Trên đường quay về Thâm Thành, mọi người trong phòng làm việc đều nghiêm túc như đang sẵn sàng đón chờ quân địch, sợ bọn họ không chú ý một chút liền sẽ đánh mất người thừa kế tương lai của Hạ gia.
Đánh chết bọn họ cũng đền không nổi.
Ngay cả Tần Mang khi uống một ngụm nước cũng phải đỗ xe lại bên đường.
Đợi cô uống xong rồi mới tiếp tục đi.
Tần Mang không có cảm giác gì, mặt mày lười biếng dựa người vào ghế da, giữa mùa hè, cô mặc một chiếc váy dây màu xanh đậm, tôn lên vòng eo thon gọn tinh tế đến mức một tay cũng có thể ôm hết, tay chân cũng trắng trẻo mảnh khảnh như thường.
Không nhìn ra bất cứ dấu hiệu mang thai nào.
Nhưng báo cáo kiểm tra lại ghi rõ ràng rành mạch là— Dương tính.
Mạnh Thính lẩm bẩm: “Bà bầu có phải không được ngồi điều hòa không?”
Tần Mang vốn là thể chất bếp lò nhỏ, mùa này với cô chính là thời gian nóng nhất, nhìn thấy Mạnh Thính ngồi ở hàng ghế đầu thật sự muốn đi chỉnh điều hòa, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, lạnh lùng nói:
“Làm sao, anh muốn làm em nóng chết sao?”
“Tiểu nhân nào dám.”
“Em chính là đại bảo bối của của hai nhà Tần Hạ đấy.”
Mạnh Thính vội vàng bày tỏ tấm lòng trung thành: “Không tắt điều hòa, hay là nương nương đắp thêm cái chăn?”
Điều hòa đang bật quá thấp.
Tần Mang miễn cưỡng nhận lấy cái chăn mỏng, đắp lên bắp chân một chút.
Hôm nay ngủ nhiều quá, không buồn ngủ nữa.
Tần Mang suy nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Hạ Linh Tễ, vốn dĩ để tỏ vẻ trịnh trọng nên cô định khi gặp mặt mới nói trực tiếp.
Nhưng Tần Mang trước nay không kìm nén được việc gì.
Đặc biệt là những chuyện như thế này.
Muốn tìm ai đó để chia sẻ.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Có 1 tin xấu và 1 tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?]
…..
Lúc này, cũng đang trên đường trở về trang viên Hoàn Hồ.
Chiếc Pullman thon dài màu đen chạy ngang qua đèn đường.
Hạ Linh Tễ vừa kết thúc buổi tiệc rượu xã giao, cúc áo sơ mi vẫn được cài không chút cẩu thả, anh tùy ý nới lỏng cà vạt, thuận tiện cởi 2 chiếc cúc áo, lộ ra cần cổ dài trắng lạnh, trong xe tối mờ, vẫn không thể giấu được khí chất cao quý lãnh đạm.
Cho đến khi thư ký ngồi ở hàng ghế trước nhỏ giọng nói: “Phu nhân hôm nay đi quay phim lên hot search rồi.”
“Chủ đề là…..mang thai.”
Tùng Trăn muốn nói lại thôi: “Có cần xử lý không ạ?”
Dù sao việc mang thai này đang là chủ đề nóng hổi trên báo chí, nhưng nó không phải là chuyện tốt cho một nữ diễn viên đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp.
Nếu như đang tiếp xúc với một kịch bản hay, thì sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng đến.
Theo Tùng Trăn biết, sếp nhà mình chưa có dự định sinh em bé.
Vì vậy, việc mang thai này có lẽ chỉ là chuyện hư cấu thôi.
Nhưng Hạ Linh Tễ khi nghe đến từ “mang thai”, động tác dừng lại một giây, sau đó mặt mày bình tĩnh mở weibo trên điện thoại ra.
Lọt vào tầm mắt là tiêu đề #Tần Mang nghi ngờ mang thai#.
Đang đứng đầu hot search.
Hạ Linh Tễ ấn vào những bức ảnh liên quan của Tần Mang, cô gái lười biếng thích ngủ như động vật họ mèo, cổ tay thon dài, gầy hơn so với lần trước gặp mặt một chút.
Mặc dù chỉ là nghi ngờ.
Nhưng Hạ Linh Tễ lại có một dự cảm không thể giải thích được.
Đang định gọi điện cho Tần Mang, thì wechat đột nhiên rung lên.
Nhìn thấy tin nhắn của Tần Mang gửi đến.
Đôi mắt xanh xám của Hạ Linh Tễ nhất thời tối sầm lại, trong lòng hiểu rõ—
Quả nhiên.
Anh không vội trả lời Tần Mang, Hạ Linh Tễ nghiêng mắt nhìn về phía ngoài của cửa sổ xe.
Đêm tối kèm theo ánh đèn nhấp nháy, giống như nhịp tim của anh lúc này.
Từ góc độ của Tùng Trăn, có thể mơ hồ nhìn thấy quai hàm căng thẳng của sếp nhà mình.
Là ảo giác à?
Sao anh ta lại cảm thấy Hạ tổng có vẻ lo lắng căng thẳng nhỉ?
Giây tiếp theo.
Tùng Trăn đối diện với đôi mắt lạnh lùng tận xương của sếp nhà mình…..
