Edit: LINH
♧♧♧♧♧♧♧♧♧♧
Lại về sau, trong thôn liên quan về chuyện Trương gia từ bên ngoài núi mua trở về một bé trai phấn điêu ngọc trác liền truyền ra.
Nghe nói đứa bé đó cương liệt vô cùng, tìm được cơ hội thì ầm ĩ náo loạn, thường xuyên nửa đêm rống đến mấy nhà cách vách đều không được một giấc ngủ ngon, kêu nó ăn cái gì, trực tiếp quăng ngã mâm quăng ngã chén, đồ vật nhà lão Trương mấy ngày nay không sai biệt lắm đều bị nó soàn soạt ném hết, đám hàng xóm đi Trương gia la cà, không cẩn thận liền sẽ bị cậu bé đó phun một ngụm nước miếng, khuôn mặt già nua của Trương lão thái bị nó cào đến mất vài miếng, này không, hiện tại chỗ khóe mắt còn có vết tích của một đường móng tay, bà ta tức giận đến mức đem cậu bé áp đảo dưới mặt đất, xoàn xoạt vài kéo liền đem mống tay nhỏ của cậu bé cắt không còn một mảnh.
Nhưng lại có thể làm sao bây giờ? Muốn cháu trai, muốn hương khói, Trương lão thái bình thường một người ngang ngược như vậy còn không phải bị cậu bé đó ăn gắt gao. Bất quá lấy tính tình của Trương lão đầu Trương lão thái, đứa bé đó ngày lành cũng mau hết, dù sao lại không phải thân sinh, còn suốt ngày mà làm thế, sau này cao hứng bắt đầu chấm dứt, nghĩ đến không được bao lâu thì phải bị trừng trị cho ra trò.
Quả nhiên, tiếp theo Dung Tự lại đi tìm hai chị em Trương Liên, Trương Hà, thấy chính là cảnh tượng Trương lão thái đánh người, Tiêu Nhượng quần đã bị lột, nhánh trúc to bằng ngón tay dùng sức mà hướng trên mông nhỏ trắng nõn của hắn mà quất lên.
Dưới thân hai người còn lại là một cái chén sứ trắng vỡ thành hai nửa, bên trong còn lăn hai quả trứng gà trắng tròn xoe, quả nhiên cháu trai đãi ngộ chính là không giống nhau. Phải biết rằng ba chị em Trương gia lớn như vậy lần đầu tiên nếm hương vị trứng gà vẫn là bọn họ một đám tiểu đồng bọn tại trong rừng trúc nhỏ tìm được ổ gà, ở bên trong sờ soạng hai quả trứng, tự mình nhóm lửa nấu ăn, lúc này mới nếm tới tư vị.
Hiện tại cho Tiêu Nhượng ăn một lần chính là hai quả, mấu chốt còn bị cậu ta quăng ngã.
Nhưng chính là lão thái đó đánh đến tàn nhẫn, Tiêu Nhượng cũng trước sau cắn răng không chịu khóc, cũng không chịu cầu xin tha thứ, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, Dung Tự đứng ở cạnh cửa xem đến rõ ràng.
Thật bướng bỉnh!
Bất quá cô hiện tại cũng không thể không giải thích mà tiếp cận cậu ta, quá đột ngột, hơn nữa thằng nhãi ranh này cảnh giác lớn muốn chết, ai tới gần cũng có thể phun ngươi một mặt nước miếng, nếu không liền cào ngươi một móng vuốt, hung hãn ghê gớm.
Mà Trương lão thái thấy cậu ta vẫn luôn không hé răng, cũng sợ chính mình tốn nhiều tiền như vậy mua trở về cháu trai bị bà ta đánh ra vấn đề, hỏi câu biết sai rồi chưa? Ngay lập tức đem Tiêu Nhượng lật người lại, ai biết thế nhưng trực tiếp bị Tiêu Nhượng sớm đã chuẩn bị tốt, trực tiếp dùng nước miếng rửa mặt, sau đó một ngụm liền cắn ở trên cổ tay, lập tức liền từ trên đùi lão thái trượt xuống dưới, không màng đau đớn, khập khiễng mà phóng ra bên ngoài, lúc lướt qua bên cạnh Dung Tự còn nặng nề mà đẩy cô một phen, thân thể nhỏ chui vào trong bụi cỏ ở một bên một hồi liền không thấy bóng dáng.
Một loạt động tác làm cho Dung Tự xem đến trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó Trương lão thái một cái tát liền muốn đến trên ót của cô, may mắn Dung Tự trốn nhanh.
