Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 102: Trả thù chồng trước (17)



WATTPAD: MoTuLinh


Edit: Phương Phương, Thanh Vân, Huyền Hoa


-------------------------------???


Lần trước không phải cô đã trợ giúp Khang Khang ngăn lại cốt truyện bị bóng đá vào ngực rồi hay sao? Vậy tại sao vẫn còn gặp phải chuyện như vậy chứ?


Dung Tự đẩy ra cửa tủ quần áo, lập tức liền đi ra ngoài, tay nắm chặt, sau đó tận lực bình tĩnh mà nói: "Được, tôi lập tức tới bệnh viện ngay, anh đợi tôi....." Nói xong, cúp điện thoại, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.


Những người khác đối với cô không quan trọng, nhưng rốt cuộc Khang Khang vẫn chỉ là một cậu bé, lúc trước chính cô rõ ràng đã đồng ý với cậu bé là qua năm mới liền trở lại nhìn bé, kết quả bởi vì chuyện của ba người Cố Minh Lãng, Lâm Lan San, Phó Ngôn Khải, lại thêm Lâm Thụy Đông làm đủ loại chuyện ghê tởm, đến bây giờ cô cũng chưa thể tìm được cơ hội đi thăm hỏi Khang Khang, cô đến bây giờ cũng không biết tình huống của cậu bé rốt cuộc thế nào, chuyện này dù ra sao đều xem như cô không đúng rồi, mặc kệ như thế nào cô đều nhất định phải nhanh chóng đi xem cậu bé.....


Bởi vì cô thu dọn đồ đạc, thu thập quá mức chuyên chú căn bản là không có chú ý tới lúc này Cố Minh Lãng bởi vì bị ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt, ánh mắt đang dần dần xảy ra biến hóa, sau một lúc vặn vẹo, hắn ta có chút mờ mịt nhìn xem vị trí bây giờ mình đang ở, lại cúi đầu nhìn mấy vết đỏ còn lưu lại trên mu bàn tay mình, ngẩng đầu lên liền trông thấy Dung Tự đã thu dọn đồ đạc vào ba lô xong xuôi, sau đó đeo lên lưng, nhanh chóng chạy ra ngoài, hắn ta nhanh chóng đứng dậy, cũng đi theo cô ra cửa, thấy được roi trên ghế sô pha cùng rượu vang đỏ và bò bít tết đã sớm lạnh trên bàn cơm, theo bản năng sửng sốt một chút.


Lúc này Dung Tự đang ngồi xổm người xuống đổi giày, giống như căn bản không có chú ý tới sự tồn tại của hắn ta vậy, lúc vừa thay giày thể thao xong liền vặn mở cửa nhà đang chuẩn bị ra ngoài.


"Dung...... Dung Tự......"


Cố Minh Lãng rốt cuộc đã mở miệng


Dung Tự quay đầu, gió từ ngoài cửa thổi tới trong nháy mắt liền làm rối loạn sợi tóc của cô, ánh mắt của cô gái lạnh nhạt cùng thiếu kiên nhẫn mà từ trước đến nay hắn chưa từng thấy qua.


"Giống như anh nói, cái nhà này cũng có một phần của anh, hiện tại tôi có việc muốn ra ngoài, lúc anh đi nhớ đóng cửa kỹ....."


"Dung Tự, tôi muốn hỏi em một chút,  tại sao tôi lại ở chỗ này không? Sao một chút ấn tượng tôi cũng không có vậy, rõ ràng là tôi đang trên đường đi về hướng đảo nhỏ....." Cố Minh Lãng lại gọi cô một tiếng, có chút không biết từ đâu hỏi thăm.


Vừa nghe hắn ta hỏi như vậy, một bàn chân đã bước ra ngoài của Dung Tự thế nhưng trực tiếp lại thu về, quay đầu nhíu mày nhìn về phía người đàn ông phía sau: "Cái gì anh cũng không nhớ rõ sao?"


Thay đổi người?


