"Lạc Thời?"
Khương Phỉ duỗi tay, khẽ huơ huơ trước mắt Lạc Thời, trong mắt đầy khó hiểu.
Lạc Thời miễn cưỡng hồi thần, nhưng ấn ký trên xương quai xanh kia như thể đã khắc sâu vào não, mãi không thể xóa nhòa.
Nó cứ thế nhắc nhở hắn, tối qua đã xảy ra chuyện gì.
"Anh sao vậy?", Khương Phỉ tiến đến gần, không giấu được lo lắng hỏi.
Lạc Thời hàng mi run rẩy, hắn rũ mắt che giấu cảm xúc, khàn khàn nói, "Em vừa nói gì?"
Khương Phỉ như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, cô vội vàng tiến lên trước nửa bước, nhìn ngực hắn hỏi, "Sao trên ngực anh lại bị thương? Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Còn đau không? Em thoa thuốc cho anh nhé..."
Nói xong, cô duỗi tay muốn chạm vào ngực hắn.
Tay Lạc Thời siết chặt sườn xe, nhanh chóng lui về phía sau tránh tay cô.
Tay Khương Phỉ cương giữa không trung, thanh âm thấp đi rất nhiều, "Lạc Thời?"
Lạc Thời nhìn tay cô, lực nắm sườn xe lăn càng lúc càng lớn, lớn đến độ toàn bộ mạch máu trên mu bàn tay đều nổi lên.
Ngực hắn không hề bị thương.
Người bị thương, là gã đàn ông trong ảnh chụp kia.
Mặc dù không hề lộ mặt nhưng hắn cũng đủ biết người đó là ai.
Trình Tịch.
Nhưng Khương Phỉ không biết.
Lạc Thời nhìn người con gái trước mắt, sau hồi lâu, hầu kết không ngừng lăn lộn nói, "Không sao"
Khương Phỉ lại nói, "Nhưng tối hôm qua..."
"Không sao hết", Lạc Thời lần nữa lên tiếng.
Khương Phỉ thấy thế cũng không nói gì nữa, cô chỉ cúi đầu, ngón chân đạp lên thảm hơi co rúm lại.
Lạc Thời nhìn cô, gió từ cửa thổi vào khiến những trang giấy của quyển sách khép hờ một bên lạo xạo bay.
Hắn dừng một chút mới nói, "Anh sẽ thoa thuốc"
Thần sắc vốn dĩ u buồn của Khương Phỉ tức khắc đổi thành kinh hỉ, ánh mắt nhìn hắn cũng sáng lấp lánh.
Cô gật đầu nói, "Vậy anh nhất định phải nhớ kỹ đó"
Lạc Thời đón nhận ánh mắt của cô, tầm mắt lại lần nữa dừng trên xương quai xanh.
Hắn không khỏi duỗi tay, dùng mặt ngoài ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng trên xương quai xanh của cô.
Có một khoảnh khắc, hắn rất muốn dùng một con dao sắc, xẻo phắt ấn ký kia đi.
Dù cho nó có huyết nhục mơ hồ, cũng đáng yêu hơn dấu răng này nhiều.
Giọng Khương Phỉ mang theo bất an truyền đến, "Lạc Thời?"
Lạc Thời đột nhiên tỉnh táo lại, khi đón nhận ánh mắt của cô, trong lòng hắn đột nhiên sợ hãi, vội vàng đẩy xe lăn đi về phía khác của hành lang, đầu cũng không ngoảnh lại.
Đây thật sự là điều hắn muốn sao?
Khương Phỉ vẫn ngồi xổm dưới đất nhìn theo bóng Lạc Thời càng lúc càng xa.
Đến tận lúc hắn biến mất ở chỗ rẽ, cô mới chậm rãi đứng lên, sau hồi lâu rũ mắt mỉm cười.
Lạc Thời độ hảo cảm đã tăng đến 30.
Không công khai ảnh chụp liền thôi, ngay cả vết thương trên ngực cũng nhận?
"Khương tiểu thư", trợ lý đi đến, trong tay cầm một hộp gấm màu đen.
Khương Phỉ nhìn hộp gấm, "Đây là?"
"Đây là nhẫn đính hôn ngày hôm qua chưa kịp trao đổi", trợ lý xấu hổ cười, tình hình của Lạc tiên sinh hiện tại, bọn họ không dám quấy rầy, "Ngài xem..."
"Cứ đưa cho tôi đi", Khương Phỉ nhận lấy hộp gấm, sau khi trở lại phòng cô liền mở ra.
Hai chiếc nhẫn bằng kim cương lịch sự tao nhã yên lặng nằm bên trong.
Khương Phỉ hơi nhíu mày, chỉ xem sơ qua cũng thấy được, kích cỡ của chiếc nhẫn dành cho nữ lớn hơn ngón tay cô một chút.
Cô thử đeo lên, quả nhiên rộng rinh.
Ngay cả nhẫn đính hôn còn chẳng quan tâm.
Khương Phỉ đặt nhẫn lại vào hộp, giây tiếp theo, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô cười khẽ thành tiếng.
Nếu đã không thích hợp, vậy cứ không thích hợp đến cùng thôi.
Nghĩ đến đây, cô thay một bộ váy dài.
【 Hệ thống: Ký chủ, cô muốn đi đâu vậy? 】
Khương Phỉ tìm một chiếc khăn lụa màu nhạt cột lên che lại dấu răng trên xương quai xanh, "Mua nhẫn"
【 Hệ thống: Bây giờ sao? 】
"Ừ", Khương Phỉ tùy ý đáp.
Cô nhớ rõ, thế gia châu báu lớn nhất Cẩm Thành, là Trình gia.
...!
Khi Trình Tịch trở lại chung cư của mình, trời còn chưa sáng.
Chung cư này cậu vừa mới mua, trong nhà trống không, đương nhiên sẽ chẳng có ai chờ cậu.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, cặp vợ chồng mà cậu nên xưng là cha mẹ đều đối xử lãnh đạm với cậu và cậu cũng đã quen.
Lấy một ly nước đá từ tủ lạnh ra, cậu vừa uống vừa cầm tuýp thuốc mỡ trên bàn trà lên.
Nước đá đụng đến vết thương bên khóe miệng, Trình Tịch không khỏi nhíu mày.
Giây tiếp theo, như thể nghĩ đến gì đó, cậu đi đến trước gương, kéo áo lên.
Vết thương trước ngực là do sau khi thắng trận đua xe, không cẩn thận bị những kẻ thua "thẹn quá hoá giận" ẩu đả mà có.
