Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Trong bữa tiệc đóng máy, khắp bốn phía đều là tiếng nói chuyện vui vẻ của khách khứa, tiếng ly rượu chạm vào nhau trên nền nhạc dương cầm trầm thấp.
Những chùm đèn lộng lẫy trên trần nhà, người hầu mặc veston bưng rượu, lễ phép đi xuyên qua đám đông.
Trong một góc, Ngôn Vân Chu như cũ cúi đầu im lặng ngồi trên sô pha, nửa khuôn mặt mơ hồ dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt còn lại chìm trong bóng tối.
Y hỏi cô, đừng đi gặp hắn được không.
Khương Phỉ cúi đầu nhìn bàn tay nắm cổ tay mình, dù đã được chữa khỏi nhưng vì quanh năm suốt tháng bầu bạn với bệnh tật khiến màu da của y trắng hơn người khác vài phần.
"Aiz", sau hồi lâu, Khương Phỉ khẽ thở dài, trong đó mang theo chút vũ mị, "Ngôn tiên sinh, thật ra tôi là một người rất dễ mềm lòng"
Hàng mi rũ xuống của Ngôn Vân Chu hơi rung lên, y ngẩng đầu nhìn cô.
Khương Phỉ nghiêng người, cô đứng trước mặt Ngôn Vân Chu, dịu dàng bắt lấy bàn tay đang nắm tay mình, khom lưng đến gần y nói, "Mềm lòng đến nỗi, không thể chịu được việc Ngôn tiên sinh nhìn tôi như vậy"
Ngôn Vân Chu nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói, "Cho nên?"
"Cho nên...", Khương Phỉ đặt lại tay y lên đầu gối, đứng thẳng người nói, "Có một số việc, tôi nhất định phải làm, ngay cả anh cũng không cản tôi được"
Nói xong, cô xoay người đi về phía Tần Mạc.
Ngôn Vân Chu nhìn theo bóng dáng cô, sau hồi lâu bỗng nâng tay đặt lên trái tim, y có thể cảm nhận được trái tim bên dưới bàn tay đang nhảy lên liên hồi.
Bệnh không thể trị, Khương Phỉ lại có thể chữa khỏi, chỉ dùng nửa tiếng.
Thế giới này có quá nhiều việc không thể dùng khoa học giải thích.
Cô là một trong số đó.
Song tại sao, rõ ràng trái tim khô cằn này đã được chữa lành, nơi đó vẫn rất đau, cảm giác chẳng khác gì chuẩn bị phát bệnh.
Ngay cả y cũng không thể cản sao?
Vậy nếu y đẩy Tần Mạc vào sâu trong bùn lầy, hắn sẽ dùng thứ gì tranh đoạt với y đây?
...!
Tần Mạc nhìn cô gái đang từng bước đi về phía mình, tay cầm ly rượu bất giác dùng sức, hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn.
Hắn nhìn thấy, cô bỏ mặc Ngôn Vân Chu và chọn hắn.
Lúc này Khương Phỉ đã đến trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn.
Hai người cách nhau một tầng ánh đèn mờ mịt, không ai nói gì.
Cuối cùng, Khương Phỉ tiến đến, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt ly rượu của hắn.
Tần Mạc sửng sốt, mu bàn tay căng chặt sau khi cảm nhận được sự mềm mại trên đầu ngón tay của cô thả lỏng rất nhiều.
Khương Phỉ dịu dàng giành lấy ly rượu nói, "Dạ dày Tần tiên sinh không tốt, vẫn nên uống ít rượu thôi", thanh âm rất nhẹ, mang theo sự lễ phép khéo léo lại hàm chứa chút thâm tình không dễ phát hiện.
Tần Mạc thẳng lăng lăng nhìn cô, "Khương Phỉ..."
Khương Phỉ cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn, giải thích, "Tôi đến là muốn cảm ơn Tần tiên sinh lần trước giải vây giúp tôi.
Là lần trên mạng tung tin vịt tôi là kẻ thứ ba"
Tần Mạc nhận thấy thái độ xa cách của cô, yết hầu chợt căng chặt, "Anh chỉ nói đúng sự thật", hắn dừng một chút, "Khương Phỉ, anh chưa từng ở bên Diệp Thanh Thanh, anh..."