"Tôi.... Thật xin lỗi, tôi biết lúc trước tôi không nói một lời đã vứt xuống một tờ giấy thỏa thuận ly hôn liền rời đi là vấn đề của tôi, ở chỗ này tôi xin lỗi em, tôi cũng không hi vọng xa vời em sẽ tha thứ cho tôi, nhưng tôi muốn nói người con gái tôi yêu thật lòng không phải là em, lúc trước tôi cùng em kết hôn, đó là nhất thời cảm động cùng xúc động, trong khoảng thời gian một tháng tôi tuyệt vọng nhất thống khổ nhất người luôn ở bên cạnh tôi chính là em, em ôn hòa, ôn nhu như vậy, cái gì cũng đều dựa vào tôi, quan tâm tôi như thế, tôi thật sự rất cảm kích em, nhưng thật có lỗi....."


Trong mắt Cố Minh Lãng lóe lên sự không đành lòng cùng áy náy, lúc đang chuẩn bị tiếp tục nói tiếp, cánh cửa bỗng nhiên bị người đóng sầm lại.


"Nói đủ chưa?" Dung Tự khoanh tay tựa vào cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn hắn ta, "Bây giờ anh có thể thu lại hết những sắc mặt đáng thương đáng xấu hổ đến buồn cười đó được không? Lúc đầu tôi đối xử tốt với anh, ngược lại ra cái tai họa này là sao hả? Đều là lỗi của tôi, đều là vấn đề của tôi, anh mới có thể kết hôn với tôi, mới có thể áy náy, mới sẽ ngăn cản anh tìm kiếm con đường chân ái, anh muốn tìm chân ái, được, tôi không có ý kiến, anh cẩn thận nói với tôi rõ ràng, trước nay tôi đều không phải một người không biết điều như vậy, anh muốn ly hôn vậy chúng ta làm theo trình tự pháp luật bình thường........"


Dung Tự nói xong, ngay cả giày cũng không đổi đã đi đến, lấy ra giấy thỏa thuận ly hôn trước kia cô gấp thành khối đậu hũ từ bên trong ngăn kéo của bàn ăn: "Giấy thỏa thuận ly hôn tôi vẫn luôn không ký, đơn giản vì tôi không muốn bản thân cứ mơ hồ như vậy, rồi bắt đầu cuộc hôn nhân thứ hai, tôi làm sai cái gì, mới có thể bị anh nhất thời hứng khởi mà ảnh hưởng đến việc tái hôn lần thứ hai của tôi. Nhưng mà hiện tại không giống nhau, anh cùng tôi nói rõ, người anh yêu không phải tôi, anh là bởi vì nhất thời cảm động mới kết hôn với tôi, tôi đã biết, nhưng mà tôi nghe nói tài sản của Cố gia không tồi, tôi bị anh đùa bỡn xong, bị em họ anh đùa nghịch, bị người phụ nữ mà anh coi là tình yêu đích thực đùa nghịch, bị tất cả mọi người đùa nghịch, thế thì anh nên cho tôi một ít bồi thường mới phải, nói lại rõ ràng, tôi đòi tiền, tôi muốn số tiền tôi xứng đáng nhận được, áy náy trên miệng ai cũng có thể nói nhưng đáng tiếc không đáng một đồng!"


Nói xong, Dung Tự trực tiếp liền nhét giấy thỏa thuận ly hôn kia vào trong ba lô trên lưng của mình: "Cuộc hôn nhân này thật sự tính ra, anh, Cố Minh Lãng đều đã lựa chọn sai đường, nếu anh không phải rời nhà ra đi thì cũng sẽ không làm tôi thất vọng, nhưng mà từ trước đến nay khẩu vị của tôi cũng không lớn như vậy,  tôi sẽ không cần nhiều đồ như vậy, tôi cũng không hưởng thụ nổi. Hiện tại tôi đang gấp, những chuyện này về sau chúng ta sẽ trò chuyện tiếp, trò chuyện xong thì tôi lấy tiền, anh cầm giấy thỏa thuận, chúng ta đường ai nấy đi, hơn một tháng quan tâm kia tôi sẽ coi như cho chó ăn, anh tiếp tục chơi trò tình yêu đích thực cùng người khác đi, thế nào?"


