Khi Khương Phỉ bước vào biệt thự, bên trong một mảng đen nhánh.
Lạc Thời chưa quay về.
Khương Phỉ cũng không vội, cô trở lại phòng xối nước ấm xong cũng miễn cưỡng xoá đi mùi rượu trên người, nhưng gương mặt vẫn hơi nóng cùng ửng đỏ.
Cô vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, nhân tiện liếc nhìn ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời thế nhưng lại đổ mưa.
Ban đầu chỉ tí tách vài giọt, sau đó gió càng ngày càng lớn hơn, đánh rầm rầm vào cửa sổ.
Một tia chớp chợt loé sáng, tiếp đến tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Khương Phỉ đi đến đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay cách một lớp kính chạm vào hạt mưa.
Có chút lạnh.
Hiếm khi không cần diễn vở kịch sợ sấm sét, cô ôm gối, chuẩn bị đặt trên thảm trước cửa sổ ngắm mưa.
Nhưng khi Khương Phỉ vừa mới cầm gối lên, tiếng bánh xe ma sát từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến.
Ngay sau đó cửa nhà đã bị ai đó vội vàng mở toang.
Khương Phỉ ôm gối, cả người cứng đờ nhìn về phía cửa.
Lạc Thời đang ngồi ở trên xe lăn, hơi thở dồn dập, chiếc áo trắng khô ráo nhưng quần tây đen lại ướt đẫm.
Nơi đầu gối, quần dán sát vào cẳng chân hắn.
Hắn nhìn cô, ánh mắt chậm rãi dời đến chiếc gối trong tay cô.
Tài xế phía sau trong tay cầm ô còn đang rỏ nước, “Khương tiểu thư, ban nãy khi trời vừa mưa, Lạc tiên sinh đột nhiên liền nói muốn quay về, nói sợ sấm sét gì đó, vì quá sốt ruột mà đâm vào góc tường, đập một cú thật mạnh vào đầu gối…”
“Chú Vương!”, Lạc Thời ngắt ngang lời ông.
Tài xế cả kinh, cuối cùng yên lặng rời đi.
Khương Phỉ trong lòng khẽ cười, nếu Lạc Thời thật sự muốn ngắt lời thì nên ngắt lời ngay lúc tài xế vừa mở miệng.
Cái gì cũng nói xong rồi, ngắt lời còn có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng hai mắt cô lại sáng rực, cô nhìn Lạc Thời, mang theo vài phần khiếp đảm do sợ hãi sấm sét.
Cô nhìn đầu gối Lạc Thời, quả nhiên ngoại trừ nước mưa còn có chút màu đỏ, chắc hẳn đã chảy máu.
Lạc Thời cúi đầu, chỉ hừ nhẹ một tiếng, “Tôi không phải vì cô sợ sấm sét mới gấp gáp trở về đâu!”
Nhưng trên mặt hắn lại như rõ ràng viết, “Tôi đang nói dối”.
Khương Phỉ nhìn hắn.
Chẳng trách Lạc Thời sẽ là người thắng trong trò chơi này, cũng chẳng trách nguyên chủ sẽ động tâm với đóa hoa ăn thịt người như hắn.
Bộ dáng mà hắn dùng để ngụy trang, thật đúng là yếu ớt dễ vỡ, khiến người khác thương xót.
Nếu không bàn đến độ hảo cảm -30 trên đỉnh đầu.
“Chân anh, rất đau phải không?”, Khương Phỉ rũ mắt, nhìn đầu gối dính máu của hắn, ngữ khí mang theo chút vui sướng khi người gặp họa nhưng rất nhanh lại giấu đi.
Nếu hắn chọn khổ nhục kế, đương nhiên thân thể phải trả giá một chút.
Lạc Thời nhìn chân mình, đây vốn dĩ là cố ý, hắn đã tính toán kỹ lực đạo nên bị thương không nhẹ cũng không nặng.