"Tần Mạc!", Khương Phỉ vội ngắt lời hắn, mím môi nói, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi"
Tần Mạc nhanh chóng liếc nhìn về phía Ngôn Vân Chu, khẽ gật đầu.
Bên ngoài sảnh tiệc có một hành lang hẹp dài, tường xung quanh đều được làm bằng kính, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khương Phỉ dừng bước, xoay người nhìn Tần Mạc, biểu tình so với ban nãy, ngoài lễ phép có thêm vài phần lo lắng, "Thương thế của anh thế nào rồi?"
Tần Mạc giật mình, trong lòng bất giác trào dâng một sự ấm áp.
Cô quả nhiên vẫn quan tâm hắn.
"Đã khỏi rồi", Tần Mạc nhìn cô, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc.
"Vậy là tốt rồi", Khương Phỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô khẽ cười ngẩng đầu nói, "Trước đây anh luôn không thích thoa thuốc, ngại phiền, còn có..."
Đang nói lại bỗng đối diện với ánh mắt của hắn, cô bất chợt im lặng.
Tần Mạc bật cười, "Trước đây ngoại trừ việc không thích thoa thuốc thì còn gì nữa?"
Khương Phỉ không đáp, sau hồi lâu, vành mắt cô đột nhiên đỏ lên.
Cô vội cúi đầu khẽ cười, "Tần Mạc, em mơ thấy một giấc mơ"
"Em mơ thấy cảnh anh cầu hôn em, em cũng đồng ý.
Không có vụ nổ kia, không có hủy dung, cũng không có những việc sau này.
Sau đó, chúng ta cứ theo lẽ thường mà kết hôn"
"Trong mơ, anh đối xử với em rất tốt, chúng ta cũng rất hạnh phúc.
Khi rảnh rỗi, anh sẽ xuống bếp cùng em làm bữa tối; dù bận rộn, anh cũng sẽ đến phim trường thăm em.
Mỗi lần bàn chuyện làm ăn anh thường phải uống rượu, có khi em sẽ đi cùng anh, giúp anh đỡ một chút.
Có không ít hoạt động của em, anh cũng giành chút thời gian cùng em tham gia..."
Tần Mạc ánh mắt hoảng hốt nhìn cô, giấc mơ này, hắn cũng từng tưởng tượng và hướng đến.
"Giấc mơ này quá đẹp đẽ", Khương Phỉ tiếp tục nói, "Nhưng kết thúc giấc mơ ấy chính là vào một ngày anh uống say, anh vuốt ve mặt em và gọi Thanh Thanh!"
Sắc mặt Tần Mạc trắng nhợt.
Khương Phỉ bật cười, "Em bừng tỉnh giấc, phát hiện mặt em đã bị hủy, và mọi chuyện vẫn như cũ đều đã xảy ra"
Tần Mạc nhìn cô cười, tim như bị đao cắt, hắn thấp giọng nỉ non, "Phỉ Phỉ..."
Khương Phỉ như cũ mỉm cười, "Lúc trước khi ở bệnh viện, mỗi ngày em đều nghĩ, nếu anh có thể đến thăm em thì tốt biết bao, dù chỉ nhìn một chút.
Nhưng em không chờ được anh, vì thế em liều mạng an ủi chính mình, nếu anh đến sẽ nhìn thấy bộ dáng xấu xí nhất của em, từ đó em lại thấy may mắn anh không đến"
"Nhưng mà Tần Mạc, lúc ấy, vào thời điểm em đau đớn nhất...", nước mắt cô cuối cùng vẫn chảy xuống, "Anh đang ở đâu?"
Tần Mạc tay chân luống cuống nhìn cô với hai mắt đẫm lệ, "Thật xin lỗi", hắn nỉ non bước lên, nhẹ nhàng lau khô nước mắt của cô, sau đó dịu dàng ôm cô vào lòng, "Thật xin lỗi, Phỉ Phỉ"
Tần Mạc độ hảo cảm, 95.
Khương Phỉ dựa vào lòng hắn, nghe tiếng thông báo của hệ thống, cảm xúc dần dần bình tĩnh trở lại.
"Phỉ Phỉ, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, được không?", Tần Mạc khàn khàn hỏi.
