Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 107: Thế giới thứ 5 - Thế giới tinh tế (2)



Cô dẫn Đường Khác tới khuôn viên trồng giàn hoa hạ, nơi này vừa có bàn ghế vừa đủ không gian. Hàn Yên Yên phân phó người hầu mang đồ ăn tới để cô dùng bữa cùng Đường Khác.

“Không không cần đâu ạ, em ăn rồi.” Đường Khác vừa nói xong, cái bụng không chút nghị lực lập tức sôi ầm ầm.

Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng, những lời mẹ dặn dò kỹ càng những ngày qua khiến cậu sáng nay có chút lo lắng, nuốt không trôi đồ ăn. Dậy quá sớm, mà ăn cũng quá sớm khiến dạ dày tiêu hoá hết sạch thức ăn rồi. Khuôn mặt Đường Khác lập tức đỏ bừng như trái cà chua.

Hàn Yên Yên cười, vươn nhẹ ngón tay tinh nghịch chạm nhẹ đầu mũi cậu nhỏ: “Nghe lời nào, bụng em kháng nghị rõ luôn.”

Cô vừa dắt cậu tới bàn đồ ăn vừa nói: “Em là con trai, một ngày ăn năm chén cơm là bình thường, nếu không sao có thể trở thành nam tử hán cường tráng bảo vệ tứ phương. Ăn nhiều xíu đi nhé.”

Cô còn rất nghiêm túc nhấm nháp điểm tâm Hân Nhã tự làm, trong lòng rất vừa ý.

Đường Khác thấy sự đối đãi ôn nhu của cô dành cho mình, tâm phòng bị dần dần thả lỏng. Sau khi ăn xong bữa sáng, những câu nệ, lo lắng trưởng thành quá mức của cậu dần bị cái tuổi của mình đánh bại. Vẻ mặt thiên chân đơn thuần của cậu biểu lộ ra, ngồi cạnh Hàn Yên Yên gọi một tiếng “chị”, hai tiếng “chị” không chút nào ngăn cách.

Trẻ con vốn mẫn cảm, chúng có thể nhạy bén phát hiện người bên cạnh có thiện ý hay ác ý. Đặc biệt là những cậu bé trải qua biến cố gia đình sớm như Đường Khác, trưởng thành đặc biệt nhanh.

Hàn Yên Yên nắm tay cậu tản bộ quanh khuôn viên: “Tiểu Khác có biết tại sao em với dì tới nhà của chị không?”

Đường Khác chần chờ một chút rồi thành thật gật đầu.

“Nói cho chị nghe được không.”

“Lúc em tám tuổi có khảo nghiệm ra tinh thần lực.” Đường Khác nói, “Mẹ rất vui vẻ, mẹ muốn em trở thành cơ giáp sĩ.”

Hàn Yên Yên yên lặng chửi thầm.

Giả thiết tại thế giới này, cơ giáp sĩ là một chức nghiệp cực kỳ đáng ngưỡng mộ, được nơi nơi yêu thích và tôn sùng. Trong quân đội, cơ giáp sĩ là chiến sĩ cực mạnh; ở dân gian, cơ giáp sĩ là tuyển thủ thi đấu. Ứng dụng của cơ giáp có mặt trong mọi phương diện ngành nghề, dù cơ giáp sĩ không đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có thể tìm được công việc một cách dễ dàng.

Có thể nói đây là một xã hội nhà nhà yêu cơ giáp sĩ, người người cuồng cơ giáp sĩ. Nếu con nhà ai có tiềm năng làm cơ giáp sĩ là có thể trở thành con nhà người ta.

Một thế giới không có miếng logic nào như vậy, mà… có thể sinh thành, còn không bị phá huỷ!

Hàn Yên Yên cạn lời nhìn “hòn đá tảng” duy trì thế giới ổn định trước mặt này.