Bị dọa sợ đến mức lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn trộm của mình.
Ảo giác!
Chắc chắn đó chỉ là ảo giác!
Tần Mang đợi Hạ Linh Tễ khoảng 5 phút, mới nhận được câu trả lời của anh.
Hạ nghèo nghèo: [Tin xấu.]
Tần Mang thấy Hạ Linh Tễ trả lời ngắn gọn như thường ngày, khẽ “hừ” một tiếng, đột nhiên lại kiêu ngạo lên.
Ai bảo anh không trả lời ngay.
Gõ xuống hai chữ vừa cao quý vừa cool ngầu.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh đoán xem?]
Hạ nghèo nghèo: [Anh được làm cha rồi.]
Không dùng dấu hỏi chấm, mà là dấu chấm hết câu.
Dựa vào đâu?!
Làm sao mà anh biết được?
Chẳng lẽ những nhân viên bên cạnh cô đều bị anh cài c ắm vào?
Đôi mắt quyến rũ của Tần Mang nheo lại, nguy hiểm liếc nhìn hai người đi bệnh viện cùng cô để kiểm tra— Mạnh Thính và Tiểu Đồng.
“Có phải hai người đã nói tin tức cho Hạ Linh Tễ sau lưng em không?”
“Tuyệt đối không!”
“Loại chuyện bất ngờ này nhất định phải để em đích thân nói ra chứ.”
Mạnh Thính và Tiểu Đồng đồng thời lắc đầu.
Còn chưa đầy 2 tiếng nữa là bọn họ sẽ đến Thâm Thành, bọn họ có ngốc mới thông báo trước cho Hạ tổng, vậy chẳng phải là mất đi cảm giác bất ngờ rồi sao.
Tần Mang tin.
Bọn họ cũng không dám báo tin ngầm trước mặt cô đâu.
Vậy làm sao Hạ Linh Tễ lại biết được?
Không đúng, không đúng.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là…..
Tần Mang nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hai chữ “tin xấu”.
Tin xấu gì, có em bé ngoài ý muốn rõ ràng là tin tốt mà!
Tin xấu mà cô muốn nói là—
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Trả lời sai rồi.]
[Tin xấu chính là anh sắp phải cấm dục 1 năm!]
Hạ nghèo nghèo: [Xấu càng thêm xấu.]
Tiểu sư tử kêu meo meo: [???]
Hạ nghèo nghèo: [Anh sợ mang thai, phải cần bà Hạ quay về chăm sóc.]
Tần Mang bị tức đến bật cười.
Ai mới là người chăm sóc ai.
Hơn nữa.
Sợ mang thai là cái quỷ gì.
Người mang thai rõ ràng là cô mà, cô còn chưa sợ đâu.
Tần Mang mở baidu, nhập vào: [Đàn ông sợ mang thai, là bệnh sao?]
……
Sau này, Tần Mang được đích thân trải nghiệm.
Đàn ông sợ mang thai, đúng là bệnh.
Hơn nữa, còn là bệnh không hề nhẹ.
Cụ thể là, sau khi Hạ Linh Tễ xác nhận cô thật sự mang thai, thậm chí đến đi bộ cũng không để cô tự đi.
Sau đó, vẫn là Hạ phu nhân phải ra tay.
Nói rằng trong thời gian thai kỳ phải hoạt động nhẹ nhàng mới tốt.
Bước vào tháng thứ 4-6 của thai kỳ, Tần Mang cuối cùng cũng có cảm giác chân thực, mãi đến ba tháng này thì cái bụng phẳng lỳ của cô cuối cùng cũng có chút động đậy.
Ngày thường, cô rất ít khi mặc váy ngủ, chủ yếu là quần áo ngủ lụa mịn màng, thuận tiện cho việc thoa tinh dầu và massage cơ thể.
Càng là thời điểm thai kỳ, càng phải chăm sóc cơ thể tỉ mỉ tinh tế hơn.
Hạ Linh Tễ sắp xếp cho cô cả một đoàn đội nghiên cứu chăm sóc da để nghiên cứu các sản phẩm phù hợp với loại da và thể chất của Tần Mang.
10 giờ tối.
Tần Mang dựa người vào chiếc gối mềm mại, áo ngủ màu hồng khói mở ra, hồn nhiên bảo Hạ Linh Tễ bôi tinh dầu cho mình.
Để tránh bị rạn da.
Cô đã lướt thấy không ít những bà bầu bị rạn da khi đang mang thai.
Bị dọa sợ đến mức không ngủ được trong mấy ngày.
Cho đến khi Hạ Linh Tễ chuẩn bị cho cô một nhóm nghiên cứu khoa học của riêng mình một cách nhanh nhất, đồng thời cũng nhanh chóng nghiên cứu và phát triển các loại tinh dầu chăm sóc, bảo vệ da mà chưa hề có mặt trên thị trường.
Không có tác dụng phụ.
Ngược lại, sẽ khiến da càng trở nên mềm mại và mịn màng hơn.
Trong phòng ngủ chỉnh chỉ có một chiếc đèn tường nhỏ được bật lên.
Người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng, động tác nhẹ nhàng nhưng vô cùng quen thuộc, như thể đã làm nó vô số lần.