Tuy cậu đã đánh trả nhưng cũng khó tránh khỏi để lại vết cắt.
Nhưng mà, hiện tại...!
Trình Tịch cau mày nhìn vết thương trong gương, phía trên vết thương có một dấu son môi rất nhạt, giống như dấu hôn.
"Như vậy sẽ không đau nữa", giọng nói của người con gái như cơn mưa rào chợt vang bên tai, còn cả nụ hôn trên miệng vết thương.
Chính vì nụ hôn đó khiến cậu cuối cùng đã buông tha cô.
Nhưng vì không cam lòng nên lại tùy tiện chụp bức ảnh để lại cho Lạc Thời, xem như xả giận.
Nhưng mà...!
Trình Tịch lại lần nữa nhìn dấu son trên vết thương trong gương, hầu kết bất giác động đậy.
Giây tiếp theo, cậu đột nhiên hồi thần, vội vàng kéo áo xuống.
Trình Tịch rủa thầm một tiếng, ném thuốc mỡ sang một bên, ừng ực uống mấy ngụm nước lạnh.
Di động bên cạnh reo lên.
Trình Tịch nhíu mày, tức giận bắt máy, "A lô?"
"A tịch, ra ngoài chơi không?", một giọng nữ yêu kiều từ loa truyền ra.
Trình Tịch nhíu mày, vừa muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đến gì đó, tay trong vô thức sờ vết thương trên ngực nói, "Ừ"
...!
Tiêu chuẩn chọn nhẫn của Khương Phỉ chỉ có một: Cô thích.
Bởi vậy, khi nhân viên bán hàng đầy vẻ khó xử báo rằng mẫu của nam trong cặp nhẫn cô thích chỉ có số nhỏ nhất, cô cũng không chút do dự mua chúng.
Không ngờ khi quay người lại, Khương Phỉ liền thấy Trình Tịch đang đứng cách đó không xa, bên người là một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đen.
Cô gái đang nhìn quầy trang sức, Trình Tịch lại đang nhìn chằm chằm Khương Phỉ.
Khương Phỉ đuôi mày rất nhỏ nhướng lên.
Nơi này là địa bàn của Trình gia, cô chỉ nghĩ đến đây hỏi thăm một chút việc liên quan đến Trình Tịch, thế nhưng lại trực tiếp gặp được người, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhưng cẩn thận tính lại, lúc này cô hẳn là không biết cậu ta.
Nghĩ đến đây, Khương Phỉ chỉ lễ phép gật đầu cười nhạt nhìn Trình Tịch, sau đó cô thu mắt, nhận lấy nhẫn trong tay nhân viên rồi xoay người rời đi.
Trình Tịch vẫn đang nhìn chằm chằm cô.
Sau khi thấy cô không quay đầu lại cứ thế mà rời đi, cậu mới nhẹ liếm vết thương nơi khóe môi, cười lạnh một tiếng.
Tối hôm qua còn gần như trần trụi mà dựa vào lòng và ôm lấy cậu, lại hôn lên ngực cậu.
Rõ ràng dấu vết cô che bên dưới chiếc khăn lụa kia chính là dấu răng tối qua do cậu cắn.
Hôm nay liền một chút cũng không nhớ rõ.
Dù biết cô bị hạ dược nhưng cũng thật khiến cậu...!có chút khó chịu.
Trình Tịch nhíu mày, chỉ cảm thấy vết thương trên ngực đột nhiên bị thiêu đốt khiến cậu không kiềm được nhẹ đè xuống.
"A tịch?", cô gái bên cạnh kéo cánh tay cậu, tay cầm một chiếc vòng cổ, "Cái này thế nào?"
Trình Tịch thu mắt, nhìn vòng cổ có lệ gật đầu, "Đẹp"
"Vậy..."
"Cứ lấy đi", Trình Tịch ngắt lời cô ta, "Em cứ từ từ chọn"
Nói xong, cậu đi đến trước quầy của nhân viên ban nãy.
"Trình tiên sinh?", nhân viên kinh ngạc nói.
Trình Tịch hỏi, "Cô gái kia, ban nãy mua cái gì?"
Nhân viên nghi hoặc, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, vội đáp, "Là một cặp nhẫn đôi ạ"
...!
Cùng lúc đó.
Sau khi trở lại biệt thự, Lạc Thời trực tiếp đến thư phòng nhưng bất kì văn kiện gì cũng xem không vào.
Ảnh chụp đã bị vò đến nhàu nát đặt úp trên quyển sách, nhưng chỉ cần hắn vừa nhắm mắt, hình ảnh trên ảnh chụp lập tức lại hiện lên trước mắt.
Tay Trình Tịch siết chặt vòng eo cô, phần lưng trơn bóng, cả nốt ruồi nhỏ trên xương bả vai kia, trong bóng tối yên tĩnh lại toát ra vẻ mê người.
Tất cả đều nhờ hắn ban tặng, do một tay hắn tạo thành.
Nhưng cũng chính hắn, vào thời khắc lâm trận lại từ bỏ.
Giấu đi tấm ảnh vốn nên dùng để kết thúc trò chơi này, thậm chí ngay cả vết thương trên ngực không phải của mình hắn cũng nhận.
Thật lâu sau, hắn gạt tấm ảnh đi, mở trang lót của quyển sách ra, nhẹ nhàng chạm vào hàng chữ nhỏ kia.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Lạc Thời vội vã kẹp tấm ảnh vào sách sau đó giấu nó vào ngăn kéo.
"Lạc tiên sinh?", tiếng trợ lý truyền đến.
Lạc Thời rũ mắt, "Vào đi"
Trợ lý yên lặng đẩy cửa ra, "Khương tiểu thư đã trở lại"
Ngón tay Lạc Thời căng chặt, trong lòng dâng lên một sự xúc động muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn đè nén, "Cô ấy đi đâu?"
"Đi mua nhẫn đính hôn"
Lạc Thời nhíu mày, "Không phải đã mua rồi sao?"
"Vâng", trợ lý thanh âm trầm thấp, "Chỉ là, kích cỡ nhẫn của Khương tiểu thư không thích hợp"
Không thích hợp.
Lồng ngực Lạc Thời chợt quặn thắt, hắn căn bản không hề quan tâm cô nên đương nhiên sẽ không thích hợp.
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lạc Thời ngẩng đầu nhìn trợ lý, trợ lý thức thời đi mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra, giọng nói tràn đầy vui mừng của cô gái vang lên, "Lạc Thời...", nhưng khi nhìn thấy trợ lý lại dừng lại.