Khương Phỉ yên lặng xoay người ra ngoài, khi trở vào, trong tay ôm một hòm thuốc.
Cô đi đến trước mặt Lạc Thời, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đầu gối hắn.
Lạc Thời nhíu mày, không nhúc nhích.
Hắn cảm thấy mình như quay về buổi tối mấy hôm trước, khi cô nằm bên cạnh hắn, dùng lòng bàn tay ủ ấm đầu gối cho hắn.
Đến tận khi Khương Phỉ muốn kéo ống quần của hắn lên, Lạc Thời mới đột nhiên hồi thần.
Hắn kéo xe lăn lui về sau, “Không được chạm vào tôi”
Vừa mắng xong, hắn lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ban nãy, khi cô chạm vào chân hắn, hắn thế nhưng quên việc né tránh.
Hay nói đúng hơn, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ né tránh.
Khương Phỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng váo mắt hắn, “Chân của anh đang chảy máu, cần phải thoa thuốc”
Lạc Thời nhíu chặt mày, sau hồi lâu mới thu mắt, điều khiển xe lăn đi ra ngoài, “Không cần cô lo”
Khương Phỉ nhướng mày, bỏ thuốc mỡ lại vào hòm thuốc, đứng yên tại chỗ.
Khác với lúc trước ở bệnh viện khi cô muốn chạm vào chân hắn, hiện tại, độ hảo cảm của Lạc Thời không hề giảm xuống.
Lạc Thời đi đến cửa bỗng dừng lại, “Đến đây”
Bên ngoài vừa vặn vang lên một tiếng sấm.
Khương Phỉ nhìn bóng hắn, ôm gối đuổi theo.
Đêm nay trời mưa thật sự lớn.
Mà Lạc Thời, hắn cuối cùng vẫn không xử lý vết thương trên đùi.
Hắn chỉ nằm trên giường, nhìn trần nhà tối tăm trên đỉnh đầu, không có một chút buồn ngủ.
Bên cạnh thoang thoảng mùi hương quen thuộc, hắn thậm chí có thể ngửi được hương thơm trên tóc Khương Phỉ, thấp thoáng chút ấm áp vấn vương nơi đầu mũi.
Nhưng hắn lại cảm thấy cả người lạnh băng.
Có lẽ do dầm mưa, hoặc có lẽ do…
Khương Phỉ đột nhiên xoay người.
Lạc Thời vội vàng nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, Khương Phỉ nhẹ nhàng duỗi tay, theo thói quen che lên chân hắn.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến.
Lạc Thời khẽ giật mình, đồng thời cảm thấy sự lạnh lẽo trong xương cốt đang từng chút một tan biến.
…
Ngày hôm sau là một ngày nắng.
Thời điểm Khương Phỉ tỉnh lại, đinh ninh Lạc Thời sẽ giống như trước đây, sớm đã thức dậy hoặc bỏ đi.
Nên khi đứng dậy và nhìn thấy một bóng người ở ban công, cô không khỏi sững lại.
Cách một lớp kính, Lạc Thời đang ngồi đó, ánh nắng buổi sáng lặng lẽ chiếu xuống người hắn, thêm một thân áo trắng phụ hoạ, nhìn qua chẳng khác gì một tiểu vương tử tinh xảo.
Khương Phỉ không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Tối hôm qua đến tận lúc cô sắp ngủ, độ hảo cảm của Lạc Thời vô cùng hỗn loạn.
Tựa hồ phát giác động tĩnh bên này, Lạc Thời quay đầu sang liền nhìn thấy cô đang cong môi cười.
Hắn khẽ nhíu mày, thế nhưng cảm thấy cô của ban nãy, so với cô của lúc trước, có chút không giống nhau.
Lười biếng lại...!mê người.
“Lạc Thời”, giây tiếp theo, Khương Phỉ đã khôi phục bộ dáng thường ngày, cười tươi tắn nhìn hắn.