Tần Mang nhìn dáng vẻ quen thuộc của anh, ngón tay mềm mại chạm vào mái tóc ngắn ẩm ướt của Hạ Linh Tễ.
“Hạ Linh Tễ, anh không thích trẻ con sao?”
“Thích.”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.”
“Vậy anh dùng 3000 chữ để miêu tả chi tiết tỉ mỉ xem, là thích như thế nào?”
Hạ Linh Tễ lại đổi một lọ mới: “Chỗ đó có cần phải bôi không?”
“Có, còn muốn massage nữa.”
Tần Mang tự nhiên biết anh đang nói tới chỗ nào, gần đây như là dậy thì lần hai vậy, căng cứng rất khó chịu. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cô đã không thể mặc vừa được size ban đầu nữa rồi.
Cô đã vốn đã dễ cáu.
Sau khi mang thai, lại càng được Hạ Linh Tễ chiều chuộng nhiều hơn.
Xương ngón tay của người đàn ông lạnh lẽo thon dài, lướt qua chọc đến thể chất bếp lò nhỏ của Tần Mang càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Cánh tay ngó sen thon dài của cô gái vòng lên cổ Hạ Linh Tễ, cọ cọ vào tai người đàn ông: “Ngứa ~~”
Hạ Linh Tễ không động: “Chịu đựng.”
“Không chịu được.”
“Rất ngứa.”
Tần Mang kéo dài giọng, giống như sợi dây mảnh trêu chọc lấy thần linh, có khả năng kéo thần linh rơi xuống khỏi thần đàn.
…….
Không dễ dàng gì mới hầu hạ bà Hạ sung sướng cả mặt thể chất lẫn tinh thần xong.
Hạ Linh Tễ đã rửa tay tổng cộng hai lần.
Lúc này, Tần Mang đứng ở cửa phòng tắm, nhìn bóng người cao lớn đang rửa tay, dòng nước trong bắt dọc theo xương cổ tay của người đàn ông, cuối dùng theo đầu ngón tay thon dài của anh chảy vào bồn rửa.
Ánh mắt chậm rãi rơi từ xương ngón tay của người đàn ông, xuống tới vật n@m tính đang cực kỳ có tính công kích kia ẩn dưới lớp quần áo ngủ của anh……
Nhàn nhã tiến lên.
Ôm lấy vòng eo săn chắc nhưng đầy uy lực của Hạ Linh Tễ từ phía sau.
Chọc một cái: “Hạ tổng ~ Có cần phục vụ đặc biệt không?”
Hạ Linh Tễ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng từ chối: “Hạ mỗ vì phu nhân thủ thân như ngọc.”
Hạ Linh Tễ nói được làm được.
Trong khoảng thời gian Tần Mang mang thai, anh thủ nhân như ngọc đến nỗi chính phu nhân cũng không được động tới.
Tần Mang bình luận: Quá đáng!
[Phiên ngoại Ổ Vũ Tây x Tần Diễm—— Lừa anh đấy]
Chân của Tần Diễm là bệnh từ trong bụng mẹ, không có khả năng chữa khỏi hoàn toàn, vì vậy anh phải ngồi xe lăn lâu dài, nhưng cũng chưa bị hoại tử hoàn toàn.
Do đó, anh sẽ dành ra vài ngày một tháng để luyện tập.
Chỉ vì tránh không vận động thường xuyên mà cơ bắp co rút, hoại tử triệt để.
Dù sao, Tần gia cũng nổi tiếng là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, chủ nghĩa thể diện, nên cho dù chân có thể tàn tật nhưng không thể xấu xí.
Đặc biệt, Tần Diễm không muốn đón cô dâu khi ngồi trên xe lăn, nên anh đã lựa chọn phương pháp phẫu thuật.
Phẫu thuật cực kỳ nguy hiểm, tỷ lệ thành công cũng cực thấp. Nếu như thất bại, vậy thì chân của anh sẽ bị tật hoàn toàn, thậm chí sẽ không thể duy trì được hình dáng bình thường. Còn nếu thành công, cũng không thể đứng dậy ngay như người bình thường trong thời gian ngắn được.
Tất cả mọi người đều không biết.
Bao gồm cả Ổ Vũ Tây cũng chẳng hay biết gì.
Còn tưởng anh đi công tác nước ngoài dài ngày, còn lo lắng sắp đến ngày cưới rồi mà không thấy chú rể đâu cả.
Không ngờ.
Tần Diễm đã trở về vào trước ngày đám cưới.
Hơn nữa còn là đang đứng.
Khi biết Tần Diễm ra nước ngoài phẫu thuật, Ổ Vũ Tây suýt nữa khóc đến mức nước mắt đầm đìa ướt hết tây trang của anh.
Cho đến khi Tần Mang tới.
Ổ Vũ Tây sợ cô sẽ khóc cùng mình, ảnh hưởng tới thai khí, nên mới dừng lại.
Nhưng đôi mắt hồ ly lại sưng lên như quả óc chó.
Vừa nhìn thấy Tần Diễm đứng dậy, lại bắt đầu rơi nước mắt.
Tần Diễm vốn muốn cho cô một sự kinh ngạc, nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn chỉ là một cái kinh hãi thôi.
Nhưng Tần Diễm không hối hận.
Tối đến.