Một người mất, khi chết đã tới chức vị thượng tướng, cao cao tại thượng. Trong lúc Hàn Yên Yên tiếp thu tin tức cuộc đời của người này đã nhận thấy, ông không chỉ là một tinh thần lực giả cường đại, mà còn là một cơ giáp sĩ cực kỳ ghê gớm. Chiến công trên chiến trường của ông cực kỳ hiển hách, cơ giáp đao hạ xuống tiễn vong hàng ngàn kẻ địch.

Vậy nên, trong ý thức của ông ta, việc cơ giáp trở thành trào lưu của xã hội, được người người truy cầu, thực là hợp tình hợp lý quá đi, logic có gì đáng quan trọng?

Được rồi, được rồi. Chính mỗi người chúng ta khi tự mình xem xét kỹ năng của bản thân dĩ nhiên sẽ tự điểm thêm cho mình một vòng sáng hoàn hảo.

“Cho nên dì Hân Nhã muốn Tiểu Khác tới khu đông để học, có đúng không?” Hàn Yên Yên nói.

Đường Khác gật đầu: “Mẹ nói những trường học tốt nhất của tinh thần lực giả đều nằm ở khu đông.”

Đó là điều chắc chắn! Muốn bồi dưỡng một cơ giáp sĩ ưu tú cần đầu tư cực kỳ nhiều vốn liếng, đây thực sự là gánh nặng đối với một gia đình nghèo khó. Nếu nhìn thấy một cơ giáp sĩ trẻ tuổi, nhận thức đầu tiên sẽ là, điều kiện gia đình của anh ta chắc chắn “không tồi”.

Nhưng đối với gia đình như Đường Khác nếu muốn học tập ở khu đông, riêng học phí cũng đã là một gánh nặng rất lớn. Dì Hân Nhã rõ ràng muốn hạ thấp lòng tự trọng để cầu xin sự giúp đỡ từ gia chủ Hàn gia.

Danh gia vọng tộc như Hàn Gia, đừng nói quan hệ họ hàng thân thích, đã là tuổi trẻ tài cao, đặc biệt là hạt giống ưu tú, dù có nằm ở khu dân cư nghèo nàn không thân không thích, cũng sẽ không tiếc tiền bồi dưỡng. Quỹ từ thiện của Hàn gia thực ra cũng có vài cái.

Đây cũng là nguyên nhân Hân Nhã chịu từ bỏ tự tôn để xin giúp đỡ, có lẽ… việc bà cầu mong sẽ không thất bại.

Nhưng mà….

Hàn Yên Yên nhớ tới người cha ruột của chính mình. Người đàn ông này, tuy không tiếc rẻ tiền tài, không chỉ thế mà còn hào phóng giúp đỡ Đường Khác. Dù vậy, đối với mỹ nhân đưa tới cửa như Hân Nhã, ông ta vẫn không hề buông tha. Người em họ năm đó từng cao ngạo từ chối mình, người mình từng nhớ thương ngày đêm không chiếm được, dù có nếm qua vô số nhân tình, dù hưởng qua ngàn vạn vẻ đẹp, bất kể Hân Nhã đã đi qua cái tuổi đẹp nhất từ lâu, cũng không ngại bà từng ở bên người khác, đây vẫn là một mong ước đã ấp ủ từ lâu.

Hàn Yên Yên lập ra giả thiết này là để gia tăng nỗi khuất nhục thời thơ ấu của Đường Khác. Vì nhân vật mục tiêu này, thời thơ ấu từng phiêu bạc khắp chốn, ăn nhờ ở đậu khắp nơi, từng bị người khác khinh bỉ và ngược đãi. Sau này khi lớn mạnh, ông đã xuống tay không chút lưu tình với những người đã xem thường mình, trả thù cực tàn nhẫn độc ác.

Hàn Yên Yên tạo giả thiết như vậy, mục đích cuối cùng chỉ là để đánh thức tinh thần lực nguyên của ông. Cũng là…. mệnh lệnh Leo giao cho cô.

Và Leo thì đã ngủ.