Trợ lý vội vàng gật đầu, chào hỏi một tiếng "Khương tiểu thư" xong liền vội vàng rời đi.
Khương Phỉ sắc mặt đỏ bừng đứng ở cửa, đến tận khi trợ lý biến mất vẫn chưa nhúc nhích.
Lạc Thời nhìn cô, "Em tính đứng đó mãi sao?"
Khương Phỉ vội lắc đầu đi qua, từ túi xách lấy ra một hộp gấm.
Cô mở hộp ra, như hiến vật quý mà tiến đến trước mặt hắn nói, "Em mua nhẫn này, thế nào, anh có thích không?"
Lạc Thời nhìn hai chiếc nhẫn được đặt ở cạnh nhau, kiểu dáng cực kì đơn giản.
Hắn rũ mắt tùy ý hỏi, "Cặp nhẫn ngày hôm qua em không thích ư?"
Khương Phỉ an tĩnh hai giây, mới híp mắt cười nói, "Cặp nhẫn ngày hôm qua là chuẩn bị cho tiệc đính hôn.
Em nghe nói nếu không thể ngay trong buổi lễ mang lên sẽ không may mắn, hai người yêu nhau sẽ không lâu dài, cho nên hôm nay em cố ý mua một cặp mới"
Lạc Thời nhìn cô, từ đầu đến cuối, cô chưa nói một câu về việc nhẫn không vừa.
Khương Phỉ cũng đã đeo nhẫn lên ngón giữa, cô duỗi tay, huơ huơ trước mắt hắn, "Thế nào, đẹp không?"
Lạc Thời nhìn chằm chằm tay cô.
Tay cô rất trắng, là loại trắng mềm mại nõn nà, ngón tay tinh tế, càng làm nổi bật chiếc nhẫn bạc kim, rất đẹp.
Cũng rất ấm áp.
Hắn biết rõ, lòng bàn tay cô vĩnh viễn ấm áp.
Lạc Thời không kiềm được giật giật ngón tay, muốn...!chạm vào một chút.
Nhưng hắn rất nhanh hồi thần, mím chặt môi, đặt tay lên sườn xe lăn.
Giây tiếp theo, Khương Phỉ đột nhiên bắt lấy tay hắn.
Trái tim Lạc Thời chợt rung lên.
"Tay anh sao lại thế này?", Khương Phỉ hô nhỏ một tiếng, đặt tay hắn trong lòng bàn tay vuốt ve.
Lạc Thời nhìn tay mình được tay cô bọc lấy, khác hẳn với những ngón tay lạnh lẽo của Lạc Uyển trong bệnh viện, tay cô quả nhiên rất ấm áp.
Khi tay được ủ ấm xong, Khương Phỉ mới lấy chiếc nhẫn còn lại ra, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, "Lạc Thời tiên sinh, bây giờ để vị hôn thê của ngài mang nhẫn lên cho ngài nha"
Nói xong, cô đeo nhẫn vào ở ngón giữa của hắn.
Đầu ngón tay của Lạc Thời giật giật, hắn không kiềm được hơi rướn người về phía trước như để nhận lấy nhiều ấm áp hơn.
Vì hắn quá mức chuyên chú nên ngay cả việc nhẫn có vừa hay không hắn chẳng hề chú ý.
Ánh sáng trong mắt Khương Phỉ dần tắt, thất vọng trả nhẫn lại vào hộp, thần sắc mất mát, "Lạc Thời, nhẫn nhỏ"
Lạc Thời cúi đầu nhìn chiếc nhẫn.
Ba chữ "Không thích hợp" lại nhảy ra.
Hắn híp mắt nhìn Khương Phỉ, không khỏi có chút nghiền ngẫm.
Ngày hôm qua nhẫn hắn đưa cô không thích hợp, hôm nay nhẫn cô đưa hắn cũng không thích hợp, như thể...!cô cố tình làm vậy.
Cô đã biết được gì?
"Không thể nào...", Khương Phỉ nghiêng đầu, nỉ non, "Tối hôm qua em trộm đo ngón tay anh rồi mà..."
Nói xong, cô nắm ngón tay Lạc Thời, cùng hắn mười ngón đan vào nhau, "Là như vậy nè, em có đo rồi mà"
Tối hôm qua.
Lạc Thời đột nhiên đem rút tay về.
Khương Phỉ tay trống trơn, khó hiểu nhìn hắn, "Lạc Thời?"
Sự nghiền ngẫm trong mắt hắn đã biến mất, hắn nhìn Khương Phỉ khẽ nhếch môi cầm nhẫn lên, sau đó lấy một sợi dây chuyền bên cạnh ra xâu qua nhẫn rồi mang lên cổ, giấu dưới áo sơ mi, "Như vậy liền ổn rồi"
Nói xong, hắn phát hiện, Khương Phỉ đang nhìn chằm chằm vào phần cổ đang đeo nhẫn của mình, trong mắt như có ngôi sao lấp lánh.
Sau đó cô nghiêm túc nhìn hắn nói, "Lạc Thời, em thích anh"
Lạc Thời ngẩn người.
Khương Phỉ đột nhiên híp mắt tươi sáng cười, sau đó tiến lên ôm hắn, đó là một cái ôm cực kì, cực kì ấm áp.
Xe lăn hơi lùi về sau, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Lạc Thời duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, tựa như...!trong ảnh chụp.
Ảnh chụp.
Tay Lạc Thời cứng đờ, sức lực bất giác tăng lớn, hận không thể vặn đứt eo cô.
"Lạc Thời...", Khương Phỉ hơi giãy giụa.
Hắn đột nhiên hồi thần, thả lỏng sức lực.
Khương Phỉ im lặng dựa vào lòng hắn.
Lạc Thời độ hảo cảm, 35.
Mấy ngày kế tiếp, Khương Phỉ và Lạc Thời trải qua rất bình yên, so với khoảng thời gian trước đây không có gì khác biệt.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, trên bàn cơm một ngày ba bữa nhiều thêm những món Khương Phỉ thích.
Lạc Thời độ hảo cảm lại không nhúc nhích, quả nhiên là cục diện đáng buồn.
Hôm nay, thời tiết ban ngày như cũ sáng sủa, bầu trời đêm thậm chí còn có ngôi sao.
Lạc Thời lại cảm thấy chân ẩn ẩn đau.
Quả nhiên, đến rạng sáng, thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa cực lớn, tuy tiếng sấm không lớn nhưng âm thanh hạt mưa nện trên cửa sổ lại không nhỏ.