Ổ Vũ Tây cẩn thận làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, bôi thuốc cho anh, nhưng lại không muốn nói một câu nào.
Tần Diễm nửa nâng eo thon của cô lên.
“Không được động!”
Ổ Vũ Tây sợ đến cứng đờ cả người, sống chết cũng không chịu ngồi lên đùi Tần Diễm.
Vẻ mặt Tần Diễm dịu dàng trầm tĩnh, nắm lấy ngón tay cô, đáy mắt chợt lóe lên tia nhẫn nại và kiềm chế: “ Bảo bối, anh không yếu ớt như vậy.”
Đầu ngón tay của Ổ Vũ Tây khẽ run lên.
Hàng mi cong cụp xuống, nhìn đôi chân dài đã lâu không nhìn thấy mặt trời, quanh năm trắng lạnh như ngọc của người đàn ông, giọng nói nức nở như khóc: “Em vốn không để tâm anh có đứng được lên hay không, em chỉ quan tâm anh có ở bên em cả đời hay không.”
Còn về là đứng để kết hôn, hay là ngồi xe lăn để kết hôn thì đều không quan trọng.
Chỉ cần bọn họ kết hôn.
“Sớm biết…..sớm biết như vậy thì đã không tổ chức đám cưới nữa.”
“Anh muốn cho em một đám cưới hoành tráng, hoàn mỹ mà không có bất cứ tiếc nuối nào, những thứ mà cô gái nhỏ nhà khác có được, thì cô gái nhỏ nhà anh cũng sẽ có được.”
Đôi môi mỏng nhạt màu của người đàn ông hôn lên trán của cô gái, nụ hôn dịu dàng dần dần hướng xuống dưới.
Hôn hết những giọt nước mắt của cô.
…..
Đám cưới vẫn được tổ chức như thường lệ.
Có thể tưởng tượng được, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng người nắm quyền Tần gia khuôn mặt Bồ Tát nhưng lòng dạ Tu La, trước nay luôn bệnh tật quấn thân, đã ngồi xe lăn hơn mười mấy năm nay, vậy mà hôm nay lại đứng lên ngay trước mặt bọn họ.
Toàn bộ mọi người đều kinh hãi.
Đột nhiên cảm thấy Bắc Thành lại sắp sửa phải cải tổ lại rồi.
Mặc dù Tần gia vốn là một gia tộc hào môn giàu có bậc nhất ở Bắc Thành, nhưng ai cũng biết rằng người nắm quyền Tần gia sức khỏe không tốt, không biết bất cứ lúc nào cũng có thể chết, còn người thừa kế còn lại thì đã gả đến Thâm Thành xa xôi.
Mấy năm sau, quyền lực của Tần gia ở Bắc Thành sẽ không còn gì đáng sợ nữa.
Một số người đã nhanh trí, đã sớm nghĩ đến việc sau khi Tần Diễm chết, thì sẽ phân chia tài nguyên của Tần gia như thế nào.
Mà bây giờ—
Vừa cưới vợ lại còn vừa chữa khỏi bệnh ở chân.
Sợ là bọn họ chết rồi, cũng không đợi được Tần Diễm chết?
Tần Mang và Hạ Linh Tễ ngồi ở bàn chính.
Có các trưởng bối của Ổ gia và Hạ gia ở đây, hai người bọn họ không cần phải đi tiếp khách.
Tần Mang nhìn hộp quà cưới tinh xảo trên bàn.
Trên đó là logo chủ đề đám cưới của 2 chú hồ ly do đích thân Ổ Vũ Tây vẽ.
Chú hồ ly màu trắng lớn vung cái đuôi mềm mại của mình lên để bao bọc hoàn toàn lấy chú hồ ly nhỏ màu đỏ trong lãnh thổ của mình.
Ngọt đến nỗi Tần Mang còn chưa ăn kẹo đã bắt đầu cảm thấy đau răng rồi.
Từ khi Tần Mang mang thai, cô rất ít khi tham gia các sự kiện công khai, chứ đừng nói đến đi làm, cả nhà đều kịch liệt phản đối.
May mà, khoảng thời gian trước, cô đã quay không ít phim, cũng tham gia rất nhiều các hoạt động chính là vì lý do và mục tiêu “nuôi chồng”, nên dù có nghỉ ngơi một năm cũng không ảnh hưởng đến độ hot của cô.
Tham dự đám cưới của chú nhỏ và Tiểu dưa hấu có lẽ là lịch trình quan trọng nhất gần đây của cô.
Khung cảnh hôn lễ rất hoành tráng.
Hiếm khi thấy chú nhỏ cô quan tâm nhiều đến điều gì đó như vậy.
“Hơn 30 tuổi khó khăn lắm mới cưới được tiểu kiều thê, đúng là nhặt được bảo bối mà.”
Tần Mang cầm lấy ly nước ấm từ tay Hạ Linh Tễ.
Chậm rãi nhấp một ngụm rồi thở dài.
Thậm chí còn vì thể diện của tiểu kiều thê, mà còn lén chạy đi phẫu thuật sau lưng mọi người.
Ánh mắt Tần Mang rơi vào hai người trên sân khấu, trong đôi mắt to tròn đen láy hiện lên vẻ lo lắng.
Chú nhỏ đã đứng được hơn nửa tiếng rồi.
Thật sự sẽ không sao chứ?