"Dung Tự?" Cố Minh Lãng giống như là có chút không quen biết người trước mặt này, Dung Tự luôn luôn mềm mại ôn hòa, gặp chuyện không tốt cũng chưa từng trách ai, thái độ từ đầu đến cuối đều ôn ôn nhu nhu, thậm chí có lúc bị ủy khuất cũng chỉ chịu đựng, giống như là mưa xuân, sẽ ở một chỗ nhỏ bé cho hắn thoải mái cùng quan tâm. Vào khoảng thời gian hắn thất vọng nhất, vào lúc Lan San hờn dỗi với hắn quay đầu ôm ấp Ngôn Khải, khi đó xác thật hắn đã nhận không ít quan tâm của cô, thậm chí làm hắn nhất thời mê hoặc, kết hôn với cô cũng là cảm giác không tồi. Chỉ tiếc nước mãi mãi cũng chỉ là nước, nhạt nhẽo, vô vị thế nào cũng không sánh nổi ngọn lửa cháy bỏng cùng không bị gò bó, hắn nhớ Lan San, điên cuồng nhớ cô ấy, lúc cô ấy về nước đến tìm hắn đã làm hắn không nhẫn nại lại được nỗi nhớ nhung của mình, hắn muốn phóng túng một lần vì tình yêu, huống chi hắn chưa bao giờ chạm qua Dung Tự, cho dù cô tái hôn hẳn là cũng không có vấn đề quá lớn.


Hắn mang theo một chút áy náy vứt xuống giấy thỏa thuận ly hôn rồi liền cùng Lan San ra nước ngoài.


Nhưng hắn căn bản là không nghĩ tới chính là ký ức trên tàu thủy đi đến đảo hoang hoàn toàn bị dừng lại, tỉnh lại lần nữa hắn vậy mà lại ở trong tủ quần áo của Dung Tự, thậm chí hắn cũng không biết mình đã mất đi bao nhiêu kí ức, Lan San đi nơi nào, vì sao Dung Tự lại biến thành bộ dáng hiện tại?


Nhìn bộ dáng mờ mịt của Cố Minh Lãng, mặc dù Cố Minh lãng tối tăm kia cũng là tên cặn bã, nhưng cô vẫn là có chút bất bình vì nhân cách thứ hai kia, cùng ở một cái thân thể, một người thì gánh chịu tất cả thống khổ cùng tra tấn, một người thì khỏe mạnh, thoải mái vui sướng sinh hoạt mà lớn lên, thậm chí còn có thể vì yêu mà tùy hứng, sau khi trở về thậm chí một câu áy náy liền muốn xóa bỏ hết tất cả sai lầm, dựa vào cái gì chứ? Chuyện mình gây ra thì tự mình đi gánh chịu đi, đẩy cho người khác tính việc gì, hắn ta muốn đẩy cho người khác thì cũng đem đồ vật mà hắn ta hưởng thụ cho người khác đi, làm cái tên bệnh tâm thần kia huỷ hoại tất cả mọi thứ mới tốt, ây, đợi đã......


Ánh mắt Dung Tự ngưng lại, dựa vào tính cách của tên bệnh tâm thần kia, nói không chừng thật đúng là. . .


Hiện tại cô mới xem như biết bản thân nỗ lực đúng phương hướng rồi.


Dung Tự ở trong lòng tự tin mà cong cong khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Minh Lãng còn đứng ở nơi đó không thể tin tưởng nhìn cô: "Có vấn đề gì không?"


"Tôi. . ."


"Nếu là không có vấn đề gì, tôi muốn ngồi xe anh một chút, có thể chứ? Tối hôm qua chắc là anh lái xe tới, hiện tại tôi đang có việc gấp cần đến bệnh viện một chuyến, có thể chứ?" Dung Tự tiếp tục hỏi.