"Mày mắt mù à, Cường Cường nhà tao vừa mới từ bên cạnh mày chạy tới mày không phát hiện sao, giống như cái đầu gỗ, động cũng không biết động, bộ chết hả! Tránh ra, tránh ra......"
Trương lão thái khả năng cũng là bị tức giận đến hung dữ, tức chính là một trận chửi ầm lên, sau đó một phen liền đem Dung Tự đẩy sang bên cạnh.
May mắn Dung Tự tiện tay bám vào vách tường sát bên, bằng không khẳng định bản mặt phải nhào vào trong đống xương rồng.
Đứng vững vàng thân thể Dung Tự quay đầu, nhìn bóng dáng Trương lão thái, hồi lâu mới cười nhạo một tiếng, một già một trẻ này thực sự có ý tứ, a, lẫn nhau tra tấn đi thôi!
Mà đánh chầu này mới chỉ là mở đầu, Tiêu Nhượng có bao nhiêu bướng bỉnh, ở trong vòng một tháng kế tiếp, cơ hồ người toàn thôn đều lĩnh giáo được, không ăn cơm, không ngủ đủ giấc, không tiếp thu bất luận kẻ nào, đối với tất cả mọi người đều mang theo địch ý, đặc biệt là Trương lão thái cùng Trương lão đầu, không cẩn thận đã bị cậu bé cào cái mặt nở đầy hoa đào.
Mà đoạn lời nói kia của cậu ta, cơ hồ toàn thôn trên dưới đều sẽ đọc thuộc lòng.
"Tôi kêu Tiêu Nhượng, nhà ở thành phố Yến Kinh đường Lan Thịnh biệt thự Hoa Tử Uyển số 962, ba kêu Tiêu Văn Thành, mẹ kêu Thẩm Thư Lam......"
Nguyên bản người Trương gia đặt tên Trương Cường cho cậu ta, cũng hoàn toàn bị người trong thôn quên đi, chỉ trừ bỏ người Trương gia còn cố chấp mà kêu cậu ta Cường Cường, người trong thôn còn lại đều kêu Trương Nhượng, Trương Nhượng kêu lên.
Tất cả mọi người đều biết đứa bé này là mua tới, nhưng cũng không ai có lòng tốt, trợ giúp đứa bé này về nhà, thậm chí đôi khi cậu ta trộm đi, còn có người hỗ trợ bắt được cậu ta. Giống như mấy năm trước đối đãi nàng dâu nhỏ bị mua trở về kia, không phải sao, mới trôi qua ba năm, kia nói chính mình là sinh viên, trong nhà rất có tiền, cô gái nhỏ không phải nhận mệnh, nhóm lửa nấu cơm, xuống ruộng làm việc đều cần mẫn rất nhanh sao!
Tất cả mọi người đều qua đến như vậy, nàng dâu nhỏ đều có thể nhận mệnh, một đứa bé như vậy có thể kiên trì bao lâu, lại đến mấy tháng, không chừng ngay cả họ của mình là gì đều đã quên.
Mà theo Tiêu Nhượng kịch liệt đấu tranh như vậy hậu quả đó là, nguyên bản khuôn mặt nhỏ no đủ nhanh chóng khô quắt, ngay cả tròng mắt đen bóng ban đầu đều ảm đạm không ít, làn da đen, ngay cả tiếng kêu la cũng không thanh thúy như thời điểm vừa tới.
Tin tưởng không bao lâu, đối phương rất có thể thật sự sẽ bị đồng hóa thành bộ dáng trẻ con trong núi.
Chỉ trừ bỏ cậu ta như cũ cố chấp nhắc mãi giống như đoạn tự giới thiệu đó, đáng nói, ngay cả tên cha mẹ đều nói không rõ, thậm chí tại người Trương gia tẩy não tư tưởng mày nguyên bản chính là con cháu nhà tao, bán đi lại tiếp trở về, cũng bắt đầu có chút hoài nghi bản thân, lực độ đấu tranh từ từ yếu bớt.
Một ngày này, Dung Tự mới vừa cùng các bạn nhỏ từ dưới chân núi chơi xong, bị hấp dẫn bởi một thân ảnh nhỏ màu trắng từ trong bụi cỏ chợt lóe qua.
Dung Tự cười tại chỗ đường rẽ cùng các bạn nhỏ chia tay, vừa định đi trở về, nghĩ nghĩ, vẫn là dừng chân lại, than một tiếng, liền hướng thân ảnh nhỏ kia đuổi theo qua.