Hạ Linh Tễ nhéo nhéo đầu ngón tay của cô, môi mỏng nở nụ cười, chuyển chủ đề: “Thích vậy sao, hay là chúng ta tổ chức đám cưới lần nữa nhé?”
“Em còn lâu mới làm đám cưới lần hai.”
Tần Mang quả quyết từ chối, không có người đứng đắn nghiêm túc nào lại có thể tổ chức đám cưới lần hai cả.
Không biết còn tưởng bọn họ ly rồi rồi tái hôn nữa đấy.
Lúc này trên sân khấu.
Ổ Vũ Tây mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, dài đến mức gần như chiếm trọn vị trí trung tâm của sân khấu rộng rãi.
Thời thiếu nữ, Ổ Vũ Tây cũng đã từng tưởng tượng khi mình kết hôn sẽ có cảnh tượng thế nào, cô cũng nghĩ tới rất nhiều hình ảnh, nhưng duy nhất có hai thứ không thay đổi chính là chiếc váy cưới đuôi cá dài cùng với…..người đứng trước mặt này.
Từ lúc tình đầu sơ khai đến hiện tại.
Chỉ có mình anh.
Trước đây Ổ Vũ Tây luôn cúi xuống nhìn Tần Diễm, nhưng bây giờ lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đã nói là hôm nay không thể khóc.
Tránh cho chụp ảnh không đẹp.
Nhưng khi đối diện nhìn nhau trong nháy mắt, cô vẫn không nhịn được mà đỏ bừng hốc mắt, bản tuyên thệ trước đó học thuộc làu làu cũng đã quên hết.
Vô thức nói lên những lời ẩn sâu trong trái tim mình—
“Lần trước em nói đợi khi anh chết rồi sẽ em lập tức tái hôn, thực ra là lừa anh đấy.”
“Nếu anh chết, em cũng không sống nổi.”
“Vì vậy, có thể vì em mà sống thật tốt được không?”
Tần Diễm nhìn cô gái nhỏ của mình.
Người đàn ông trước nay cho dù thái sơn có sập xuống trước mặt anh thì cũng không biến sắc, nhưng lúc này hốc mắt cũng ửng đỏ, khiến nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa mày càng thêm quyến rũ, yêu dã đến cực điểm.
Đám cưới này, là Ổ Vũ Tây được như ước nguyện, nhưng làm sao lại không biết đây cũng là ước nguyện của anh cơ chứ.
Vốn dĩ khi Tần Diễm sinh ra, đã là một chân đạp lên địa ngục, cuộc đời ngắn ngủi, bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc.
Nhưng cô gái nhỏ này, lại mang theo một tấm lòng tràn đầy tình yêu, không hề kiêng dè gì mà kéo anh ra khỏi địa ngục.
Vậy nên, anh nói—
“Được.”
Ổ Vũ Tây biết, chỉ cần Tần Diễm nói “được”, vậy thì anh nhất định sẽ làm được.
…….
Gần kết thúc.
Tần Mang nhìn xung quanh, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi hôn lễ kết thúc.
Sau khi tiễn cha mẹ Ổ gia, mới phản ứng lại.
Trong đám cưới của em gái mình, người anh trai Ổ Uyên này vậy mà chỉ lộ mặt một lần, rồi cứ vậy rời đi trước.
*
[Phiên ngoại Ổ Uyên x Kỳ Nhung — Cầm tù play]
Ngoại ô Thâm Thành— Biệt thự hào hoa sang trọng.
Bên trong đều là các loại công cụ tình d*c điên rồ khác nhau.
Đối với những cô gái khác, thì nó quá bi3n thái.
Nhưng đối với Kỳ Nhung, đơn giản là một ngôi nhà mang đến sự hạnh phúc.
Cô từ nhỏ đã cực kỳ thoáng trong chuyện tình d*c như thế này, cũng không bối rối chút nào, đều là anh tình tôi nguyện, cả hai kết giao đều là khoảng thời gian cả hai người đang độc thân, chỉ là bây giờ—
Kỳ Nhung cũng cảm thấy khá đáng tiếc.
Cô có nguyên tắc của mình, không bao giờ chơi đùa với người đàn ông không độc thân.
Cho dù có tốt, có thèm nhỏ dãi đến đâu thì cũng tuyệt đối không chơi.
Chiếc còng màu bạc xích Kỳ Nhung ở trên cột giường.
Phạm vi hoạt động của cô chỉ là phòng ngủ này.
Lúc này, tấm rèm dày màu đỏ sậm được đóng chặt, trong phòng tràn ngập cảm giác áp bức ngột ngạt của người đàn ông trường thành.
Đặc biệt là cảm xúc lúc này của Ổ Uyên cực kỳ không ổn.
Lắc lắc chiếc còng trên cổ tay mình, lại nhìn người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đang từng bước đi về phía mình, Kỳ Nhung vẫn có thể bình tĩnh mà đảo khách thành chủ: “Em không bao giờ chạm vào người đàn ông đã có đối tượng.”
Ổ Uyên cởi cúc áo vest, ánh mắt lạnh lùng, mạnh mẽ vào dồn cô vào đầu giường, ánh mắt không chút trốn tránh: “Thật trùng hợp, anh không có đối tượng nào cả.”
