Công Lược Hắn, Yêu Hắn

Chương 6



Công lược hắn, yêu hắn.

Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Đích Toái Toái Niệm

Biên tập: Khuynh Khuynh

Phần 01: Tình yêu ở nông thôn.

Chương 06.

"Cậu có biết con chó này tên gì không?" Lạc Văn Châu ngồi xuống ghế, lấy chân khều nhẹ con chó đang quấn quanh chân y.

"Tưởng Hiểu nói với tôi tên là Tinh Tinh, là cậu đặt cho."

"Là Tâm Tâm." Lạc Văn Châu bắt lấy con chó, chụm hai chân sau của nó lại với nhau: "Nhìn nè, cái cái chụm lại có giống hình trái tim không?"

Đinh Tuân vui ngay lập tức, đang muốn nói chuyện, lại thấy Lạc Văn Châu nửa quỳ trước mặt mình, trong tay đối cầm Tâm Tâm, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn hắn, cảnh này vậy mà khiến hắn nghĩ tới đối phương đang tỏ tình với mình.

Nhịp tim hắn bắt đầu gia tốc, Đinh Tuân làm bộ như không có chuyện gì, cắn một miếng kem: "Giống lắm."

"Nó sinh ra không bao lâu thì tôi phát hiện, nên đặt luôn cho cái tên Tâm Tâm."

"Đặt chuẩn luôn."

Hai người nói đông nó tây một hồi, trên trời giăng kín đầy sao, cho đến khi Tưởng Minh nhắn tin qua hỏi, Đinh Tuân mới đứng dậy đi về.

...

Nhà Tưởng.

Mẹ Tưởng bận rộn bắt Tưởng Hiểu đi tắm, Tưởng Hiểu ôm ghế gào khóc: "Chờ chút nữa, mẹ ơi mẹ ơi, con coi xong tập này rồi đi."

"Lần nào mày coi cũng nói vậy! Nhanh lên."

"Ngày mai không đi học, sao không được coi ti vi nhiều một chút."

Mẹ Tưởng đưa tay tắt ti vi, Tưởng Hiểu giận mà không dám nói gì, chỉ có thể chạy vào nhà vệ sinh, chưa tới một phút đã la làng: "Mẹ, lấy quần áo cho con..."

Đinh Tuân vào nhà, thấy Tưởng Minh đang đứng trước tủ xem ảnh, đi qua hỏi: "Mấy tấm này đều là hình tốt nghiệp à?"

"Đúng vậy, tiểu học nè, cấp hai, cấp ba tất cả đều có hình tốt nghiệp, nhưng nhiều đứa bạn tôi đã không còn nhớ."

Đinh Tuân nổi lên hứng thú, tới gần nhìn kỹ một chút, hắn nhanh chóng tìm được Lạc Văn Châu giữa một củ cải nhỏ, là một soái ca nhỏ. So sánh với mấy đứa bạn kế bên, hắn ăn mặc sạch sẽ hơn rất nhiều, đứng rất nghiêm túc nhìn vào máy ảnh, cười ngây ngô.

Hồi cấp hai Lạc Văn Châu bắt đầu nhổ giò, vì cao nên chỉ có thể đứng hàng sau cùng, tóc mái để dài, đội mũ còn nâng cằm lên, nhìn qua rất ngầu.

Đinh Tuân cười, người này là một đại soái ca từ nhỏ tới lớn, hắn lật xem tới tấm cuối cùng, quét nhìn mấy lần vẫn không thấy Lạc Văn Châu, không khỏi thấy lạ mà hỏi: "Sao hình tốt nghiệp cấp ba không có Lạc Văn Châu?"

"Ngày đó nó không tới."

Đinh Tuân ngẩng đầu nhìn, trong mắt mang theo ý thúc giục và dò hỏi.

Tưởng Minh không muốn bàn chuyện riêng tư của Lạc Văn Châu với người khác, nói giản lược: "Ngày đó nhà nó có chuyện, nên không tới được."

Đinh Tuân thấy được Tưởng Minh không muốn nói nhiều nên không tiện hỏi thêm, nhưng trong lòng vẫn cồn cào không yên, bấy giờ mẹ Tưởng mới mở miệng: "Ngày đó cha mẹ Văn Châu xảy ra tai nạn, nó phải chạy tới bệnh viện?"