Khương Phỉ thân hình cứng lại, cô vội đẩy Tần Mạc ra, lui về sau hai bước, "Tần Mạc...!Tôi đã đi theo Ngôn tiên sinh"
Trái tim Tần Mạc chua xót đến phát đau, "Y không thích em, người như y sẽ không thích bất kì kẻ nào", hắn đi hai bước về phía cô, "Anh sẽ đi nói chuyện với y, thời gian sắp tới anh có mối làm ăn với Ngôn gia, anh tình nguyện vứt bỏ toàn bộ lợi nhuận"
Nhưng Khương Phỉ chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Cách đó không xa, trong một chiếc Bentley màu đen dừng ở ven đường.
Ngôn Vân Chu cách một lớp tường kính, nhìn đôi nam nữ đứng trên hành lang dài đang thâm tình nhìn nhau, biểu cảm dần dần lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch.
Sau hồi lâu y mới thu mắt, trầm giọng nói, "Đi thôi"
Trợ lý Vương cũng nhìn sang, bên kia rõ ràng là Khương tiểu thư và người đàn ông khác.
Thông qua kính chiếu hậu, anh dè dặt nhìn Ngôn Vân Chu hỏi, "Ngôn tiên sinh, ngài có muốn đợi Khương tiểu thư không?"
Ngôn Vân Chu không đáp.
Trợ lý Vương dừng một chút, dứt khoát tự quyết định đợi thêm chốc lát.
Nhưng sau đó họ chỉ đợi được cảnh người đàn ông kia đột nhiên ôm Khương tiểu thư vào lòng, thân mật lại mờ ám.
Trợ lý Vương hãi hùng khiếp vía, vội liếc nhìn kính chiếu hậu, không dám chậm trễ nửa giây mà khởi động xe, rời khỏi nơi này.
Ngôn Vân Chu ngồi ở ghế sau, tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay còn lại, sau một chốc lại tự giễu cười.
Không về biệt thự, y trực tiếp đến tầng cao nhất của khách sạn, đứng ở nơi cao nhất của thành thị, một người quan sát cảnh đêm.
Trong đầu y đột nhiên thoáng qua ý niệm hoang đường.
Nếu sống sót là phải một mình cô độc, chi bằng lúc trước nằm trên giường bệnh, thoát khỏi trần thế trong nụ hôn đó của cô.
Ngôn Vân Chu đột nhiên cười một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Con người quả nhiên là lòng tham không đáy.
Khi có được một chút liền sẽ muốn nhiều hơn.
Y cũng chẳng khác gì, thậm chí, càng tham lam hơn.
Y muốn có được toàn bộ ánh mắt của cô.
"Chỗ này của anh, còn thiếu gì đó", từ phía sau, một âm thanh nhẹ nhàng uyển chuyển truyền đến.
Ngôn Vân Chu thân hình cứng đờ, thật lâu sau mới xoay người lại.
Cách đó không xa, một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu đen đang đứng dưới ngọn đèn tường mờ nhạt.
Cô hơi dựa người vào vách tường, lười nhác cười nhìn y.
Ngôn Vân Chu chậm rãi đi về phía cô, mặt không cảm xúc, âm thanh lại cực kỳ ôn hòa, "Thiếu thứ gì?"
Khương Phỉ hạ mắt, khẽ cười một tiếng, "Thiếu một người phụ nữ"
Ngôn Vân Chu đã đi đến trước mặt cô, cúi đầu nói, "Khương tiểu thư là muốn tự đề cử mình?"
Khương Phỉ nhướn mày, "Được không?"
Ngôn Vân Chu cúi người, in một nụ hôn xuống khóe môi cô, "Là vinh hạnh của tôi"
Dứt lời, y duỗi tay ôm lấy eo cô, lần đầu tiên, gần như mất khống chế mà hôn lên môi Khương Phỉ, từng chút cướp lấy hơi thở của cô, quấn lấy môi lưỡi cô.
Hơi thở nóng ướt dừng trên mặt cô, chóp mũi, vết sẹo và chiếc cổ trơn bóng.
Tay y không ngừng dùng sức siết chặt, hàng loạt nụ hôn rơi xuống mỗi tấc da thịt cô.
Khương Phỉ trong lòng y hơi tránh né, không hài lòng hừ nhẹ một tiếng.
Ngôn Vân Chu hơi thả lỏng tay, sâu trong yết hầu phát ra một âm thanh hỗn loạn cứng nhắc, y gằn từng chữ gọi tên cô, "Khương Phỉ"
Khương Phỉ cười khẽ, thanh âm nỉ non, "Đã nói rồi, tôi là một người rất dễ mềm lòng"
Ngôn Vân Chu độ hảo cảm, 85.