Lạc Thời vì chân đau mới thức giấc, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, độ ấm trong phòng ngủ chính dù cao ra sao cũng không ngăn được sự rét lạnh trong xương cốt.
Tay hắn theo thói quen sờ sang bên cạnh, nhưng giây tiếp theo lại cứng đờ.
Khoảng thời gian ở chung với Khương Phỉ, tựa như nước ấm nấu ếch xanh.
Hiện tại, thế nhưng đã thành thói quen sao?
Ngày đó cô nói thích hắn, nhưng thứ nhìn không thấy sờ không được này có thể duy trì bao lâu?
Hắn không tin những thứ hư vô mờ mịt như vậy.
Hành lang lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, như là đi bằng chân trần.
Lạc Thời hô hấp cứng lại, nhìn đồng hồ, hiện tại là 12 giờ rưỡi khuya.
Giây tiếp theo, cửa phòng bị ai đó khẽ gõ, "Lạc Thời?", là tiếng của Khương Phỉ.
Lạc Thời hô hấp bất giác ngừng lại, không đáp.
"Em biết anh tỉnh rồi", trong giọng Khương Phỉ còn mang theo sự ngọng nghịu do mới tỉnh lại.
Lạc Thời nhíu mày, thân thể căng chặt, "Anh muốn ngủ"
"Ồ", ngoài cửa, Khương Phỉ thấp giọng lên tiếng, không còn động tĩnh gì nữa.
Lạc Thời yết hầu không ngừng lăn lộn, bất giác nhìn về phía cửa, trong lòng hơi mất mát.
Cửa phòng lại lần nữa bị người nhẹ nhàng gõ, Khương Phỉ thấp giọng nói, "Em sợ sấm sét"
Lạc Thời nhìn chằm chằm cửa, thật lâu sau đột nhiên bật cười.
Không biết vì sao, hắn cứ thế cười không lý do, chỉ cảm thấy sự buồn bã ban nãy trở thành hư không.
Hắn ngồi trên xe lăn, mở cửa phòng, nhìn cô gái mặc váy ngủ ôm gối đứng trước cửa mà nhường đường, không vạch trần việc cô "không sợ sấm sét".
Nhìn cô quen cửa quen nẻo đặt gối đầu bên cạnh gối đầu của hắn, sau đó mỉm cười nhìn hắn.
Lạc Thời thân thể cứng đờ, "tách" một tiếng, tắt đi đèn trên đầu giường, sau đó nằm xuống.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi, trong phòng tĩnh lặng thật lâu.
Mùi hương quen thuộc tràn vào mũi hắn, Khương Phỉ lại nhích đến gần thêm một chút.
Lạc Thời vẫn không nhúc nhích.
Khương Phỉ nhẹ nhàng xoa hai lòng bàn tay của mình.
Hơi thở Lạc Thời như cũ đều đều.
Khương Phỉ nhẹ nhàng đem một bàn tay áp lên đùi phải của hắn, lòng bàn tay bao trùm lấy cẳng chân lạnh băng, mang đến hàng ngàn tia ấm áp.
Một bàn tay khác chậm rãi chạm lên ngực hắn.
Lạc Thời bụng nhỏ hơi co chặt, chỉ cảm thấy trái tim có thứ gì đó ấm áp đang chậm rãi lên men.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên hồi thần, cô đang muốn xem xét vết thương trên ngực hắn.
Nơi vết thương vốn dĩ chỉ là bịa đặt.
Hắn duỗi tay, bắt lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình.
"Anh chưa ngủ?", Khương Phỉ khẽ nói.
Lạc Thời không đáp, chỉ là trong bóng đêm, siết chặt lấy tay cô.
Sau hồi lâu do dự, hắn chậm rãi dời tay đặt sang chân trái của mình, bao gồm cả tay cô.
Bộ phận hắn cảm thấy tự ti nhất.
Cũng là nơi lạnh băng, đau đớn nhất.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được bàn tay đặt lên nơi tứ chi tàn khuyết của hắn nháy mắt khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.
Tiếp đến động tác của cô càng thêm mềm nhẹ, tràn đầy thương tiếc.
Lạc Thời hô hấp cứng lại, như thể lòng tự tôn đang bị cô nắm trong tay.
Sự khác biệt chính là, vào lúc này, hắn là người đầu tiên cúi đầu.
"Đau không...", Khương Phỉ vừa định hỏi gì đó, đột nhiên cô bất ngờ hô nhỏ một tiếng.
Lạc Thời chống khuỷu tay ngồi dậy, nửa người trên đè lên người cô.
Trong phòng chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Cách một màn đêm tối tăm, hai mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt cuồn cuộn một cảm xúc xa lạ.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên cúi người, như thể trả thù, há miệng cắn xuống một bên còn lại trên xương quai xanh của cô.
Đến tận khi cắn ra dấu mới thôi.
Đêm nay, Khương Phỉ dựa vào lòng Lạc Thời ngủ.
Ngày hôm sau, khi cô lại tỉnh lại đã sắp 9 giờ.
Bên người trống không, Lạc Thời đã rời khỏi phòng.
Khương Phỉ duỗi người, chậm rãi đi đến trước gương, nhìn dấu răng mới trên xương quai xanh, còn hơi đau một chút.
Đây là thứ dùng để đổi lấy 15 điểm hảo cảm.
Tối hôm qua, trước khi thiếp đi, cô rõ ràng trông thấy độ hảo cảm của Lạc Thời dừng lại ở con số 50.
Đối với loại người cực độ đa nghi, tự ti lại tự phụ như hắn mà nói, có được 50 độ hảo cảm cũng đủ cao.
Ngoài cửa vang lên một hồi chuông cửa.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng thấy được cổng biệt thự.
Cánh cổng tự động mở ra, một người con gái bước vào.
Vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cô đang mặc một bộ váy màu trắng và chiếc áo khoác màu nhạt.
Khương Phỉ nhíu mày, hai mắt khẽ híp.
Lạc Uyển.
Sau khi cô bước vào phòng khách, tiếng động nhỏ hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau, thư phòng nằm sát góc truyền đến tiếng mở cửa và đóng cửa.
Tiểu tàn phế tối qua còn ôm cô ngủ, hôm nay đã lén gặp người khác.
Khương Phỉ hơi híp mắt, sau hồi lâu lại rũ mắt cười khẽ.
Cũng tốt, thời gian cô ở biệt thự với tiểu tàn phế đã đủ dài, cũng có chút phiền.
...!