Kỳ Nhung cười lạnh: “Vậy cái cô vị hôn thê môn đăng hộ đối của anh thì sao, chẳng lẽ bị anh ăn rồi à?”
“Cô ta không phải.”
Sự kiên nhẫn của Ổ Uyên đã hoàn toàn biến mất ngay khi anh nhìn thấy Kỳ Nhung ôm bạn trai mới tới, và nhìn anh bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ.
……
Ổ Uyên đã vô cùng quen thuộc với cơ thể cô.
Giọng nói lạnh lùng lại sắc bén: “Em đã từng lên giường với anh ta chưa?”
Kỳ Nhung vẫn còn chưa hồi thần lại sau câu nói vừa rồi của anh, đột nhiên nghe được câu hỏi này, theo bản năng trả lời: “Đương nhiên….”
Nhưng Ổ Uyên không cho cô cơ hội để nói tiếp.
Nụ hôn mạnh mẽ đẫm máu bắt đầu phủ xuống.
“Ưm…”
“Anh là chó điên sao?”
Cắn mạnh như vậy.
Ngay cả người thích chơi mạnh bạo như Kỳ Nhung cũng không chịu đựng được tàn ác này.
“Kỳ Nhung, anh thật sự bị em ép đến phát điên rồi.”
Ổ Uyên không nghĩ tới, Kỳ Nhung nói chia tay là chia tay, không chút lưu luyến nào, thậm chí còn đổi ngay sang anh người yêu mới, đúng là mẫu người mà cô thích.
Kỳ Nhung vốn tưởng Ổ Uyên sẽ làm đến cùng, nhưng không ngờ anh cứ vậy mà rời đi.
Mùi máu đọng lại trong không khí, chứng tỏ vừa rồi không phải là một giấc mơ.
Kỳ Nhung nhìn chiếc đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà.
Không có vị hôn thê sao?
Ổ Uyên thực sự không có ý định cầm tù Kỳ Nhung.
Thậm chí anh còn cho cô vô số cơ hội để rời đi.
Nhưng Kỳ Nhung không lựa chọn rời đi.
Chủ yếu là vì Ổ Uyên độc thân, cô cũng độc thân, trò chơi k1ch thích như vậy chơi nhiều một chút cũng chẳng sao—
Đời người ngắn ngủi như vậy, cứ tận hưởng niềm vui trong hiện tại đi.
Khi Ổ Uyên đến đây lần thứ hai, anh thực sự thấy Kỳ Nhung chán đến mức bắt đầu tự chơi với những món đồ dùng gần đó.
Hơn nữa lại còn chơi một mình.
Ổ Uyên: “…..”
Còn tưởng rằng cô sẽ rời đi.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô, Ổ Uyên không bao giờ có thể chịu được việc cô dùng khuôn mặt này nhìn anh khi họ lên giường.
Vẫn chỉ còn cách thỏa mãn cô.
Cuối cùng lẩm bẩm nói: “Em ngoan một chút được không?”
Kỳ Nhung biết ý của anh là gì, nhưng vẫn im lặng.
Cô chỉ muốn sung sướng, không muốn phụ trách, cũng càng không muốn kết hôn.
Hiện tại như thế này cũng thật sướng.
Nhưng.
Thấy Ổ Uyên đã hầu hạ mình khá tốt trong khoảng thời gian này, sau đó Kỳ Nhung mới miễn cưỡng tiết lộ một câu: “Em không có bạn trai mới, người kia là em họ của em.”
Trước khi bước chân vào giới giải trí, đưa nó theo để mở rộng tầm mắt.
Ổ Uyên trong khoảng thời gian này vẫn luôn khắc chế cảm xúc của mình, lần đầu tiên mỉm cười.
Anh ôm chặt lấy cô, theo cách thức mà Kỳ Nhung yêu thích nhất, không ngừng nhấn mạnh: “Từ giờ trở đi chỉ anh mới có thể làm em.”
“Người đàn ông khác không thỏa mãn được em.”
Ở khía cạnh này Kỳ Nhung đúng là có bị nghiện.
Trước kia là nghiện tiếp xúc thân thể, sau này lại nghiện….cơ thể của Ổ Uyên.
Sau khi chia tay, cô cũng từng cố gắng tìm kiếm những người tình khác, nhưng lại không được tận hứng.
Ban đầu Kỳ Nhung nghĩ có lẽ do cô đã làm quá nhiều với Ổ Uyên nên cơ thể có ký ức về anh, nhưng sau đó cô mới nhận ra, không chỉ là cơ thể, mà ngay cả trái tim cũng có ký ức đó.
*
[Phiên ngoại nuôi con 1 — Sinh con]
Kinh trập cùng ngày.
Tần Mang sinh con vào đúng ngày sinh nhật của chính mình.
Lúc đó vẫn còn đang thưởng thức phòng sưu tập đá quý được xây dựng thêm của mình.
Vì núi đá quý của Hạ Linh Tễ nên phòng sưu tập ban đầu không thể cất chứa được nữa.
May mà, trang viên Hoàn Hồ lại không chỉ có một tòa biệt thự.
Một tòa khác ở ngay đối diện hồ trồng hoa huệ nước đã được cải tạo lại, dùng để cất giữ đá quý và đồ trang sức của Tần Mang, có thể so sánh với một bảo tàng đá quý siêu lớn.