...!
Cuộc giải phẫu xoá sẹo của Khương Phỉ tiến hành rất thuận lợi, trên mặt vết sẹo bắt đầu tiến vào thời kỳ phục hồi.
Mấy tháng nay, cô rất ít ra ngoài, vẫn luôn ở khách sạn.
Ngôn Vân Chu lại không nói gì, chỉ là nơi làm việc chuyển từ khách sạn của đoàn phim dọn về nơi này.
Vết sẹo của Khương Phỉ sau này vẫn cần được thoa thuốc, đây cơ hồ thành công việc dành riêng cho Ngôn Vân Chu.
Mỗi đêm đến tầng cao nhất, vừa thưởng cảnh vừa thoa thuốc.
Cô cũng vui vẻ hưởng thụ.
Thời điểm vết sẹo trên mặt chậm rãi biến mất, "Sau buổi bình minh" công chiếu.
Bộ phim nhựa này, từ công đoạn quảng cáo đến sản xuất đều hao tốn một số tiền lớn, nên vừa công chiếu đã oanh tạc thị trường điện ảnh.
Danh tiếng tăng vọt, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên vượt mức hai trăm triệu, ngày kế tiếp tăng vọt năm trăm triệu.
Bộ điện ảnh cận đại về lòng yêu nước và nhi nữ tình trường này lấy được rất nhiều nước mắt của khán giả.
Cái tên Khương Phỉ cũng chính thức từ một diễn viên nhỏ chỉ đóng phim văn nghệ tiến lên con đường làm một diễn viên lớn hướng về thương nghiệp và quần chúng.
Và lúc đó, bộ điện ảnh cổ trang về quyền mưu "Hồng tường", được công chiếu sau"Sau buổi bình minh" một tuần, lại vì tin đồn Diệp Thanh Thanh là kẻ thứ ba mà bị tẩy chay, nhanh chóng bị doanh thu phòng vé của "Sau buổi bình minh" nghiền thành bã, thất bại thảm hại.
Sau một tuần bộ phim được công chiếu, gương mặt của Khương Phỉ khôi phục rất tốt.
Cô đồng ý tham dự buổi giao lưu trực tiếp từ phía nhà sản xuất, hôm nay tổng cộng có hai lượt giao lưu.
Đây là lần đầu tiên sau khi Khương Phỉ đóng phim xuất hiện trước mặt công chúng.
Người trong rạp chiếu phim sôi nổi lấy di động ra chụp hình, máy quay chuyên nghiệp bên cạnh cũng đồng thời chạy không dừng.
Khương Phỉ nháy mắt được lên hot search.
Cô gái trong video, khuôn mặt xinh xắn, mặt mày mang theo chút vũ mị động lòng người, da trắng hơn tuyết, quan trọng nhất chính là, vết sẹo trên má cô đã biến mất.
Xinh đẹp đến cực điểm.
"Trong buổi giao lưu trực tiếp hôm nay, chúng tôi có một món quà bất ngờ muốn tặng cho Khương tiểu thư cùng các fan điện ảnh đang ngồi bên dưới...", MC cầm microphone, nhìn Khương Phỉ, "Khương tiểu thư, nghe nói bất ngờ này vẫn luôn rất thích vai diễn của cô"
Khương Phỉ lễ phép mỉm cười.
MC xoay người, "Tiếp theo đây, chúng tôi xin được mời..."
"Ngôn Vọng!"
Thính phòng im lặng trong phút chốc, sau đó là những tiếng thét chói tai cùng tràng vỗ tay như sấm rền.
Trong góc rạp chiếu phim, người đàn ông đội mũ lưỡi trai và mang khẩu trang chậm rãi đứng lên, chỉ để lộ ra một đôi mắt đào hoa đầy tình ý, từng bước đi lên sân khấu, ánh mắt trước sau chỉ nhìn vào cô gái đứng ở trung tâm.
Khương Phỉ hơi nhếch mày, đón nhận ánh mắt của gã.
Cẩn thận tính ra, Ngôn Vọng đã rất lâu không xuất hiện trước mặt cô.