Lạc Thời vẫn trầm tĩnh nhìn cô, độ hảo cảm trên đỉnh đầu càng thêm rối loạn.
Cả ngày hôm đó, Lạc Thời tự nhốt mình trong thư phòng, thậm chí ba bữa cơm cũng không dùng chung với Khương Phỉ.
Khương Phỉ cũng không thèm để ý, hết thảy như thường ngày.
Chỉ là đến buổi tối, cả trời trăng sao sáng rực.
Sau khi tắm rửa xong, cô đang lười biến thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ thì...!
【 Hệ thống: Ký chủ, độ hảo cảm của Lạc Thời lại đang không ngừng dao động.
】
Khương Phỉ “Ừ” một tiếng, nhướng mày khẽ hỏi, “Khi cao nhất là bao nhiêu?”
【 Hệ thống: 10.】
“Thấp nhất thì sao?”
【 Hệ thống: -40.】
Khương Phỉ chậm rãi đứng lên, “Đi ổn định độ hảo cảm nào”
【 Hệ thống: Nhưng ký chủ, hôm nay là trời nắng mà.
】, không có lý do gì để đi tìm Lạc Thời hết.
Khương Phỉ cười, “Tối qua hắn diễn cho tôi xem một màn xuất sắc như vậy, tôi phải biết có qua có lại chứ”
...!
Phòng ngủ chính.
Lạc Thời nửa người dựa trên giường, vết thương trên đầu gối vì không được chăm sóc nên còn hơi đau.
Hắn cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng đã tàn phế, hai chân này dù có hay không thì có khác gì.
Lại bất giác nhớ đến sự ấm áp trên đầu gối kia.
Độ ấm trong lòng bàn tay của cô, xuyên thấu qua lớp quần ngủ mỏng manh, truyền thẳng đến xương đầu gối, mềm ấm lại tê ngứa.
Ban đầu trong lòng chỉ tràn đầy phản cảm, sau này vì cố ý tiếp cận cô mà nhẫn nại, nhưng càng về sau lại không kiêng dè sự đụng chạm của cô.
Điều này thật sự không giống hắn.
Lạc Thời nhíu chặt mày, tay bất giác duỗi sang bên cạnh.
Một bên giường lạnh băng lại trống trải, không có cơ thể ấm áp, thơm tho, cũng không có hơi thở đều đều, khe khẽ.
Đêm nay, không có sấm sét, Khương Phỉ đương nhiên sẽ không đến.
Thời tiết rõ ràng ấm áp nhưng hắn bất giác lại cảm thấy hai chân có chút lạnh.
Lạc Thời giật mình, khi hồi thần, trong lòng ngập tràn lửa giận.
Hắn đang suy nghĩ miên man cái gì thế này!
Vừa vứt sạch đống suy nghĩ nhảm nhí trong đầu xong, khi hắn vừa định suy tính bước tiếp theo của kế hoạch...!
“Cốc cốc”, hai tiếng gõ cửa vang lên.
Lạc Thời mở mắt, bên trong đầy khói mù nhưng thanh âm như cũ bình thản, “Ai đó?”
Giọng Khương Phỉ vang lên, “Là tôi”
Lạc Thời quét mắt về phía cửa, “Đêm nay không có sấm sét”
Khương Phỉ im lặng, qua chốc lát mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Ôn ca ca nói, sao ở Cẩm Thành rất đẹp, chúng ta đi ngắm sao được không?”
“…”, trong phòng một mảng yên tĩnh.
Sau vài giây, một chuỗi tiếng sột soạt truyền đến, cửa phòng mở ra, Lạc Thời ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn cô, mặt không cảm xúc, “Ai nói?”
Khương Phỉ cúi đầu, thanh âm càng thấp, “Ôn ca ca”
“Thân mật quá nhỉ?”, Lạc Thời nhìn cô, rất nhanh lại nói tiếp, “Hay nói đúng hơn, lãng mạn quá nhỉ?”