Thậm chí ngay cả diện mạo bên ngoài cũng được thay đổi, khối lượng công trình rất lớn.
Vì để thuận tiện cho Tần Mang dưỡng thai, vào 3 tháng cuối thai kỳ, Tần Mang đã chuyển tới nhà cũ của Hạ gia, đúng lúc trong khoảng thời gian này, “bảo tàng” đá quý của cô cũng đã được khởi công.
Cho đến ngày sinh nhật của cô.
Mọi thứ đã hoàn thành.
Nhìn từ bên ngoài, nó trông giống như một vật trang trí bằng đá quý hình ngọn núi khổng lồ, vẫn có màu xanh trong như băng, các bức tường đều được làm bằng vật liệu đặc biệt do tập đoàn Hạ thị mới nghiên cứu và phát triển, nhìn từ bên ngoài thật sự rất đẹp.
Nhìn từ bên trong, thì càng tinh tế sang trọng hơn.
Đá quý cũng được phân loại theo chủng loại và mức độ quý hiếm.
Chỉ riêng việc phân loại thôi cũng đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, trong đó nhân lực cũng đều là chuyên gia giám định đá quý.
Vì Tần Mang có rất nhiều đá quý, nhưng đã không tìm được nguồn gốc rồi.
Sinh nhật năm ngoái của cô, Hạ Linh Tễ đã tặng cô một tòa núi đá quý.
Sinh nhật năm nay, Hạ Linh Tễ lại tặng cô một “bảo tàng đá quý” khác chứa đầy đá quý.
Tần Mang sắp đến ngày dự sinh, gần đây cảm xúc không tốt, nhưng hôm nay lại nở một nụ cười hiếm hoi với anh: “Em rất…..” thích.
Còn chưa nói xong.
Đột nhiên biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô cứng đờ, tràn đầy sự xấu hổ: “Huhuhu, em em em….” là nước tiểu sao?
Hạ Linh Tễ phản ứng nhanh hơn cô.
Lập tức bế ngang cô lên và bước nhanh ra ngoài: “Sắp sinh rồi.”
Tốc độ của anh rất nhanh, nhưng mỗi bước đều rất vững vàng.
Tần Mang còn chưa bắt đầu cảm thấy đau, liền ngơ ngác nắm lấy cổ áo sơ mi của người đàn ông: “Hả?”
Đây là sắp sinh rồi sao?
Đội ngũ y tế hàng đầu bất cứ lúc nào cũng sẽ dõi theo Tần Mang, để phòng ngừa bất trắc.
Kiểm tra xong, liền lập tức đến bệnh viện sinh con.
Bệnh viện tư nhân lớn nhất ở Thâm Thành cũng thuộc quyền sở hữu của Hạ gia.
Cho đến khi vào bệnh viện, mọi chuyện đều đâu vào đấy.
Nhưng chỉ có một mình Tần Mang biết, lòng bàn tay Hạ Linh Tễ đã đổ mồ hôi lạnh, chứng tỏ anh cũng không bình tĩnh được.
Trước khi vào phòng sinh.
Hạ Linh Tễ nói với Tần Mang: “Chỉ sinh một đứa này thôi.”
Bác sĩ Nguyên, bàn tay vàng của khoa phụ sản được đích thân Hạ phu nhân mời tới, mỉm cười nói với anh: “Có nếp có tẻ không phải càng tốt hơn sao.”
Hạ Linh Tễ: “Cô ấy sợ đau.”
Vậy nên lần này là đủ rồi.
Nếu không phải ngày Tết thiếu nhi kia…. bao cao su bỗng nhiên bị rách.
Tần Mang không bằng lòng uống loại thuốc có hại tới sức khỏe như thuốc tránh thai khẩn cấp.
Mà Hạ Linh Tễ cũng tuyệt đối không để cô phải chịu uống cái này.
Từ đầu đến cuối, đứa bé này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Hạ Linh Tễ.
Anh chỉ yêu Tần Mang.
Có lẽ là con gái thương mẹ, nên Tần Mang mặc dù mảnh khảnh, nhưng sinh con lại rất thuận lợi suôn sẻ.
Đứa bé nặng 3.4kg, không nặng cũng không nhẹ, tiêu chuẩn phù hợp.
Sau khi lấy máu của đứa bé để tiến hành các xét nghiệm sàng lọc sau sinh.
Hạ Linh Tễ nhìn đôi mắt cong cong của tiểu bảo bối, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng đôi mắt quyến rũ của Tần Mang, khi đôi mắt mở to, màu mắt lại được di truyền sắc xanh lam của anh.
Khoảnh khắc khi đối mắt với con gái, Hạ Linh Tễ đột nhiên cảm nhận được cảm giác chân thực khi được làm cha.
Đây chính là sự kết tinh huyết mạch của anh và Tần Mang.
Sinh ra giống anh, cũng giống Tần Mang.
Giống như một sợi chỉ đỏ, anh và Tần Mang lại một lần nữa được gắn bỏ chặt chẽ với nhau.
Không bao giờ tách rời.
*
[Phiên ngoại nuôi con 2 — Đặt tên]
Tần Mang sau khi sinh xong liền được xuất viện sớm.