Ngôn Vọng đứng yên trước mặt Khương Phỉ, vẫn mang khẩu trang, bật cười, "MC nói đúng"
"Tôi quả thật, rất thích Khương tiểu thư"
Khương Phỉ khéo léo mỉm cười, "Cảm ơn Ngôn tiên sinh thích bộ phim này"
Ngôn Vọng như cũ chuyên chú nhìn vào mặt cô không nói gì.
MC nhận thấy không khí có chút không đúng, vội tiến lên giảng hòa.
Ngôn Vọng sau khi phát biểu cảm tưởng về bộ phim xong liền đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, buổi giao lưu kết thúc.
Sau khi Khương Phỉ tạm biệt khán giả, nhìn thời gian, hiện còn một tiếng đồng hồ cho đến buổi giao lưu còn lại, vậy là đủ rồi.
Cô thả chậm bước chân, cách một đoạn xa đi theo phía sau nhân viên.
Quả nhiên, khi đi qua chỗ rẽ, tay cô đột nhiên bị ai đó dùng lực kéo lại.
Ngay sau đó cô bị kéo vào một gian phòng chật hẹp gần đó.
Căn phòng chỉ có một chiếc đèn dây tóc phát ra ánh sáng lờ mờ.
Ngôn Vọng nhìn cô gái bị nhốt giữa vòng tay của gã và vách tường, khàn giọng nói, "Khương Phỉ, đã lâu không gặp"
Khương Phỉ nâng mắt nhìn y, tóc mái trên trán lòa xòa, đôi mắt đào hoa toát ra thần tình xinh đẹp, khẩu trang che lại hơn phân nửa khuôn mặt gã, hơi thở gã dồn dập, ánh mắt phức tạp.
"Đã lâu không gặp", cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Ban nãy ý tôi nói không phải thích bộ phim đó của em", Ngôn Vọng duỗi tay vuốt ve má trái đã lành lặn của cô, "Em biết, ý của tôi là gì mà"
"Anh thích tôi", Khương Phỉ bình tĩnh nói.
Bàn tay Ngôn Vọng đang vuốt ve má cô cứng đờ, sau đó gã bật cười, cười đến vành mắt ửng đỏ, "Thì ra em cũng biết"
Khương Phỉ nhìn gã nghiêm túc nói, "Ngôn Vọng, chúng ta từ lúc bắt đầu đã bỏ lỡ..."
Thanh âm bỗng dưng dừng lại.
Ngôn Vọng bắt lấy tay cô, tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt gần như hoàn mỹ.
Khương Phỉ nhìn vào phần phía trước đôi mắt gã.
Ngôn Vọng nắm lấy ngón tay cô vuốt ve nốt ruồi son đỏ đến chói mắt trước đôi mắt mình hỏi, "Đẹp không, Khương Phỉ?"
"Em ở bên cạnh Ngôn Vân Chu không phải chỉ vì gương mặt này sao?"
"Hiện giờ tôi cũng có rồi, nếu vậy có phải em cũng sẽ ở bên cạnh tôi?"
"Khương Phỉ..."
"Muộn rồi, Ngôn Vọng", Khương Phỉ ngắt lời gã, thanh âm bình đạm.
Những lời sắp nói của Ngôn Vọng đột nhiên đều bay mất, gã ngơ ngẩn nhìn cô.
Khương Phỉ duỗi tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi son trước mắt gã, "Tôi thích...", cô dừng một chốc sau đó tiếp tục, "Mặt của anh"
Nói rồi, cô định thu tay lại.
Ánh sáng trong mắt Ngôn Vọng chợt vụt tắt, "Khương Phỉ!"
"..."
"Tại sao?", Ngôn Vọng nỉ non, bắt lấy bàn tay định thu về của cô đặt lên mặt mình, "Lúc trước ở bệnh viện, rõ ràng là tôi chăm sóc em, tại sao..."
"Tại sao người em nhớ mãi không quên lại không phải là tôi?"
Khương Phỉ nhìn gã, "Nếu lúc trước tôi không đưa ra việc đánh cuộc kia, anh sẽ xem tôi là Khương Phỉ hay là Diệp Thanh Thanh?"
Ngôn Vọng sắc mặt trắng nhợt, gã bình tĩnh nhìn cô, không nói gì.
Khương Phỉ bật cười, rút tay ra rồi xoay người rời đi.
Ngôn Vọng độ hảo cảm, 99.