Lạc Uyển đóng cửa thư phòng lại, bị nhiệt khí mờ mịt ép cho khẽ ho một tiếng, sau đó cô mới nhìn về phía Lạc Thời đang ngồi trên xe lăn.
Thiếu niên trầm mặc, ít lời nhưng rất ôn nhu trong kí ức, không biết từ khi nào đã trưởng thành, tinh xảo lại yếu ớt.
"Chị, sức khỏe chị không tốt, không nên ra ngoài", Lạc Thời đẩy xe lăn đến gần cô.
Lạc Uyển mím môi, không trả lời hắn mà chỉ hỏi, "Tiểu Thời, em đính hôn rồi?"
Tay nắm lấy xe lăn của Lạc Thời hơi siết lại, hai mày nhíu chặt, vô tội nói, "Chị..."
"Trả lời chị, Tiểu Thời", Lạc Uyển ngắt lời hắn.
Lạc Thời lẳng lặng nhìn Lạc Uyển hồi lâu mới rũ mắt cười nói, "Đúng vậy, chị không phải nên vui mừng thay..."
"Em cảm thấy chị nên vui mừng thay em sao?", Lạc Uyển ngắt lời Lạc Thời, cô đi hai bước về phía hắn, "Tiểu Thời, vì sao không phải ai khác mà lại là Khương tiểu thư?"
Lạc Thời trầm mặc một giây, "Vì sao không thể là cô ấy?"
"Được rồi, vậy em nói cho chị biết", Lạc Uyển nghiêm túc nhìn hắn, "Em yêu Khương tiểu thư sao?"
Lạc Thời khựng lại, không đáp.
Lạc Uyển trong mắt hiện lên áy náy, "Tiểu Thời, em nói cho chị biết, rốt cuộc vì sao em lại đột nhiên đính hôn? Có phải vì..."
"Chị", Lạc Thời nghiêng đầu, ngữ khí dịu dàng như cũ, "Tại sao hôm nay chị lại đột nhiên nói chuyện này với em?"
Lạc Uyển khẽ giật môi, cuối cùng chậm rãi nói, "Tiểu Thời, em không yêu Khương tiểu thư, làm như vậy, không những sẽ làm chậm trễ Khương tiểu thư mà còn chôn vùi luôn cả hôn nhân của mình"
Nói xong, cô lại nhìn chân hắn, "Tiểu Thời, em đã hy sinh rất nhiều cho chị, chị vĩnh viễn cũng không thể trả hết.
Nhưng chuyện này không phải chuyện đùa, đừng để chị lo lắng cho em, được không?"
Lạc Thời hơi nhíu mày, có chút do dự hỏi, "Chị...!lo lắng cho em?"
Lạc Uyển hô hấp căng chặt, sau hồi lâu mới khẽ gật đầu, "Chị, Tạ Trì, thậm chí là Trần lão tiên sinh, mọi người đều rất lo lắng cho em"
Mọi người.
Lạc Thời cúi đầu trầm tư vài giây, bỗng dưng mở miệng hỏi, "Chị có biết vì sao em mãi không chịu sửa sang họ Trần không?"
Cái họ "Lạc" này có cái gì tốt đâu? Thứ chỉ mang cho hắn vô số sỉ nhục và đau đớn.
Mà họ "Trần", lại có thể mang đến cho hắn tiền tài và quyền thế.
Lạc Uyển mím môi, lắc đầu.
Lạc Thời bật cười thành tiếng.
Bởi vì, cô họ Lạc.
Chỉ là hiện tại, hắn không muốn nói nữa, "Chị, chị đến chỉ để hỏi em về chuyện đính hôn sao?", hắn ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi vẫn mang nét cười.
Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến những khi Khương Phỉ ở trước mặt hắn, cô vĩnh viễn đều sẽ nửa ngồi xổm, nhìn thẳng vào hắn.
Thân thể Lạc Uyển cứng đờ, Lạc Thời hiện tại tựa hồ khác xa hoàn toàn với Lạc Thời cô từng quen biết, thần sắc đầy vẻ bất thường.
Lạc Thời nhìn biểu tình cô không ngừng biến hóa, trong lòng trào phúng cười.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút mệt.
"Em biết chị muốn hỏi em vì sao đột nhiên lại đính hôn", hắn vừa nói vừa đẩy xe đến gần Lạc Uyển.
Lạc Uyển lại theo bản năng lui về phía sau một bước.
Lạc Thời động tác khựng lại, giây tiếp theo lại càng thêm càn rỡ tiến đến gần cô.
"Tiểu Thời...", Lạc Uyển vừa muốn nói gì đó, chân đột nhiên đạp lên mép thảm, cả người loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Lạc Thời dừng xe trước mặt Lạc Uyển, "Nguyên nhân mà tôi đính hôn", hắn rũ mắt nhìn cô, "Đúng như những gì em đang nghĩ"
Lạc Uyển mặt trắng bệch, thấp giọng nỉ non, "Nhưng em là em trai của chị, chúng ta là chị em..."
Lạc Thời bật cười, hơi cúi người, dùng tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt cô, thở dài nói, "Chúng ta thật sự như vậy sao?"
Lạc Uyển cứng đờ, không khỏi rùng mình một cái.
Bọn họ không phải.
Từ nhỏ, cô đã hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, sau khi trưởng thành lại được hắn bảo vệ.
Sau khi biết tin hắn đính hôn, trong lòng cô ngoại trừ khiếp sợ, còn thấp thoáng mất mát.
Vì cô biết được, người duy nhất trên thế giới này sẽ không cự tuyệt cô, thế nhưng ngay cả chuyện lớn như vậy cũng giấu giếm cô.
Nhưng lúc này, khi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những đầu ngón tay kia không ngừng vuốt ve mặt mình, cô mới biết, cô chưa bao giờ nhìn thấu được con người thật của hắn.
Cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra, đánh tan sự yên tình ngắn ngủi trong thư phòng.
Lạc Thời hai mắt hơi híp, nhưng chợt nhớ đến gì đó, ánh mắt hắn thoáng qua một chút hoảng loạn.
Hắn cơ hồ lập tức rút tay về, thẳng lưng nhìn về phía cửa.
Khương Phỉ thần sắc ngơ ngẩn, chân trần đứng đó, chiếc gối trong ngực rơi xuống đất cô cũng không thèm để ý.
Qua một hồi lâu, cô mới cong môi cười, "Quấy rầy hai người rồi"
Nói xong, cô xoay người chạy nhanh rời đi.
Cổng biệt thự truyền đến tiếng mở ra rồi đóng lại, ngoài cửa sổ, một bóng người chạy vút đi.
