trên tàu lúc này chỉ có vài người.
Thư ký Tùng bên cạnh nhanh chóng tính toàn thời gian: “Hạ tổng, 7 tiếng nữa ngài phải từ Côn Thành trở về sân bay Lân Thành để kịp cho chuyến bay sau.”
Đi cao tốc mất khoảng 40 phút, nhanh hơn 2 tiếng so với đi ô tô.
Đó là lý do vì sao bọn họ chọn đi tàu cao tốc vào lúc nửa đêm này.
Thư ký Tùng tiếp tục nói: “Chúng ta đến chỗ phu nhân bên kia thì đã khoảng 3 giờ, ngài chỉ có thể ở lại thêm 3 tiếng nữa, nếu không sẽ không thể đuổi kịp chuyến bay.”
“Ừm.”
Giọng nói Hạ Linh Tễ chậm rãi, vẫn chưa nghe ra quá nhiều sự dao động.
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Linh Tễ vì Tần Mang mà điều chỉnh lịch trình đã lên kế hoạch trước.
Nhưng.
Thư ký Tùng vẫn rất muốn hỏi.
Đi đi lại lại lâu như vậy, chỉ để ở cùng phu nhân 3 tiếng đồng hồ, có đáng không?
Phu nhân bên kia cũng không tính là vết thương to tát gì, chỉ là bị xước da mà thôi.
Nhà ga Côn Thành sáng sớm đã có người đợi tàu.
Khi Hạ Linh Tễ vừa đến, đã trực tiếp đi thẳng đến khách sạn của đoàn làm phim Tần Mang.
Nơi này quá mức hẻo lánh, đoàn làm phim lại cực kỳ bí mật nên không có fans hay giới truyền thông nào biết bộ phim này được quay ở Côn Thành.
Đạo diễn nghĩ như vậy.
Quá trình xét duyệt khổ sở, nên muốn giữ bí mật và kín đáo cho đến khi được xác nhận sẽ phát sóng.
Bên ngoài cửa sổ xe.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ ràng đường phố bên ngoài ảm đạm, trầm lắng thế nào.
Khác hẳn với ánh đèn neon của những thành phố nhộn nhịp suốt đêm không tắt, thị trấn nhỏ này đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, khi đi qua trung tâm thành phố cũng có rất ít những cửa hàng còn sáng đèn.
Đột nhiên.
Người đàn ông im lặng suốt chặng đường hơi hé môi: “Dừng xe bên kia.”
Tài xế theo phản xạ dừng lại theo hướng Hạ Linh Tễ chỉ.
Thư ký Tùng: “Hạ tổng?”
Thời gian không đủ đâu!!!
Ngữ điệu Hạ Linh Tễ rất bình tĩnh: “Không mang theo quà, cô ấy sẽ không vui.”
Lời nói thật.
Nên cũng không cảm thấy có bất cứ cái gì không đúng.
Vậy nên?
Tùng Trăn liền mơ mơ màng màng đi theo Hạ Linh Tễ xuống xe.
Bên đường chẳng có gì, chỉ có một chiếc máy gắp thú tự động bằng xu màu hồng, ánh lên chút đèn mờ ảo.
Bên trong có một chú sư tử nhỏ màu trắng đang ép sát vào cửa kính, những sợi lông trên mặt cũng bị đè xẹp lép.
Thư ký Tùng lập tức hiểu ngay.
Thật sự không ngờ được, trong sự nghiệp của mình lại có ngày đi cùng Hạ tổng gắp thú bông ở một thành phố nhỏ vào lúc nửa đêm.
Thư ký Tùng có năng lực chấp hành rất mạnh.
Không đợi sếp nhà mình mở miệng nói, đã rất có ý thức trách nhiệm mà tự giác đi mua xu.
Nội tâm vẫn đang gào thét bình luận: Rất khó gắp nhaaa.
Anh ta trực tiếp mua 100 xu.
Tiếng đồng xu rơi “cạch cạch cạch” vang lên trên con phố yên tĩnh.
Nào ngờ.
Lần đầu tiên, Hạ Linh Tễ có thể dễ dàng gắp được con gà nhỏ màu vàng đang trợn mắt đè trên đầu chú sư tử trắng nhỏ.
Lần thứ hai, chính là chú sư tử trắng nhỏ kia.
“Bụp—”
Một tiếng vang rất nhỏ.
Chú sư tử trắng nhỏ rơi ra ngoài.
Trên đường phố vắng vẻ, mọi âm thanh đều cực kỳ rõ ràng.
Người đàn ông mặc một bộ vest lịch lãm không chút cẩu thả, đứng trước máy gắp thú màu hồng, trong không gian tối tăm, càng có cảm giác áp bức ngột ngạt.
Càng nhiều hơn là cảm giác tương phản vượt trội.
Thấy chú sư tử trắng thành công bị gắp.
Hạ Linh Tễ cúi người xuống tự mình cầm lên.
Thư ký Tùng chưa hiểu việc đời mà há hốc miệng, nhưng vẫn hỏi: “Hạ tổng, đây là lần đầu tiên ngài chơi máy gắp thú sao?”
Sao lại có thể thuần thục như vậy?
Hạ Linh Tễ ném con gà nhỏ màu vàng đang trợn mắt cho thư ký Tùng, không thèm nữa.
Đầu ngón tay sạch sẽ thon dài người đàn ông vuốt ve tai của chú sư tử, thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Chả thế thì sao.”
“Quá giỏi!”
Thư ký Tùng khen ngợi anh một cách chân thành.
Không hổ là ngài!
Không có gì là không thể.
Rồi anh ta ôm con gà nhỏ màu vàng trợn mắt bằng cả hai tay.