Khương Phỉ nhíu mày.
Cô thật sự rất ghét cái cảm giác chỉ còn thiếu một chút như vậy.
Sau khi buổi giao lưu kết thúc đã là 8 giờ rưỡi tối.
Ngôn Vân Chu tự mình đến đón cô.
Khương Phỉ mới vừa lên xe đã bị y ôm chặt vào lòng.
Sau nhiều lần cố gắng nhưng không thể tránh thoát, cô đơn giản tìm một tư thế thoải mái dựa vào lòng y, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Hôm nay rất mệt?", giọng Ngôn Vân Chu vang trên đỉnh đầu cô.
Khương Phỉ lười nhác đáp một tiếng.
Ngôn Vân Chu khẽ cười, rút một bàn tay xoa xoa huyệt thái dương cho cô, "Nghe nói, hôm nay em được tỏ tình trước mặt mọi người?"
Khương Phỉ không thèm mở mắt nói, "Fan điện ảnh rất nhiệt tình, hôm nay có rất nhiều người bày tỏ với tôi"
Ngôn Vân Chu dùng mu bàn tay khẽ cọ gương mặt cô, "Em biết tôi đang nói ai mà"
"Ngôn tiên sinh", Khương Phỉ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn y nói, "Không bằng anh cứ gọn gàng dứt khoát nói tôi yêu em, tôi ghen tị cho rồi!"
Bàn tay đang dừng trên má cô của Ngôn Vân Chu hơi khựng lại, y rũ mắt nói, "Quả thật là ghen tị"
Khương Phỉ trừng mắt nhìn y.
Loại người như Ngôn Vân Chu, khắc chế tình cảm đến độ khiến người khác phải giận sôi máu, độ hảo cảm dao động cũng cực kỳ nhỏ.
Miệng của y, so với độ hảo cảm còn cứng hơn gấp nhiều lần!
Ngôn Vân Chu đón nhận ánh mắt của cô, lần nữa ôm cô vào lòng, bật cười thành tiếng.
Nhưng vào lúc này.
Trong đầu Khương Phỉ, hệ thống đột nhiên vang lên một chút, sau đó nói 【 Nhân vật mục tiêu Ngôn Vọng có khả năng nguy hiểm đến tính mạng! 】
...!
Ngôn Vọng đến quán bar thường lui tới, ngồi trong một góc, nốc cạn hết chai này đến chai khác.
Khi ý thức có chút mơ hồ, gã mới miễn cưỡng ngừng lại.
Gã ngồi đó, ánh mắt phóng không.
Khương Phỉ.
Gã thầm gọi cái tên này trong lòng.
Thì ra, cô vẫn luôn biết.
Ban đầu đến bệnh viện, nếu không phải vì trận đánh cuộc kia, gã chỉ sẽ xem cô là một vật thay thế mà thôi.
Nhưng ai có thể ngờ được, người thua trước lại là gã đâu?
Gã thua đến độ không tiếc đi làm thế thân cho kẻ mình ghét nhất.
Ngửa đầu uống cạn chai rượu cuối cùng, gã đứng dậy đi ra ngoài lấy thêm.
Cách đó không xa, tiếng chai rượu bị đập vỡ cùng tiếng quát tháo tức giận của người đàn ông bỗng truyền đến, "Mẹ nó, ông đây muốn chạm vào mày đó thì sao?"
Ngôn Vọng không để tâm, mặt không cảm xúc cầm lấy rượu của mình.
Trên đường trở về, gã khẽ liếc mắt nhìn cô gái ngã trên mặt đất.
Cô gái mặc quần áo phục vụ, tóc dài rũ xuống che khuất gương mặt, da thịt trắng nõn, môi đỏ khẽ cong, còn có...!đôi mắt hơi xếch kia.
Ngôn Vọng bình tĩnh nhìn gương mặt đó.
Gương mặt đó, không giống Diệp Thanh Thanh.
Giống Khương Phỉ.
"Tôi không phải cố ý làm vỡ rượu của anh, nếu không phải anh động tay động chân...", cô gái ngồi xổm trên mặt đất, run bần bật.
"Ông đây động tay động chân với mày đó là để mắt mày, mẹ nó...", tiếng chửi rủa che trời lấp đất.
Ngôn Vọng nhìn dung mạo cô gái trên đất, hoảng hốt một chút.
Đó chính là Khương Phỉ.