Tay nắm xe lăn của Lạc Thời run lên, bất giác muốn đuổi theo nhưng giây kế tiếp lại dừng lại.
"Tiểu Thời, Khương tiểu thư cô ấy..."
Lạc Uyển đột nhiên im bặt.
Lạc Thời một tay chống xe lăn.
Khương Phỉ ở Cẩm Thành không thân không thích, cô ấy nhất định sẽ trở về.
Mà hắn cũng cần phải ngẫm lại thật kỹ, đối với hắn mà nói, Khương Phỉ rốt cuộc được xem là gì.
...!
Khi Khương Phỉ chạy ra khỏi biệt thự, cô cũng không quên cầm theo thẻ ngân hàng, áo khoác cùng giày.
Cô cần bán thảm thật nhưng nếu phải thật sự thảm thì xin thôi.
Nghĩ đến việc tiểu tàn phế dù đã có 50 độ hảo cảm với mình nhưng vẫn cùng người con gái khác chơi trò mờ ám, cô cảm thấy thật sự thú vị.
【 Hệ thống: Ký chủ, cô đã thuận lợi thoát khỏi biệt thự, bây giờ cô định đi đâu? 】
Khương Phỉ trầm tư, sau đó chậm rãi cười, "Còn một anh bạn nhỏ chưa chưa gặp nha"
【 Hệ thống: Hửm? 】
Khương Phỉ không đáp.
Loại người đa nghi như Lạc Thời, ai có chút dính líu đến mình, hắn đều sẽ không dễ dàng buông tha, huống chi giữa bọn họ còn có 50 độ hảo cảm?
Cho nên, cô nhất định có thể quay lại.
Nhưng Trình Tịch...!
Khương Phỉ mím môi, khẽ than một tiếng, đúng là khả ngộ bất khả cầu.
Cô vừa than thở vừa đi dọc theo lối dành cho người đi bộ.
Phía sau truyền đến tiếng gào rú của động cơ xe, sau đó một chiếc xe thể thao màu xám số lượng giới hạn chạy vút qua.
Khương Phỉ nhíu mày, sửa lại mái tóc bị chiếc xe thổi cho rối bù.
Giây tiếp theo, cô phát hiện chiếc xe thể thao màu xám số lượng giới hạn kia dừng lại, sau đó rất nhanh lại nổ máy, vù vù lùi về sau, vững vàng ngừng bên cạnh cô.
Khương Phỉ quay đầu nhìn sang, đuôi mày khẽ nhếch.
Không ngờ, Trình Tịch quả thật khả ngộ bất khả cầu.
Chàng trai mặc bộ quần áo thoải mái đang ngồi trên ghế điều khiển, đúng là Trình Tịch.
Cậu một tay cầm tay lái, một tay gác cửa sổ, biểu tình tùy ý kiêu ngạo, miệng ngậm hờ một điếu thuốc.
Độ hảo cảm 20 trên đỉnh đầu rất ổn định, chưa từng thay đổi.
Trình Tịch cũng không ngờ mình sẽ giữa đường gặp được Khương Phỉ.
Biệt thự của Lạc Thời ở thành Tây, thành Tây có một con đường đèo, là địa phương những nhóm đua xe yêu thích tụ tập.
Vừa lúc tâm tình đang khó chịu, Trình Tịch đến đây chạy một vòng.
Trên đường về bất chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi dọc vỉa hè.
"Khương tiểu thư?", Trình Tịch nhìn bộ dáng giờ phút này của cô, khẽ nhướng mày.
Nếu cậu không lầm, bên trong lớp áo ngoài kia hẳn là váy ngủ, "Cô bị đuổi ra ngoài?"
Khương Phỉ nhìn cậu, sau hồi lâu mới nói, "Cậu là...?"
Trình Tịch nhíu mày, "Khương tiểu thư đương nhiên không quen biết tôi nhưng tôi từng tham dự tiệc đính hôn ngày đó và tiếp xúc với Khương tiểu thư được vài lần"
Tiếp xúc rất gần, gần đến độ không một khe hở.
Nói xong, vết thương trên ngực dường như có chút nóng lên.
Khương Phỉ khẽ cười, "Vậy cậu là bạn của Lạc Thời rồi"
Bạn của Lạc Thời?
Trình Tịch thầm cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, cậu hơi gật đầu đáp, "Cứ xem là vậy đi", cậu lại đưa mắt nhìn bốn phía, "Khương tiểu thư hiện muốn đi đâu?"
Mặt Khương Phỉ tối tăm, lắc đầu đáp, "Tôi không biết"
Trình Tịch hỏi, "Cãi nhau với Lạc Thời sao?"
Mặt Khương Phỉ trắng bệch.
Trình Tịch đã hiểu, ánh mắt hơi lóe, "Nếu không chê, Khương tiểu thư hãy đến chỗ của tôi.
Đợi cô hết giận, tôi sẽ báo cho Lạc Thời đến đón cô?", nói xong, cậu còn thong thả bổ sung, "Dù sao tôi cũng là bạn của Lạc Thời"
Khương Phỉ nhìn cậu, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu, "Vậy làm phiền cậu"
Vừa dứt lời, Trình Tịch độ hảo cảm liền giảm xuống 5.
Nhưng nụ cười của Trình Tịch càng thêm xán lạn, cậu mở cửa ghế phụ, nhìn Khương Phỉ ngồi vào trong.
Khi cậu thu mắt, tươi cười lại nhiều thêm một tia nghiền ngẫm.
Một người đàn ông xa lạ vừa mời liền đi theo, hành động này so với hình tượng của cô thật không giống nhau chút nào.
Trình Tịch khởi động xe, lái xe như bay, "Khương tiểu thư không sợ tôi là người xấu sao? Cứ thế dễ dàng đi theo một gã đàn ông xa lạ?"
Cậu được xem là đàn ông mới sợ ấy.
Khương Phỉ thầm hừ lạnh, biểu tình lại trước sau bình thản.
Cô ngẩn người, khẽ lắc đầu nói, "Không phải", cô quay đầu nhìn cậu, ngượng ngùng cười, "Tôi luôn cảm thấy, cậu có chút quen mắt, giống như từng gặp ở đâu đó, vô cùng thân thiết"
Tay cầm lái của Trình Tịch run lên khiến xe hơi lảo đảo.
Khương Phỉ khó hiểu, quay đầu nghiêm túc nhìn cậu, "Cậu sao vậy?"
Trình Tịch mím chặt môi, không nói gì.