"Tôi lái xe tới?" Cố Minh Lãng theo thói quen mà sờ túi tiền của mình, chợt phát hiện lồng ngực của mình truyền đến một cơn đau nhói, hắn cúi đầu xem xét thì nhìn thấy xuyên thấu qua áo sơ mi lỏng lẻo của mình, ở phía dưới chính là đầy những vết đỏ ngổn ngang lộn xộn, lập tức hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dung Tự trước mặt một chút, lại nhìn cây roi đặt ở bên cạnh một chút, trong mắt không thể tin tưởng càng thêm nghiêm trọng.


Nhìn biểu tình của hắn ta ở bên kia phong phú như vậy, Dung Tự lại hơi không kiên nhẫn: "Chìa khoá đã tìm được chưa?"


"Hả, tìm..... Tìm được rồi..... Bây giờ chúng ta đi?"


"Ừ, xuống lầu đi! Lâm Thụy Đông anh biết đúng không? Trái tim Khang Khang con của anh ấy xảy ra chút vấn đề, gọi tôi tới nhìn xem."


"Em cùng anh ta rất quen thuộc?"


"Không liên quan đến anh." Dung Tự lộ ra biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười với hắn ta.


Kết quả dọc theo đường đi, Cố Minh Lãng lái xe mím môi nhìn Dung Tự ngồi ở ghế phụ vô số lần, mỗi một lần đều muốn mở miệng dò hỏi chuyện xảy ra trên người mình nhưng đều không thể mở miệng được.


Mà chờ đến lúc bọn họ từ thang máy của tầng ngầm bãi đậu xe đi lên, cửa thang máy vừa mở, liền nghe thấy thang máy đối diện cũng bỗng nhiên vang lên một tiếng 'đinh', vừa lúc đối diện với Phó Ngôn Khải cùng Lâm Lan San đang vòng tay nhau.


Chữ kinh hỉ trong mắt Cố Minh Lãng  không cần nói cũng thấy được, đầu kia, Lâm Lan San liền vô thức kéo tay Phó Ngôn Khải bên cạnh, Phó Ngôn Khải vội vàng rút tay ra, có chút lo lắng mà nhìn về phía Dung Tự trước mặt.


"Dung Tự, anh. . ."


"Lan San!"


"A! Cứu mạng!"


Phó Ngôn Khải nóng lòng lại đây muốn cùng Dung Tự giải thích tối hôm qua vì sao hắn không có về nhà, Cố Minh Lãng muốn ôm lấy Lâm Lan San, Lâm Lan San sợ hãi ôm chặt lấy Phó Ngôn Khải lớn tiếng kêu cứu, ba người cứ thế dây dưa một chỗ với nhau, Dung Tự nhìn thấy liền xì một tiếng bật cười.


Sau đó từ thang máy bên trong đi ra, trực tiếp đi tới chỗ Lâm Thụy Đông nói, hoàn toàn làm lơ Phó Ngôn Khải đang hò hét phía sau, nhưng mà trước đó cô cũng chỉ là thử ủy khuất cầu toàn đi cầu xin có thể khiến cho hai điểm độ hảo cảm cuối cùng tăng lên không mà thôi, hiện tại xem ra tiện nhân này không ngược không được, cho nên tính toán một chút, cô vẫn là không ủy khuất chính mình, lại nói con đường chính là hắn ta chọn, Dung Tự chính là nhớ rõ mình lần trước đã nói qua đây là một lần cuối cùng, làm gì có chuyện lần cuối cùng có thể thêm một lần nữa được chứ, hắn ta đi đi!


Mà Dung Tự đi ở trên hành lang, ánh mắt từ lạnh lẽo chậm rãi chuyển thành lo lắng cùng khổ sở.