Là ánh mắt của Khương Phỉ lúc trước ở bệnh viện, một người ngồi trên giường bệnh, tràn ngập sự lẻ loi, tuyệt vọng.
Gã nhào đến, cho tên đàn ông miệng đầy thô tục kia một quyền, sau đó đè hắn xuống đất, không chút thương tiếc lại một quyền nện xuống.
Người xung quanh nhìn đến ngây người, sau đó rốt cuộc mới có phản ứng, tiến lên kéo gã ra.
Sau một hồi chống cự, cuối cùng gã vô lực ngã xuống đất, cánh tay bị người giữ chặt, trên mặt bị nện hết nắm tay này đến nắm tay khác.
Ngôn Vọng không hề phản kháng, đánh đến về sau còn bật cười.
Dù sao cũng không ai thích, gương mặt này nếu bị hủy thì cứ hủy thôi.
Dần dần, ý thức gã bắt đầu mông lung, âm thanh chung quanh như xa như gần.
Có người cầm chai bia đập vào đầu gã, dòng máu ấm áp chậm rãi chảy xuống.
Trước khi té xỉu, gã dường như thấy được một bóng người, xuyên qua đám đông nghìn nghịt, xung quanh người đó mang theo ánh sáng, đến trước mặt gã, bảo vệ gã.
Ngôn Vọng mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, gã và Khương Phỉ không có lần đánh cuộc kia, gã lợi dụng cô, xem cô trở thành thế thân của Diệp Thanh Thanh, giả vờ đối xử tốt với cô.
Vào lúc cô tín nhiệm gã nhất, gã bảo bác sĩ hoàn toàn biến cô thành bộ dáng của Diệp Thanh Thanh.
Cô tuyệt vọng ngồi trước gương, rạch nát mặt mình, sau đó từ trên lầu cao nhảy xuống.
Giấc mơ quá chân thật, chân thật đến độ khiến gã sợ hãi.
Lúc gã tỉnh lại đã thấy mình ở bệnh viện.
Như cũ là bệnh viện của nhà gã, thậm chí phòng bệnh cũng là căn phòng Khương Phỉ từng nằm.
Ngôn Vọng nhìn vách tường trắng tinh, cả người đau nhức, đầu như cũ choáng váng xây xẩm, chân và cánh tay đều bị bó thạch cao, mặt đau đến nỗi như không còn cảm giác.
Gã dừng một chút, không để ý đến vết thương trên người, một mực quay đầu nhìn về phía sô pha.
Khương Phỉ đang ngồi đó, trên người vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua khi tham gia giao lưu, tóc dài rũ trên hai vai trắng ngần, biểu tình điềm đạm.
Tối hôm qua, là cô bảo vệ gã.
Ngôn Vọng bình tĩnh nhìn cô, sau hồi lâu đột nhiên nói, "Tôi muốn ăn dâu tây"
Tựa như lúc trước, khi cô nằm viện đưa ra yêu cầu đầu tiên với gã.
Khương Phỉ hồi thần, nhìn Ngôn Vọng một cái, xoay người đi ra ngoài.
Khi trở về, trong tay cô cầm một hộp dâu tây, cô mở ra, đặt bên cạnh Ngôn Vọng.
Ngôn Vọng dùng cánh tay không bị thương cầm một quả để vào miệng, khó khăn nhai, "Chua", gã nói nhỏ.
Khương Phỉ không nói gì, chỉ nhìn mặt gã hồi lâu mới nói, "Ngôn Vọng"
Ngôn Vọng không đáp, lại cầm một quả dâu tây ăn, một quả lại một quả, đến tận khi vết thương trên miệng và mặt vì hoạt động mạnh mà vỡ ra, vết máu mờ mịt thấm ra ngoài, gã cũng không dừng lại.
Khương Phỉ không nói nữa, nhìn gã đem quả dâu tây cuối cùng ăn xong, cô đặt chiếc hộp rỗng sang một bên, sau đó định gọi y tá lần nữa thoa thuốc cho gã.
"Không cần y tá", Ngôn Vọng nhìn cô.
Khương Phỉ dừng một chút, tiến lên tự mình tháo băng vải trên mặt gã ra, nơi đó có một vết thương nhỏ do bị mảnh vỡ chai rượu đâm trúng phải may lại, "Nơi này không thể khép lại", cô nhàn nhạt nói, "Bác sĩ nói sẽ để lại sẹo"
Mắt Ngôn Vọng khẽ giật, dừng trên má cô, sau đó bật cười hỏi, "Hiện tại tôi không giống Ngôn Vân Chu nhỉ?"