Khương Phỉ cũng không dời mắt, như cũ nhìn chằm chằm cậu như chờ nghe đáp án.
Sau đó, cô thấy vành tai của Trình Tịch chậm rãi ửng đỏ, 5 độ hảo cảm ban nãy giảm xuống lại từng chút một tăng trở lại.
Trình Tịch quay đầu nhìn cô, "Đừng nhìn tôi nữa"
Khương Phỉ nhăn mặt, dời mắt đi.
Bề ngoài và cử chỉ thì phóng đãng nhưng bên trong lại có vài phần ấu trĩ.
Quả nhiên là một đứa trẻ.
...!
Trình Tịch sống ở một chung cư cao cấp tại trung tâm thành phố.
Chung cư có một lầu, phòng nghỉ ngơi, phòng tập thể hình, phòng để quần áo, mọi thứ đều có cả.
Vừa vào chung cư liền thấy dãy hành lang với hai bên tường được gắn đèn.
Đi đến phía cuối sẽ thấy bên trái là phòng bếp, bên phải là phòng khách và cả hai đều trống không.
Tất cả được thiết kế theo tông màu lạnh, không có lấy một chút độ ấm.
Khương Phỉ đi dọc theo hành lang bước vào phòng khách, vô cùng hứng thú nhướng mày.
Trình Tịch lười nhác đi theo phía sau, giây tiếp theo như nghĩ đến gì đó, cậu hơi híp mắt nhìn Khương Phỉ ở trước mặt.
Ban nãy, trong một khoảnh khắc, cậu cảm giác như lại nhìn thấy người con gái lúc trước gặp thoáng qua ở khách sạn.
Bộ dáng kia...!rất giống.
"Cậu sao vậy?", Khương Phỉ quay đầu nhìn cậu.
Trình Tịch nhíu mày, "Cô rất giống một người mà tôi quen"
Khương Phỉ quay đầu cười hỏi, "Người cậu thích sao?"
"Đương nhiên không phải", Trình Tịch khẽ hừ một tiếng, "Chỉ cảm thấy hứng thú mà thôi"
Nhưng khi để vệ sĩ đi điều tra cô lại như bị ai đó cản trở, chẳng tra được gì.
Không phải người cậu ta thích là được.
Khương Phỉ đi vào phòng khách.
Trình Tịch hiển nhiên một chút cũng không hiểu đạo đãi khách, cậu ném cô một mình trong phòng, tự mình đi đổi quần áo.
Khi quay lại, trong tay cầm theo một chai rượu.
Cậu đặt nó lên bàn trà, nhìn cô một cái, không chút để ý mà rút ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng muốn bậc lửa.
Bên môi đột nhiên trống không.
Trình Tịch sửng sốt, điếu thuốc đã bị Khương Phỉ rút ra ném vào gạt tàn.
"Sao vậy?", Trình Tịch nhướng mày, nhìn điếu thuốc bị cướp đi.
Khương Phỉ nhìn cậu, nghiêm túc nói, "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe"
Sự lười nhác trong mắt Trình Tịch chợt đông lại, cậu không dám tin nhìn cô một cái, sau đó lại rút điếu thuốc khác ra.
Nhưng vừa đốt xong còn chưa kịp hút ngụm nào, điếu thuốc lần nữa lại bị cướp đi, dụi trong gạt tàn.
Trình Tịch đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Khương Phỉ, bộ dáng lười nhác hoàn toàn biến mất, "Cô dám cướp thêm một điếu nữa xem?"
Khương Phỉ như cũ vô tội nhìn cậu, "Cậu hút thuốc, không tốt cho sức khỏe của tôi"
Trình Tịch giận đến bật cười, "Đây là nhà tôi", nói xong lại lấy thuốc ra, đề phòng nhìn cô rồi bậc lửa.
Mặt Khương Phỉ trắng nhợt, cô lúc này lại không nhúc nhích, chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Trình Tịch hơi nhíu mày, cậu ngồi xuống sô pha, ngậm điếu thuốc không động đậy.
Giây tiếp theo, Khương Phỉ đứng lên, cúi người đến trước mặt cậu, lần nữa rút điếu thuốc đi.
Trình Tịch trừng mắt nhìn cô.
Khương Phỉ cong mắt, khẽ bật cười, "Đối với sức khỏe của cậu cũng không tốt"
Trình Tịch sửng sốt, nhìn người con gái gần ngay trước mắt, mùi hương thoang thoảng trên người cô so với đêm đó, khi cô nằm rúc trong lòng cậu, giống nhau như đúc.
Cậu không kiềm được nâng tay chạm lên vết thương trên ngực, cảm giác nơi đó có gì đó đang động đậy.
"Cậu thấy nóng lắm sao?", Khương Phỉ đã về ngồi lại chỗ cũ, mỉm cười nhìn hai tai đỏ ửng của cậu hỏi.
Trình Tịch im lặng trong chốc lát.
"Mẹ nó", sau khi rủa thầm một tiếng, cậu đứng dậy quay về phòng.
Khương Phỉ như cũ ngồi trong phòng khách, cô lấy di động ra, không hề có một cuộc gọi nhỡ.
Cô nhướng mày, đặt điện thoại lên bàn, yên lặng cuộn người bên cạnh sô pha, bộ dáng ngoan ngoãn chờ điện thoại.
Từ buổi sáng đến tận chạng vạng.
Đến khi trời đã đen kịt, khi Trình Tịch đi từ trên lầu xuống, chuẩn bị ra ngoài, Khương Phỉ như cũ duy trì bộ dáng cuộn người bên sô pha, ngoại trừ váy ngủ, trên người cô vẫn là chiếc áo khoác kia.
Cậu dừng lại một chút, yên lặng đi đến bên cạnh sô pha, vừa muốn mở miệng đánh thức cô.
Khương Phỉ lại động đậy thân mình, áo khoác theo đó chảy xuống.
Chân vẫn gấp lại, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài rũ bóng hắt lên mí mắt.
Đêm đó trong phòng quá tối, hiện tại mới thấy rõ, thì ra khi cô ngủ là dáng vẻ này.
Trình Tịch nhíu mày, muốn cầm áo khoác cô lên, ánh mắt lại bất giác dừng trên phần da thịt trắng nõn trước ngực, còn có đường cong mê người.
Đêm đó rõ ràng đã thấy qua, nhưng hôm nay...!
Cậu vội dời mắt, cầm áo khoác lên, biểu tình đột nhiên đông lại.