Đi thẳng đến bên ngoài phòng cấp cứu, liền thấy được Lâm Thụy Đông ngồi ở chỗ kia, đầu cúi thấp, thân thể cong lại giống như con tôm đã nấu chín, đâu còn phong thái của bác sĩ Lâm trước đó nữa chứ.


Vừa nghe thấy tiếng bước chân đi tới của Dung Tự, Lâm Thụy Đông chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đỏ đậm, biểu tình tiều tụy, lúc thấy Dung Tự vội vã chạy tới, trong mắt chợt lóe qua một chút ánh sáng.


Dung Tự thấy thế, cau mày liền chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn ta, ai biết vừa mới ngồi xuống, liền bị Lâm Thụy Đông ôm vào trong lòng.


Thân thể người đàn ông run nhè nhẹ, thậm chí một giọt nước ấm nóng trực tiếp liền trượt xuống trong cổ Dung tự.


Cô nghĩ nghĩ, vẫn là nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lâm Thụy Đông "Sẽ không..... Khang Khang sẽ không sao đâu....."


Trước đó cô đã nghe nói Lâm Thụy Đông giống như đã tìm được trái tim ghép đôi ở nước ngoài rồi, mặc dù giá cả đắt đỏ, thế nhưng Lâm gia nhất định có thể gánh vác được, ngay tại thời điểm hắn ta giúp Khang Khang điều dưỡng thân thể, chuẩn bị làm phẫu thuật, ai biết thế nhưng sẽ xảy ra chuyện như thế này đâu chứ?


Cảm giác vừa mới nhìn thấy ngọn lửa hi vọng liền bị người một cước giẫm lên hủy diệt hết xác thực không dễ chịu, việc anh em nhà Lâm gia làm thì chỉ báo ứng trên người bọn họ là được rồi, vì cái gì còn muốn báo ứng trên người của một đứa bé như vậy? Thực sự là.....


Dung Tự khẽ thở dài.


Mà ba người đang dây dưa ở bên kia, Cố Minh Lãng thành công mang Lâm Lan San đi, Phó Ngôn Khải vừa chuyển qua hành lang ngay lập tức thấy được Lâm Thụy Đông cùng Dung Tự ôm nhau, trong lúc nhất thời trong lòng hắn liền giống như là bị người ta đổ bình ngũ vị vào, cảm xúc rất phức tạp, cái gì cũng có, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nói chuyện, con trai của Lâm Thụy Đông còn làm cấp cứu ở bên trong, nói không chừng hắn ta cũng chỉ là nhất thời bi thương quá độ mới có thể ôm lấy Dung Tự, thế nhưng vì sao hắn ta lại báo cho Dung Tự biết? Suy nghĩ một chút, trước đó lúc ở sân bay, Dung Tự cũng bị Lâm Thụy Đông ôm ở trong ngực như thế này, cho nên hai người bọn họ đến cùng là quan hệ như thế nào?


Phó Ngôn Khải đứng cách hai người đang ôm nhau không xa, biểu tình phức tạp, trong lúc nhất thời lại có chút không dám tiến lên.


Hồi lâu sau, vẫn là Lâm Thụy Đông ngẩng đầu lên nhìn thấy Phó Ngôn Khải xấu hổ đứng ở nơi đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt Phó Ngôn Khải coi như có ngốc cũng nhìn thấy trong mắt đối phương nổi lên ý tứ tranh đoạt, Lâm Thụy Đông thế nhưng có ý với Dung Tự, rốt cuộc bọn họ gặp nhau từ lúc nào, vì sao hắn cái gì cũng không biết? Đột nhiên, kinh hoảng trong lòng Phó Ngôn Khải trong nháy mắt liền lan ra.


Mà trùng hợp đúng lúc này, Dung Tự cũng buông lỏng ra ôm ấp với Lâm Thụy Đông, cười cười với hắn ta: "Buổi sáng ra quá gấp, tôi còn chưa kịp rửa mặt, tôi trước đi toilet một chuyến."


Lâm Thụy Đông cũng mỉm cười theo: "Tôi gọi người mua cho cô chút bữa sáng."