Khương Phỉ nhìn vào mắt gã, "Nếu không muốn giống y, vì sao lại tự làm thêm nốt ruồi son này?"
Ngôn Vọng ánh mắt cương một chốc, thật lâu sau tự giễu cười, "Tôi muốn một cơ hội"
Một cơ hội có thể giữ cô lại bên cạnh gã.
Khương Phỉ không nói gì nữa, chỉ cẩn thận giúp gã lau đi mảng thuốc mỡ bị dính máu trên má.
Ngôn Vọng cũng im lặng, bình tĩnh nhìn cô, không biết qua bao lâu, gã đột nhiên thấp giọng nói, "Cho nên, một chút cơ hội đều không có, phải không?"
Khương Phỉ nhìn gã, không nói gì, thoa thuốc, băng bó xong, cô liền đứng lên.
Ngôn Vọng vội vàng thu mắt.
Gã biết cô phải đi, nhưng gã tuyệt đối sẽ không nhìn cô rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, trước mắt gã chợt tối sầm.
Khương Phỉ cúi người, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên phần vết thương đã được băng bó của gã.
Nụ hôn ấy rất nhẹ.
"Tôi từ đầu đến cuối đều biết, anh là Ngôn Vọng", Khương Phỉ nói xong những lời này liền đi về phía cửa.
Ngôn Vọng vẫn nằm trên giường.
Nơi cô hôn lên, không phải là nốt ruồi son cực kỳ giống Ngôn Vân Chu mà là vết thương khiến gã hoàn toàn khác Ngôn Vân Chu.
Ngôn Vọng độ hảo cảm, 100.
...!
Khi Khương Phỉ rời khỏi bệnh viện đã thấy một chiếc xe Bentley màu đen đỗ ở cổng.
Ngôn Vân Chu đứng phía trước xe đợi cô, thần sắc có chút mỏi mệt.
Khi nhìn thấy cô bước ra, y bước đến nhẹ nhàng nói, "Về nhà sao?"
"Ừm", Khương Phỉ khẽ gật đầu.
Tối hôm qua chịu đựng đến nửa đêm, lúc này cô thật sự rất mệt.
Trên đường về, Khương Phỉ vừa ngã lưng vào lưng ghế, cả người đã bị kéo qua.
Tiếng hít thở của Ngôn Vân Chu vang trên đỉnh đầu cô nhưng y nửa câu cũng chẳng nói.
Cả hành trình đều yên lặng.
Đến tận khi trở về biệt thự, Khương Phỉ vừa muốn xuống xe, tay lại bị nắm lấy.
Ngôn Vân Chu nhìn phía trước, "Trợ lý Vương, hôm nay anh được nghỉ"
Trợ lý Vương mừng rỡ vô ngần, vội vàng gật đầu xuống xe.
Khương Phỉ khó hiểu nhìn Ngôn Vân Chu, "Sao vậy?"
Ngôn Vân Chu vuốt ve mu bàn tay cô, cúi người đến trước mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người cực gần, thanh âm mờ mịt của y vang lên, "Khương Phỉ, sao em luôn không thèm quay đầu lại, cứ thế xoay người rời đi như vậy?"
Khương Phỉ nhìn y, giây tiếp theo cô chợt mỉm cười, mở miệng cắn lấy môi dưới của y.
Ngôn Vân Chu ánh mắt tối xuống.
Khương Phỉ rất nhanh đã nhả môi y ra và nói, "Có lẽ là vì...!cậy sủng mà kiêu đi?"
Ngôn Vân Chu hơi giật mình, y nâng tay nhẹ nhàng đặt lên phía sau ót của cô, những ngón tay luồn qua mái tóc, sau đó tiến đến gần và hôn xuống.
Hai người môi lưỡi dây dưa, y hận không thể khiến cô dính chặt vào sinh mệnh của mình.
Đến tận khi thở hồng hộc, y mới buông cô ra, giọng khàn khàn nói, "Tần Mạc, Ngôn Vọng..."
"Khương Phỉ, liệu có thể chỉ một lần, người được em lựa chọn là tôi?".