Sắc mặt Khương Phỉ trắng bệch, kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thời lại nhíu mày, điều khiển xe lăn vòng qua cô, đi về phía thang máy.
Khương Phỉ vẫn đứng tại chỗ.
Lạc Thời đột nhiên dừng lại, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí có chút mềm nhẹ, “Không phải nói muốn ngắm sao sao?”
Khương Phỉ đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn lại hắn.
Lạc Thời sững người, rõ ràng chỉ đang diễn kịch nhưng hắn lại cảm thấy vừa rồi, dù chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng trong mắt cô còn lộng lẫy hơn những vì sao.
Hắn quay đầu, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước.
Lúc này, mọi thứ đột nhiên nhẹ nhàng rất nhiều.
Khương Phỉ im lặng tiến lên đẩy hắn đi về phía thang máy, còn cả mùi hương quen thuộc thoang thoảng và thanh âm của cô, “Để tôi đẩy anh”
Tầng ba biệt thự là lộ thiên, có bể bơi và ghế dựa để ngồi nghỉ ngơi.
Ánh đèn bên cạnh chiếu xuống bể bơi khiến mặt nước lóng lánh.
Ngôi sao thật sự rất đẹp.
Khương Phỉ dựa vào lan can bằng kính, nhìn bầu trời sao trên cao thầm nghĩ.
Đặc biệt khi xem ở nhân giới, so với trên núi hàng năm sương mù lượn lờ thấy rõ hơn nhiều.
Lạc Thời chỉ quét nhìn bầu trời một cái liền thu mắt, sau đó hắn nhìn sang người con gái bên cạnh đang chuyên tâm ngẩng đầu ngắm sao.
Không thể phủ nhận, cô rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mặt mày như họa.
Đặc biệt là đôi tay kia, ngón tay thon dài, như thể bất luận khi nào cũng ấm áp.
Lúc cô vuốt ve chân hắn đều có thể ấm đến tận trong xương cốt.
Nhưng đáng tiếc, cô lại là vị hôn thê của Tạ Trì, cô khiến Lạc Uyển đau khổ.
Khương Phỉ đột nhiên chỉ vào một ngôi sao ở phía Tây nói, “Đó là sao gì vậy?”
Lạc Thời thu mắt, nhìn theo hướng ngón tay cô, “Sao Mai”
“Thì ra là sao Mai sao?”, Khương Phỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, “So với lúc tôi nhìn ở trên cao không giống mấy”
“Hả?”, Lạc Thời không nghe rõ.
Khương Phỉ lắc đầu khẽ cười, quay đầu nhìn hắn, sau đó cô nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh xe hắn.
Lạc Thời trong lòng hơi kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn như cũ bình thản, “Sao vậy?”
“Tôi giúp anh thoa thuốc nha?”, Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, lông mi khẽ run, “Chỉ thoa thuốc cho đùi phải thôi, anh yên tâm, tôi sẽ không nhìn chân trái”
Lạc Thời cúi đầu nhìn gương mặt vì khẩn trương mà căng chặt cùng vành tai ửng đỏ của cô, hai mắt hắn hơi rũ xuống, giấu đi những cảm xúc dư thừa, “Vì sao?”
“Bởi vì…”, Khương Phỉ dừng một chút, nhẹ nhàng bật cười, “Anh sẽ đau”
Lạc Thời giật mình.
Tay Khương Phỉ nhẹ đặt trên đầu gối hắn, lực độ cực nhỏ mà lay lay, “Được không?”
Lạc Thời vẫn nhìn chằm chằm hai mắt cô, thậm chí còn thấp thoáng mang theo tia hung ác.
Nhưng rất nhanh hắn đè nén lại, gần như không thể phát hiện mà khẽ gật đầu, “Ừm”
Khương Phỉ kinh hỉ đứng lên, xoay người xuống lầu.
Khi trở về, trên tay cô cầm theo hòm thuốc, đặt xuống đất.