Đuổi chưa được hai bước, quả nhiên thấy một người lùn nhỏ mặc áo thun màu trắng cuộn thành hình cầu không phải Tiêu Nhượng còn có thể là ai.
Bộ quần áo tốt đẹp trước đó của cậu ta sớm đã bị Trương lão thái lột xuống, thời điểm họp chợ bán được giá tốt, hiện tại cậu ta mặc chính là quần áo của ba chị em Trương gia khi còn nhỏ, Dung Tự nhớ rõ áo thun này chính diện giống như còn có nơ con bướm lớn màu hồng nhạt.
Cô vẫn luôn đi theo phía sau cậu ta, nhìn đối phương mục tiêu minh xác xuyên qua một bụi lại một bụi cỏ, rốt cuộc tại bên cạnh dòng suối nhỏ cạn đến chỉ có thể ngập đến cổ chân, đặt mông ngồi xuống.
Ngồi xuống liền bắt đầu khóc, thanh âm kinh thiên động địa, vừa khóc còn vừa dùng nắm tay nhỏ dơ bẩn của bản thân dụi mắt.
"Ba ba, dì, ông nội, hức...hức..., A Nhượng muốn về nhà, hức...hức...hức..., A Nhượng nhớ các người, hức...hức...hức..., các người mau tới đây tiếp con a, bọn họ nói không phải thật sự, các người không có không cần con, con là con cháu nhà các ngươi, các ngươi mau tới a, hức...hức...hức...oa...oa...oa......"
Dung Tự đứng ở một bên, mặc dù là đối với Tiêu Nhượng sau khi lớn lên có nhiều oán giận cùng phiền chán, thấy một đứa trẻ khóc la như vậy, vẫn là không khỏi có chút động dung.
Trước đó cô sở dĩ vẫn luôn không đi tìm Tiêu Nhượng, kỳ thật không chỉ bởi vì đối phương cảnh giác cao, cũng có nguyên nhân của chính cô, cô muốn Tiêu Nhượng kia sau khi lớn lên đem mạng người không để trong lòng, hiện tại phải bị người giáo huấn một chút, mạng người chơi vui như vậy sao? Đổi cậu ta làm vị trí của nguyên chủ, nên có bao nhiêu thống khổ!
Nhưng trước mặt chỉ là đứa bé cái gì cũng đều không hiểu, một đứa bé bị lừa bán, mỗi ngày còn phải bị đánh, ngay cả khóc cũng chỉ có thể trốn đi, cậu ta hiện tại cái gì cũng không biết, hai người hoàn toàn bất đồng thời điểm, cô oán trách cậu ta cái gì đâu?
Nghĩ như vậy, Dung Tự trực tiếp liền đi ra ngoài.
Mà vừa nghe đến tiếng bước chân của cô, tiếng khóc của Tiêu Nhượng ngừng lại, lập tức cảnh giác mà quay đầu qua, vừa thấy là cô, không hề nghĩ ngợi mà ngay lập tức từ trên mặt đất bò dậy, sau đó khóc nấc đi ra ngoài, căn bản không có một chút ý tứ cùng cô giao lưu.
Vừa đi nơ bướm lớn trước ngực đó liền giật giật, xem đến Dung Tự một người không kìm nén được, trực tiếp bật cười.
Mà nghe thấy tiếng cười của cô Tiêu Nhượng vội vàng quay đầu lại hung ác trừng mắt nhìn cô một cái, thấy cô chỉ vào nơ con bướm trước ngực của mình, gương mặt đỏ lên, đang gấp gáp thế nhưng trực tiếp từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá nhỏ, đột nhiên hướng Dung Tự ném qua, lại không nghĩ chính xác quá kém thế nhưng trực tiếp liền bay sát qua cánh tay Dung Tự đi ra bên ngoài.
Nhưng chính là như vậy, Dung Tự lập tức dừng cười, ngay sau đó cũng từ trên mặt đất nhặt lên hai hòn đá theo, một hòn trực tiếp trúng cẳng chân của Tiêu Nhượng, một hòn khác nhưng lại sượt qua gương mặt cậu ta bay ra sau.
Sợ tới mức Tiêu Nhuọng cả người
run rẩy, ngẩng đầu nhìn cô, nước mắt nháy mắt ngưng tụ ngay tại bên trông hốc mắt của mình, hơn nữa thấy Dung Tự một chút ý tứ xin lỗi cũng không có, thậm chí còn có chút đắc ý dào dạt.
Căn bản là mặc kệ dưới thân có đá vụn, thế nhưng trực tiếp nằm dạ dưới đất, ngay sau đó bắt đầu gào khóc lên.