"Tai nạn?" Trong lòng vừa động, Lạc Văn Châu xoay người nhìn về phía mẹ Tưởng.

Mẹ Tưởng vẫn luôn thấy chuyện này là tạo hóa trêu ngươi, không nhịn được mới nói nhiều một chút.

"Tụi nó thi đại học được ba ngày thì rủ nhau đi chụp hình tốt nghiêp, dì còn nhớ hôm đó thời tiết rất tốt, sáng sớm Văn Châu còn tới nhà dì để chờ Tưởng Minh, vậy mà khi tới trường, đến lượt tụi nó chụp hình thì bệnh viện liền gọi tới cho chủ nhiệm lớp, nói cha mẹ nó bị tai nạn, cha thì bị thương nặng, mẹ đã tắt thở."

Tưởng Minh ngắt ngang lời mẹ mình: "Thôi, chuyện cũ đừng nhắc nữa."

"Mẹ với với Đinh Tuân thì có sao? Chứ đâu có ra ngoài khua môi mua mép với người ta." Mẹ Tưởng trừng hắn một cái, nhét quần áo vào trong tay hắn: "Đem quần áo cho em con đi."

"...."

Mẹ Tưởng tiếp tục nói: "Chờ Văn Châu chạy tới bệnh viện, ba nó cũng đi luôn, một hơi cuối cùng không gặp được, lúc mà bọn dì chạy tói bệnh viện, thằng nhỏ ngơ ngác đứng đó, cái ánh mắt đó, giờ nhớ lại dì vẫn còn xót."

"Không có khóc, ánh mắt đó, vừa đau khổ vừa mờ mịt, rất là đáng thương."

"Sau khi điều tra, vậy mà ba mẹ Văn Châu sai, bọn họ chạy xe máy vượt đèn đỏ, tông phải mt thai phụ, cô ấy chảy máu rất nhiều, được người tốt đưa vào bệnh viện, nằm trong phong mổ một ngày thì hai mẹ con mới bình an được đưa ra, tuy nhiên đưa bé kia sinh non một tháng, rất nhỏ, sau lưng ai cũng nói khó mà nuôi sống."

"Sau đó thì sao?" Đinh Tuân hơi nghẹn lời, vội ho một tiếng.

"Nhà Văn Châu cũng đâu có thân thích gì, duy chỉ có mấy người đã không còn qua lại, trong thôn mọi người giúp một tay lo làm tang sự cho hai vợ chồng, bà nội trong nhà đau lòng ngất mấy lận, sau này Văn Châu đâu cũng không dám đi, chỉ ở trong nhà giữ bà, sợ bà xảy ra chuyện gì."

"Sau đó nó nhận được thư trúng tuyển đại học, nhà họ Lạc cuối cùng cũng có một chuyện mừng, nhưng chưa đợi mọi người vui vẻ, người nhà đứa nhỏ sinh non đã tìm tới cửa, tình huống trong nhà đối phương không tốt lắm, giờ sinh non cần nhiều tiền để nuôi dưỡng, bao gồm cả việc nằm lồng ấp, mỗi ngày đã tốn những hai ngàn tệ, bọn họ thật sự không có tiền."

Nói tới đây, mẹ Tưởng thở dài: "Thằng bé Văn Châu này cũng mềm lòng, nó lấy sổ tiết kiệm của cha mẹ mình đưa hết cho người ta, còn mình thì ở nhà chăm sóc bà nội. Một mình gánh vác cả cái nhà."

"Co nên vốn cậu ấy đã được học đại học."

"Đúng vậy, vốn đã đậu rồi."

Hai người cùng trầm mặc, mẹ Tưởng đưa tay lau khoe mắt, không còn lòng dạ nào mà dọn dẹp nữa, lập tức về phòng.

Đinh Tuân mở Wechat của Lạc Văn Châu ra, cái này là hồi nãy bọn họ nói chuyện đã thêm nhau vào. Ảnh dại diện của Lạc Văn Châu là một bức ảnh phong cảnh bình thường, hình như là cái cầu đầu thôn. Đinh Tuân mở album ra, chỗ đó trống trơn.

Hắn nhìn chằm chằm thông báo hai người đã thêm bạn tốt mà ngây ra một hồi, chờ tới Tưởng Minh goi, hắn mới cất điện thoại lại về phòng.

27/8/2021.