"Cảm ơn."


Nói xong, Dung Tự thậm chí cũng chưa quay đầu lại đã trực tiếp đi thẳng về phía trước.


"Dung Tự!"


Phó Ngôn Khải đuổi theo hai bước, đối phương căn bản cũng không có ý dừng lại, vừa đi qua khúc cua người cũng đã không thấy.


Lâm Thụy Đông kéo tay Phó Ngôn Khải lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, "Tôi nghĩ bây giờ Dung Tự hẳn là cũng không muốn gặp cậu, Phó Ngôn Khải cậu có thể nói thử xem cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Lan San hay là Dung Tự? Cậu không phải là trẻ con, không thể cứ dây dưa mãi giữa cả hai người họ được, Dung Tự vừa khóc với cậu, cậu liền luyến tiếc mà lập tức bảo đảm với cô ấy, lập tức hứa hẹn với cô ấy, Lan San bên kia đòi chết đòi sống cậu cũng luyến tiếc, sợ em ấy xảy ra chuyện. Cậu đây là muốn cả hai người họ sao? Tôi có thể rõ ràng nói cho cậu, Lan San là em gái của tôi, tôi không muốn làm em ấy bị tổn thương, Dung Tự..... Tôi có chút động tâm với cô ấy, đương nhiên cũng không muốn khiến cho cô ấy bị tổn thương, nếu như cậu không có hứng thú với Dung Tự, tôi muốn thử cùng cô ấy ở bên nhau, cô ấy chịu quá nhiều ủy khuất, Khang Khang cũng thích cô ấy, tôi nghĩ ba người chúng tôi cùng một chỗ hẳn là cũng không tệ....."


Đúng vậy, nếu nói hắn thật sự có bao nhiêu yêu Dung Tự, điều này cũng không đến mức, nhưng thích lại là có một ít, vào lúc trước khi chưa biết chuyện của Phó Ngôn Khải, hắn liền đã nổi lên một ít ý niệm, nhưng mà lúc ấy hắn chỉ cảm thấy Dung Tự sẽ một người vợ tốt được chọn, lúc sau mọi chuyện thay đổi bất ngờ, hắn thấy được cô bị nhiều ủy khuất như vậy, thậm chí ngay cả hắn đều vì Lan San mà đã làm rất nhiều chuyện không tốt với cô, nhưng sau đó hắn gọi điện đến cô vẫn cứ vội vàng chạy đến đây, rõ ràng tối hôm qua hắn bởi vì em gái mình đối với cô làm ra chuyện như vậy, không phải sao? Vì sao cô còn sẽ tới? Vì sao cô ngay cả cự tuyệt cũng không có?


Chuyện tối ngày hôm qua, rốt cuộc là bởi vì em gái, hay là bởi vì chính mình, hiện tại trong lúc nhất thời Lâm Thụy Đông cũng có chút mơ hồ.


"Không được, không thể nào! Không được! Dung Tự là của tôi!" Bỗng nhiên một trận khủng hoảng dâng lên trong lòng Phó Ngôn Khải, hắn không cho phép Dung Tự rời xa hắn, tuyệt đối không được. Lan San hắn đã không còn thích cô ấy nữa rồi, hắn chỉ là không nhìn nổi cô ấy chịu khổ. . . Không được, hắn muốn đi tìm Dung Tự giải thích, hắn không thể để cho cô hiểu lầm thêm được.


Cùng lúc đó, Dung Tự đi tới toilet ngẩng đầu một cái liền thấy Lâm Lan San vội vàng vọt vào, xem ra cô ta đang tránh Cố Minh Lãng, nhìn thấy Dung Tự đang dùng khăn giấy lau mặt qua tấm gương, cô ta lập tức quay đầu liền nhìn lại: "Là cô?"


Dung Tự ném khăn giấy vào trong sọt rác ở một bên, không để ý tới cô ta.


"Cú điện thoại ngày hôm qua cô nghe được