Chính mình rõ ràng đều đã thảm như vậy, vì sao còn phải bị người khi dễ như vậy? Cậu như thế nào mệnh khổ như vậy?
Này xem như Dung Tự cho cậu ta tâm lý bổ sung hoạt động.
Dung Tự liền như vậy đứng ở một bên nghe cậu ta khóc, thấy đối phương càng khóc càng hăng hái, càng khóc gào đến thanh âm càng lớn, rốt cuộc cô than một tiếng, xách theo giỏ tre nhỏ của mình đi tới bên cạnh đối phương ngồi xuống, cũng không an ủi cậu ta, liền như vậy ngồi nghe, ăn táo xanh mà bản thân từ trên núi hái tới, dù sao ngay từ đầu rõ ràng chính là đối phương động thủ trước, không đạo lý Dung Tự trước mở miệng xin lỗi, khóc thì có tác dụng không?
Dung Tự sẽ dùng hành động thực tế nói cho cậu ta, khóc là đồ vô dụng nhất trên thế giới này!
Quả nhiên khóc một hồi lâu, Tiêu Nhượng rốt cuộc bởi vì kiệt sức, thanh âm dần dần thấp xuống, cuối cùng cũng chỉ dư lại ngẫu nhiên một tiếng hức hức, cùng âm thanh khóc nghẹn như thế nào cũng ức chế không được.
Thấy cậu ta rốt cuộc không khóc, Dung Tự đem táo xanh trong tay hướng đối phương đưa qua, "Ăn không?"
Lại không nghĩ thế nhưng bị đối phương một phen liền ném trên mặt đất, nghiêng đầu không xem cô.
"Không ăn dẹp đi!"
Dung Tự ngồi dậy, vỗ vỗ mông liền muốn đi ra ngoài.
Đi chưa được hai bước, quay đầu lại thấy Tiêu Nhượng vẫn là nằm ở nơi đó, khóc nghẹn không ngừng, nơ con bướm ở ngực cũng theo khóc nghẹn mà lúc lên lúc xuống.
Dung Tự nhìn cậu ta nửa ngày, mới rốt cuộc nhướng mày.
Thôi, cùng trẻ con so đo làm gì, tiến lên hai bước, liền muốn đem Tiêu Nhượng nâng dậy, ai biết đối phương bướng bỉnh không được, chống đẩy không cho cô đỡ, bất quá còn tốt không phun nước miếng vào cô, cũng không cào cô, xem như tiến bộ rất lớn.
"Này, bạn như thế nào ngoan cố như vậy? Ngoan cố với tôi có chỗ tốt gì sao? Bạn nhớ người nhà bạn, bọn họ không tới tìm bạn, bạn liền đi tìm bọn họ a! Tìm được rồi liền phun nước miếng vào mặt bọn họ, hỏi một chút bọn họ rốt cuộc là không cẩn thận đem bạn làm mất, vẫn là cố ý không cần bạn, bạn trốn đi khóc có ích lợi gì a? Đúng không?"
Nói xong, Dung Tự trực tiếp liền từ giỏ tre của mình, lấy quả táo xanh lớn nhét vào trong miệng đối phương.
Tiêu Nhượng sửng sốt, đã làm cho Dung Tự đỡ lên rồi, còn thuận tay vỗ vỗ đất trên người đối phương, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhượng, "Thế nào? Ngọt không?"
Sau khi Tiêu Nhượng trơ ra ngơ ngác mà gật đầu, mặt lại là đỏ lên, còn thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn cô một cái, theo sau lại nhẹ nhàng đẩy cô một phen, liền chạy trở về.
Đều chạy rất xa, còn thấy Dung Tự đứng ở phía sau cười hì hì nhìn hắn, mặt không khỏi càng đỏ lên.
Buồn đầu một hơi chạy vào trong nhà, vừa nhấc đầu nhìn thấy đó là hai bản mặt nhăn nhó, vừa thấy hắn liền háy hắn một cái, cái gọi là ba mới từ ngoài ruộng trở về, ngồi ở một bên uống nước lạnh, căn bản là không có ý tứ xem hắn, nhưng thật ra đem củ năng từ ngoài ruộng đào được nhét vào trong tay ba cô bé không phục mà trừng mắt hắn, cười tủm tỉm hỏi họ hôm nay đã chơi thứ gì, "Mẹ" nhưng có chút thần kinh thu lại cái chăn phơi nắng, trong miệng lẩm bẩm nhanh chóng mà không biết đang nói cái gì, thấy hắn liền giống như không phát hiện ra hắn.