Quyết định về nhà sẽ đem nó trưng vào tủ kính!
…….
Trong hành lang hẹp mà im lặng.
Mạnh Thính bị cuộc điện thoại của thư ký Tùng đánh thức, vẫn có chút choáng váng nhìn vị nhân vật lớn đang đứng trước cửa phòng Tần Mang—
Vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, không thể với tới, trên tay anh đang cầm một chú sư tử bông rất dễ thương, không hề phù hợp với hình tượng của anh.
Thư ký Tùng giải thích: “Thời gian của Hạ tổng khá hạn hẹp, chỉ có thể ở lại khoảng 3 tiếng, làm phiền quản lý Mạnh rồi.”
Mạnh Thính bên này có thẻ phòng dự phòng của Tần Mang.
Dù sao cũng phải đề phòng trường hợp quên mang theo hoặc có điều gì bất thường xảy ra.
Ngược lại càng thuận tiện hơn cho Hạ Linh Tễ.
“Muốn đánh thức Tần Mang không ạ?”
“Không cần.”
Sau khi người đàn ông bước vào cửa, liền đóng cửa lại.
Để lại hai người canh ngoài cửa nhìn nhau.
Mạnh Thính lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ, nói: “Thư ký Tùng, bằng không anh có thể tới phòng tôi nghỉ ngơi một chút?”
Tùng Trăn cũng không khách khí: “Vậy làm phiền anh rồi.”
………
Hạ Linh Tễ đến cửa khách sạn đã nhận ra nơi này khá đơn sơ hẻo lánh, mà lúc này, khi nhìn cô gái đang nằm trên chiếc giường chật hẹp, cảm xúc dưới đáy mắt anh cuối cùng cũng tràn ra ngoài.
Trong bóng tối.
Chỉ có đầu ngón tay của cô gái cọ vào chăn là sáng bóng và hồng hào, là màu sắc lộng lẫy duy nhất.
Hạ Linh Tễ thuận tay đặt chú sư tử nhỏ đã được tiệt trùng lên đầu giường Tần Mang.
Ngồi ở mép giường, từ từ nhấc chăn lên.
Băng gạc trắng mỏng manh được quấn toàn bộ cánh tay.
Vẻ mặt người đàn ông rõ ràng rất lạnh lùng, nhưng động tác rất nhẹ nhàng mà nâng cánh tay của cô gái lên, sau đó lại hạ xuống.
Hạ Linh Tễ đến phòng Mạnh Thính để tắm rửa, rồi dùng khăn lau khử trùng tay sạch sẽ rồi mới quay lại tháo băng gạc ra cho cô.
Lọt vào tầm mắt là một loạt những vết xước trên cánh tay trắng nõn tinh xảo, cùng với những vết bầm tím kéo dài, nhìn thấy mà đau lòng, lại cực kỳ chướng mắt.
Những ngón tay thon dài hơi khựng lại một chút, rồi lại thắt cho cô một chiếc nơ xinh xắn.
Cuối cùng còn kéo hai cánh nơ để đảm bảo cả hai đều bằng nhau.
Làm xong việc này, lúc Hạ Linh Tễ lên giường, cũng đã trôi qua gần một tiếng.
Có lẽ là cảm giác được có người, Tần Mang mơ hồ mở mắt ra, trong không gian có mùi hương lạnh lẽo cực kỳ quen thuộc, cùng với nhiệt độ mát lạnh, lông mi cô khẽ run nhẹ, lại nhắm mắt lại: “Hạ Linh Tễ?”
Hạ Linh Tễ nắm lấy cổ tay đang lộn xộn của cô: “Là anh.”
“Đừng cử động.”
Trong phòng không bật đèn, không gian cực kỳ tối, càng khiến cho giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tễ thêm phần dịu dàng ôn nhu.
Tần Mang hoàn toàn không phát hiện ra có vấn đề gì, ngược lại xoay người một cái, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sao lại mơ thấy cái người đáng ghét kia nữa rồi.”
“Âm hồn bất tán.”
Thanh âm nho nhỏ mềm mại, không giống như đang mắng người, mà càng giống như đang tức giận mà làm nũng hơn.
“Lại?”
Trên chiếc giường chật hẹp, Hạ Linh Tễ chống tay bên cạnh cô gái, thấy Tần Mang lại nhắm mắt ngủ tiếp, đầu ngón tay anh chậm rãi vuốt ve xoa nhẹ nốt ruồi đỏ tươi ướt át trên chóp mũi cô, yết hầu lăn lộn, cùng với giọng cười thật nhẹ: “Hóa ra là thường xuyên mơ thấy anh.”
Tần Mang bị xoa chóp mũi đến ngứa ngáy, vùi nửa khuôn mặt của mình vào trong chăn giấu đi, chán ghét nói: “Đồ đáng ghét kia ở trong mơ cũng đáng ghét như vậy~”
Động tác Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng mà kéo chiếc chăn bên cạnh xuống: “Mơ thấy anh cái gì?”
Tần Mang căn bản không có tỉnh lại, lẩm bẩm nói: “Mơ thấy….anh ấy muốn…..”
Sau đó, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Hạ Linh Tễ nhìn cô gái nói một nửa rồi ngủ mất.
Người đàn ông trước nay luôn trầm ôn cũng không nhịn được mà “chậc” một tiếng
Rốt cuộc là mơ thấy anh muốn làm gì?
Anh ở trong mơ của Tần Mang muốn làm gì thì Hạ Linh Tễ cũng không biết.
Nhưng anh ở ngoài giấc mơ—
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi cúi người, hôn lên nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi cô gái tựa như in dấu lên một bông hồng trắng tinh khiết.