Trên xương quai xanh bị áo khoác che khuất là một vệt đỏ sậm màu.
Cậu đương nhiên biết đó là gì, nó giống hệt với dấu hôn lần trước cậu lưu lại.
Chỉ là...!
Trình Tịch chậm rãi hộc một hơi, cảm thấy vết thương đang đóng vảy trên ngực bất giác lại có chút căng đau.
Dư quang nhìn thấy di động đặt trên bàn trà, cậu đột nhiên tỉnh táo lại.
Cậu duỗi tay trực tiếp ném áo khoác lên đầu Khương Phỉ.
Khương Phỉ hơi chớp mắt, chậm rãi "tỉnh lại".
Cô kéo áo khoác xuống, mờ mịt nhìn Trình Tịch, lại đột nhiên nhớ đến gì đó, nhanh chóng nhìn về phía di động.
Không có cuộc gọi nhỡ.
Cô cúi đầu, ánh mắt dần ảm đạm.
Trình Tịch lạnh nhạt nhìn cô, sau đó hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi về phía cửa.
"Cậu đi đâu vậy?", giọng Khương Phỉ mang theo chút khàn khàn từ phía sau truyền đến.
Trình Tịch vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài, "Quán bar"
Khương Phỉ dừng một chút, "Đi uống rượu sao?", tính ra, sau khi chia tay với Ôn Ý Thư, cô đã có một thời gian không uống rượu.
Trình Tịch liếc nhìn cô, "Sao nào, phụ nữ nhà lành cũng muốn đi?"
Khương Phỉ không nói gì, chỉ vân vê áo khoác, "Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên rời khỏi đây"
Động tác đổi giày của Trình Tịch hơi khựng lại, "Đi tìm Lạc Thời nhận sai?"
Khương Phỉ mím môi, "Tìm khách sạn"
Trình Tịch trầm mặc trong chốc lát, "Nơi này quanh năm không ai ở, lấy phí thuê bằng khách sạn 5 sao, miễn cưỡng cho cô ngủ một đêm"
Khương Phỉ hai mắt sáng ngời, "Cảm ơn cậu, Trình Tịch"
Trình Tịch chỉ nhìn cô nói, "Đưa tiền thuê là được"
Khi cậu đang muốn rời đi.
"Trình Tịch...", Khương Phỉ vội vàng gọi.
Trình Tịch nhíu mày, thân ảnh dừng ở cửa.
Khương Phỉ thấp giọng nói, "Tôi có thể dùng phòng bếp không?"
"Cô biết nấu cơm?", Trình Tịch hỏi lại, nhưng giây tiếp theo liền nói, "Tùy cô"
Vừa muốn đóng cửa.
"Trình Tịch!"
"Lại gì nữa?"
Khương Phỉ im lặng trong chốc lát, "Cậu sẽ về ăn cơm sao?"
Trình Tịch tay khựng lại, nhưng không hề quay đầu, hừ nhẹ một tiếng, "Tưởng bở", nói xong đóng cửa rời đi.
Không bao lâu sau, tiếng động cơ ù ù vang lên, càng lúc càng xa.
Khương Phỉ đứng lên, lại nhìn di động.
Cô đã cho Lạc Thời một khoảng thời gian, xem ra hắn chắc chắn cô sẽ chủ động trở về.
Sau khi tắt di động, Khương Phỉ đi vào nhà bếp.
Nhà bếp trống không, đồ dùng lại đầy đủ, chắc chắn có người định kỳ đến bổ sung.
Khương Phỉ xắn ống tay áo lên, tài nấu ăn của cô thật ra khá tốt, không tính chuyên nghiệp nhưng miễn cưỡng có thể no bụng.
Trước đây làm gì có chuyện cô chính tay làm những việc này?
Tiền nhiệm đạo lữ, thần vệ "tri kỷ", cả thế thân tiểu tình nhân đều là những đầu bếp siêu đẳng.
Cuối cùng, Khương Phỉ chỉ làm hai chén canh trứng, một chén cho mình ăn, một chén đặt phía đối diện.
Sau đó cô nằm trên sô pha, đắp áo khoác, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ vì mệt mỏi, không bao lâu cô đã thật sự chìm vào mộng đẹp.
Khi Trình Tịch trở về, thứ nhìn thấy đó là đèn phòng khách còn sáng.
Dưới ánh đèn, trên sô pha, có người đang chờ, còn cả chén canh trứng trên bàn đã lạnh từ lâu.
Bước chân cậu dừng ở phòng khách vài giây, sau đó mới đi đến gần.
Còn chưa đến một giờ sáng.
Vốn dĩ không nên trở về song lại luôn nhớ đến câu "Cậu sẽ về ăn cơm sao".
Dường như chưa có ai từng hỏi cậu như thế.
Cha mẹ sẽ không quản cậu, bảo mẫu và quản gia chỉ biết xin chỉ thị.
Hoàn cảnh áp lực cũng là nguyên nhân khiến cậu dọn ra ngoài sống một mình.
Loại cảm giác này, thật kỳ lạ.
"Tỉnh dậy", Trình Tịch ngồi xuống sô pha đối diện.
"Ưm?", Khương Phỉ nhỏ giọng đáp một tiếng, thanh âm từ khoang mũi phát ra mang theo chút lười biếng, giữa hai mắt khép hờ lộ ra một tia mị hoặc nhỏ bé.
Cao cao tại thượng lại mang theo vài phần thương xót.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã khôi phục như thường, hai mắt mông lung nhìn cậu, giọng có chút mất tiếng hỏi, "Cậu về rồi?"
Trình Tịch giật mình, hình ảnh cô vừa tỉnh, lóa mắt đến mức khiến người khác không thể dời mắt.
Tay theo thói quen lấy một điếu thuốc ra, nhưng khi nhìn thấy cô bỗng dừng lại.
Cậu ném điếu thuốc sang một bên, nhíu mày nhìn chén canh trứng trước mặt.
"Không phải cậu nói không về sao?", Khương Phỉ ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi.
Trình Tịch nhìn cô, ánh mắt khi lướt qua xương quai xanh hơi dừng lại trong chốc lát, sau đó rũ mắt nói, "Tôi đói bụng"
"À", Khương Phỉ ngoan ngoãn đáp, giây tiếp theo ánh mắt mờ mịt rốt cuộc có chút thanh tỉnh.
Cô thấp giọng khiển trách, "Cậu đói bụng lại đánh thức tôi làm gì?"
Trình Tịch im lặng, sau đó đột nhiên càn rỡ bật cười, "Để cô nhìn tôi ăn cơm".