Này thật là người nhà của hắn sao? Là nhà hắn sao?
Tiêu Nhượng mếu máo, xoay người liền đem hạt táo không biết đã ở trong miệng qua bao lâu phun vào lòng bàn tay, gắt gao xiết chặt.
Đúng, mình phải về nhà, mình sẽ không ở tại chỗ này, mình phải về nhà tìm ba cùng dì! Bọn họ tuyệt đối tuyệt đối không phải thân nhân của mình, mình sẽ về nhà! Về nhà tìm bọn họ hỏi rõ ràng!
Tối ngày hôm nay ăn cơm, Tiêu Nhượng kỳ lạ mà không có làm ầm ĩ, trước đó quậy như vậy hắn cũng bất quá chính là nghĩ người nhà này nhìn chính mình là tên vô lại làm ầm ĩ, sẽ hối hận mua hắn, mà đem hắn đưa trở về.
Nhưng hiện tại xem ra bọn họ khẳng định là sẽ không đem hắn đuổi về nhà, như vậy hắn liền cần chính mình một người về nhà, hắn có thể, hắn một người cũng có thể, hắn khẳng định có thể về nhà.
Mà nhìn "cháu trai" nhà mình bỗng nhiên ngoan ngoãn như vậy Trương lão thái Trương lão đầu bỗng nhiên kinh ngạc, bất quá có thể không làm ầm ĩ chính là tốt.
Lại lúc sau, Tiêu Nhượng giống như nhận mệnh, không chỉ không lại tiếp tục làm ầm ĩ, càng không có nói qua một câu phải về nhà, hơn nữa mấu chốt nhất chính là cậu ta thế nhưng còn mở miệng kêu ông nội bà nội, ba mẹ, ngay cả ba chị em Trương gia cũng bắt đầu mà kêu lên chị, con nít trước nay đều không phải sinh vật mang thù, ngoại trừ cá biệt, cho nên thực mau đám người Trương Liên liền bắt đầu em trai mà quan tâm cậu ta.
Tiêu Nhượng biết dỗ người, hơn nữa không phải bình thường biết dỗ.
Dung Tự cảm thấy trong cốt truyện giới thiệu Tiêu Nhượng chỉ số thông minh cao, thật là một chút không có giả dối.
Ông nội bà nội cho tới nay đều là cách thật xa liền gọi bọn họ vừa thanh thúy vừa ngọt, mấy người Trương Liên, Trương lão thái cho cậu ta trứng gà thường xuyên trộm giấu tiết kiệm, cho bọn họ ăn, trợ giúp bọn họ làm việc, ngẫu nhiên Trương lão thái đánh người, cậu ta còn sẽ cầu tình cho bọn họ, làm cho Trương lão thái cũng không biết xuống tay như thế nào!
Làm cho Dung Tự từ trong miệng của đám người Trương Liên nghe qua, cũng không khỏi cảm thấy có chút huyền huyễn.
Cũng khó trách, đứa bé chờ đợi trong sơn thôn nhỏ hơn một năm, có thể chạy đi ra ngoài, còn có thể tìm được nhà của mình như thế nào có thể coi khinh!
Sau này, Trương Liên liền đem em trai mình cũng cùng mang vào tiểu đoàn thể của bọn họ, gặp được ai anh trai chị gái kêu đến vui vẻ, hiểu lễ phép, sẽ dỗ người, trẻ con lớn lên xinh đẹp đến nơi nào cũng được ăn ngon, sơn thôn nhỏ cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua gặp Dung Tự, cậu ta trước nay cũng không chịu kêu chị, chỉ là Dung Dung, Dung Dung kêu vui sướng.
Rất nhanh, Tiêu Nhượng cho người ấn tượng liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ bạch nhãn lang nhỏ dưỡng không thân, biến thành hiện tại một người như vậy quả nhiên trẻ con bên ngoài mua tới chính là giáo dục tốt, về sau tuyệt đối có tiền đồ lớn.
Đứa bé mới hơn năm tuổi a, Dung Tự quả thực không thể nghĩ rõ.
Phát hiện Tiêu Nhượng dị thường, là cậu ta phát sinh biến hóa hơn hai tháng sau.
Thân ảnh đối phương đang lén lút cơ hồ trong nháy mắt liền khiến cho Dung Tự hoài nghi, đi qua theo, vừa lúc liền thấy đối phương đem một đồng tiền xu từ trong lòng ngực ra tới, sau đó nhét vào một cái bình gốm từ trong đất đào ra, lại cẩn thận chôn trở về.
"Bạn làm gì vậy?"