Vì lâu ngày không tiếp xúc ánh mặt trời nên chân Lạc Thời trắng vô cùng.
Còn có vết sẹo xấu xí bị che giấu, mạch máu màu xanh lá tựa hồ có thể cảm nhận được máu đang lưu thông.
Phần đầu gối, một mảng da vì va đập mà trầy xước, có vài đường còn đang rỉ máu.
Khương Phỉ một tay nhẹ nhàng đỡ chân hắn, một tay cẩn thận sát trùng, thoa thuốc.
Ban đầu chân Lạc Thời căng cứng, trong đầu thậm chí hiện ra mấy trăm loại suy nghĩ.
Chỉ cần cô có nửa phần sợ hãi ghét bỏ thôi, hắn sẽ có phương pháp trả lại gấp bội.
Nhưng biểu tình của cô trước sau vẫn bình tĩnh.
Về sau, hắn chậm rãi thả lỏng, dựa vào trên xe.
“Xong rồi”, Khương Phỉ vui sướng nói, dọn hòm thuốc sang một bên.
Lạc Thời nhẹ nhõm thở phào một hơi, trong hai lòng tay nắm chặt thành quyền đầy mồ hôi lạnh.
Khương Phỉ lại giống như không có việc gì, cô đứng dậy, dựa vào lan can bằng kính, nâng mắt nhìn bầu trời đêm, “Cũng không biết lần sau được thấy sao trời thế này là khi nào nữa”
Lạc Thời không đáp, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình đang đặt trên đùi, không biết đang nghĩ gì.
Khương Phỉ cũng không nói nữa.
Không biết qua bao lâu.
Lạc Thời đột nhiên nói, “Ba ngày sau”
Khương Phỉ, “Hả?”
Lạc Thời ngẩng đầu nhìn cô, “Lần sau trời có sao như hiện tại, là ba ngày sau”
Bởi vì điều kiện của hai chân hắn, trợ lý luôn vô cùng chú ý đến vấn thời tiết.
Khương Phỉ nghĩ một hồi bỗng bật cười, “Vậy tối hôm đó chúng ta lại lên đây ngắm sao đi”.
truyện tiên hiệp hay
Lạc Thời híp mắt, đánh giá cô hồi lâu, sau đó gật đầu, “Được”
Khương Phỉ quét mắt nhìn đỉnh đầu Lạc Thời.
Độ hảo cảm, -10.
…
Từ sân thượng quay lại phòng, ý cười nơi khoé môi Lạc Thời lập tức biến mất.
Ngồi vào mép giường, hắn mới chú ý đến di động có tận mấy cuộc gọi nhỡ.
Lạc Uyển.
Lạc Thời hơi giật mình, nhanh chóng gọi lại cho cô.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng Lạc Uyển mang theo một chút sa sút, “Tiểu Thời?”
Lạc Thời rũ mắt, sắc mặt chợt dịu lại, “Chị, có việc gì sao?”
“Mấy ngày nữa em có rảnh không? Đi bệnh viện với chị một chuyến nha?”, Lạc Uyển nói nhỏ.
Lạc Thời nhíu mày, trong mắt hiện lên nét tàn nhẫn, “Tạ Trì không đi chung với chị sao?”
“Không phải”, Lạc Uyển vội nói, “Mấy ngày nay chị không muốn thấy anh ta, anh ta cũng không đi tìm chị”, nói đến đây, giọng cô có chút khàn.
“Tiểu Thời, em không bận phải không?”, Lạc Uyển cẩn thận hỏi.
“Không ạ”, Lạc Thời cười, “Khi nào đi?”
“Buổi chiều ngày mười bảy”
Nụ cười Lạc Thời hơi cương, ngày mười bảy, vừa đúng là ba ngày sau.
“Tiểu Thời, nếu em có việc…”
Lạc Thời hồi thần, dịu dàng ngắt ngang, “Không có chuyện gì quan trọng đâu ạ, hôm đó em đến đón chị".