Buổi chiều, ánh nắng rất chói chang, lúc này đang lười biếng dựa vào chiếc ghế quý phi trong thư phòng, thong thả thảnh thơi giải trí.
Trên bàn làm việc.
Hạ Linh Tễ đang cầm bút viết, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, như đang suy nghĩ về một vấn đề quan trọng nào đó vậy.
Không nghĩ đến.
Anh chỉ đang đặt tên cho tiểu bảo bối nhà mình mà thôi.
Vậy mà chẵn ba ngày.
Tần Mang nhìn anh cầm bút, nhưng không viết ra được chữ nào.
Cô lười biếng tiến lên, vòng tay ôm lấy cánh tay người đàn ông, nghiêng người lên nhìn, quả nhiên—
Vẫn không viết ra được chữ nào.
Lúc này.
Dung Hoài Yến biết Hạ Linh Tễ đang đặt tên cho con gái bảo bối của mình.
Nên liền ban phát từ bi, gửi tin nhắn tới—-
RHY: [Đặt tên cho tiểu bảo bối?]
Tần Mang tình cờ nhìn thấy tin nhắn wechat sáng lên trên điện thoại của Hạ Linh Tễ.
Cô biết Dung Hoài Yến, công tử của gia đình quyền quý có lịch sử trăm năm, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thơ từ ca phú, không gì là không giỏi, kho tàng kiến thức của anh ta chắc chắn thâm sâu hơn bọn họ.
Vì thế cô đẩy vai Hạ Linh Tễ: “Đồng ý đi!”
Hạ Linh Tễ dừng một chút, cảm thấy Dung Hoài Yến không có ý tốt: “Chúng ta tự đặt…”
Tần Mang “hừ” một tiếng: “Vậy mà mấy ngày rồi còn chưa đặt bút?”
“Nhanh đồng ý đi!”
Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của vợ nhà mình, Hạ Linh Tễ đành phải gõ bốn chữ —
“Nói nghe xem nào.”
RHY: [Mộ 慕, tâm tư có, tình yêu cũng có. Không thì đặt tên là “mộ mộ”]
Hạ Mộ Mộ.
Tần Mang cảm thấy khá tốt.
Vừa đơn giản lại ngụ ý sâu sắc.
Còn tốt hơn những cái tên lòe loẹt.
Nhưng cô chưa kịp nói gì, thì đã nhìn thấy Hạ Linh Tễ vẻ mặt lạnh lùng kéo tên Dung Hoài Yến vào danh sách đen.
Tần Mang: “???”
“Sao anh lại block Dung tổng, không phải cái tên này nghe rất hay sao?”
Hạ Linh Tễ biết ngay tên chó kia không có ý đồ tốt mà:
“Con trai cậu ta tên là Dung Triều Triều, con gái cậu ta tên là Dung Mộ Mộ 暮, đặt theo nghĩa “triều triều mộ mộ”.”
*Triều triều mộ mộ: 朝朝暮暮, nghĩa là bên nhau sớm tối.
Tần Mang không hiểu: “Vậy nên?”
Hạ Linh Tễ cười lạnh một tiếng: “Con trai nhà Tạ Nghiên Lễ tên là Tạ Tầm Chiêu. Đại sư Ý Từ sống ẩn dật ở Bắc Thành đã từng ám chỉ rằng 20 năm trước là “triều triều mộ mộ”, 20 năm sau sẽ là “chiêu chiêu mộ mộ”*, ý tứ chính là 2 gia đình họ sẽ kết thông gia.”
*Chiêu chiêu mộ mộ: 昭昭暮暮, nghĩa là thân mật, khăng khít, liên tục.
Vậy nên.
20 năm sau, nhà Dung Hoài Yến sẽ thiếu mất một cái “mộ mộ”.
Vẻ mặt Hạ Linh Tễ lạnh lùng, Dung Hoài Yến đồ chó này đặt tên cho con gái anh là “mộ mộ”*, biết ngay là có ý đồ hiểm ác. *Đồng âm khác chữ, nghĩa
Thương nhớ tiểu bảo bối nhà anh.
Tần Mang cạn lời.
Không ngờ giữa những người đàn ông này lại có nhiều thủ đoạn như vậy.
Vốn dĩ Tần Mang cảm thấy tình cảm của Hạ Linh Tễ dành cho con gái có chút lãnh đạm.
Nhưng đến khi Hạ Linh Tễ đích thân đặt tên cho con gái.
Tần Mang mới chợt hiểu ra.
Không phải là anh không yêu, chỉ là anh đã quen với việc không thể hiện tình yêu của mình trước mặt người khác mà thôi.
Khoảnh khắc mặt trời đẹp nhất, Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng đặt bút viết.
Dưới ánh mặt trời.
Chiếu lên tấm giấy Tuyên Thành mỏng trên bàn, ba chữ nước chảy mây trôi:
Hạ Cẩm Dao.
Tần Mang vô thức lẩm bẩm: “Hạ, Cẩm, Dao.”
Bởi vì—
Giọng nói lãnh đạm của Hạ Linh Tễ vang lên một cách bình tĩnh và chắc chắn: “Con gái của chúng ta, xứng đáng có được cuộc đời rực rỡ như gấm hoa, tiêu dao tự tại cả đời.”
———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Hoài Yến: “Triều triều mộ mộ, trời sinh một đôi.”