Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 62: Thế giới hắc đạo (1)



Tuy từng nói đùa “Ước gì có ngày một kẻ giàu có nào đó rảnh rỗi ném một xấp tiền dày lên mặt tôi”, nhưng trên thực tế, đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Yên Yên bị người khác ném tiền vào mặt. Trong lòng muốn chửi thề, trên mặt lại không hề có chút biểu cảm, mang hai xấp tiền mặt cất vào túi áo khoác - trên người cô lúc này chỉ có áo ghi lê là có thể cất đồ.

Sau đó cô nói: “Cảm ơn sếp.”

Nghiêu Sâm gật đầu: “Là em đáng có.”

Nói xong, lại nhả khói.

Đại tiểu thư họ Hàn cũng hút thuốc, nhưng trình độ tiếp nhận khói thuốc của “Hàn Yên Yên” ở thế giới này rất thấp, cổ họng cô tắc nghẽn, ho khan vài tiếng.

Một thế giới hoàn toàn mới, một thân thể hoàn toàn mới.

Đôi mắt sáng ngời của Nghiêu Sâm đánh giá Hàn Yên Yên dưới ánh đèn không tính là sáng mấy, anh bắt đầu chất vấn: “Lúc trước vội quá không kịp hỏi, sao em biết được?”

Hàn Yên Yên ngước mắt nhìn mục tiêu công lược của thế giới này.

Khuôn mặt hoàn toàn không giống nhau, nhưng khí chất … mạnh mẽ như nhau. So với loại khí chất áp bức này, điều khiến Hàn Yên Yên càng kinh ngạc hoang mang, chính là lúc anh đè cô lên sô pha diễn trò, tạo cho cô cảm giác quen thuộc.

Tuy nói là diễn trò, trên thực tế Nghiêu Sâm muốn làm thật. Nếu cảnh sát tới trễ hơn một chút, Hàn Yên Yên cảm thấy Nghiêu Sâm có khả năng thật sự cưỡng hiếp cô.

Khi cô mật báo với Nghiêu Sâm, anh chỉ nhìn cô một cái, không hỏi một câu dư thừa nào, trực tiếp lựa chọn tin tưởng cô. Nghiêu Sâm lập tức đuổi mọi người đi, kéo tay cô ôm vào lồng ngực rồi giật văng cổ áo của mình, còn nói với cô: “Phối hợp với tôi, tôi sẽ không bạc đãi em.”

Khi đó, Hàn Yên Yên đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ phát sinh bất cứ tình huống gì. Nghiêu Sâm đè cô trên sô pha, giật phăng quần áo của cô, đao thật kiếm thật thân thiết với cơ thể cô. Kinh nghiệm của anh phong phú, chỉ vài ba hồi đã tìm thấy điểm mẫn cảm của Hàn Yên Yên. Chỗ đó bị nâng niu tới thoải mái, khoái cảm dâng lên, Hàn Yên Yên theo bản năng đáp lại anh, cơ thể hai bên ngay lập tức tìm được trạng thái phù hợp.

Hàn Yên Yên tỉnh táo lại, trong phút chốc lông tơ dựng đứng.

Cô nghĩ khoảnh khắc ấy nhất định mình còn toát cả mồ hôi lạnh.

Nam hoan nữ ái trong một thời gian dài, sẽ lưu lại trong thân thể mỗi người một số thói quen khó phai. Hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau, lúc thân thể Nghiêu Sâm dây dưa với cô, lại cho cô một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.

Đinh Nghiêu!

Trong nháy mắt, đầu cô như nổ tung. Ngay lúc đó cảnh sát vọt vào, Nghiêu Sâm buông cô ra. Hàn Yên Yên khi đó cũng không biết vẻ mặt bản thân mình trắng bệch tới mức nào.

Thẳng đến khi bị đưa vào phòng thẩm vấn, dưới sự khuyên bảo liên tục của nữ cảnh sát, cô mới chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.

Hiện tại, cô nhìn Nghiêu Sâm. Cô đã thay đổi thân thể lẫn gương mặt hoàn toàn mới, có khi nào Đinh Nghiêu cũng thế không? Nếu Nghiêu Sâm là Đinh Nghiêu, lúc đó anh có nhận ra mình không? Cũng giống như mình thông qua thân thể và thói quen mơn trớn mới nhận ra anh.

Chỉ một khoảnh khắc liếc mắt nhìn Nghiêu Sâm, suy nghĩ của Hàn Yên Yên đã muôn vàn muôn vẻ, nhưng Nghiêu Sâm không hề có biểu hiện gì khác, anh chỉ hơi nheo mắt lại, chờ Hàn Yên Yên trả lời.

Ánh mắt của cô gái trẻ này khi nhìn anh có chút khác thường, đôi mắt đen quá mức thâm sâu, lại quá mức thành thục so với gương mặt trẻ tuổi của cô.

Nhưng nghĩ tới một cô gái trẻ tuổi đời chẳng có bao nhiêu mà dám chạy tới mấy chỗ như quán bar làm thêm buổi tối, điều kiện kinh tế chắc chắn không ổn, có trưởng thành sớm hơn so với lứa bạn cùng tuổi cũng có vẻ hợp lý. Mà cô gái này, thành thục tới mức ở loại tình thế đó dám mật báo với anh, dám cùng anh phối hợp diễn kịch cho cảnh sát xem, còn diễn tới rất thật.

“Tôi vô tình nghe được.” Hàn Yên Yên không tránh né, nhìn thẳng Nghiêu Sâm, “Vốn tôi có chút mệt mỏi, muốn vô phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Tôi dọn một cái ghế tròn ra ngồi ở góc tường, phía sau một cái giá, nữ cảnh sát kia tiến vào không nhìn thấy tôi, tưởng trong phòng không có ai nên dùng thiết bị liên lạc với cảnh sát bên ngoài, mọi chuyện đều bị tôi nghe thấy.”

Hợp tình hợp lý, còn thuận tiện thiết lập cho mình tính cách “nhanh trí”.

Nghiêu Sâm cảm thấy thú vị. Bởi vì Hàn Yên Yên có một khuôn mặt trông rất đàng hoàng chính nghĩa, khiến người ta theo bản năng có cảm giác cô là loại người có nhặt được một đồng tiền cũng sẽ giao cho cảnh sát công an, nhìn thấy ăn trộm sẽ cảnh báo nguy hiểm. Kết quả cô lại lựa chọn mật báo cho anh.

“Vì tôi cần tiền.” Hàn Yên Yên trả lời vấn đề của anh.

Nghiêu Sâm gật gật đầu hỏi: “Làm ở Kim Hào lâu chưa?”

“Hai tháng rồi.” Hàn Yên Yên trả lời, “Bạn học giới thiệu, nói chỗ này tiền boa kiếm được nhiều hơn so với tiền đi dạy thêm.”

Nữ sinh viên.

Nghiêu Sâm chẳng xa lạ với quần thể này. Ở ngoài sáng anh có mấy “công ty tài chính”, chuyên tạo mấy kịch bản rác rưởi cũ rích, lại câu được không ít nữ học sinh mắc mưu. “Công chúa” của Kim Hào, đừng nói là sinh viên khoa chính quy, cả nghiên cứu sinh cũng có. Mấy anh em của anh đều thuộc tầng lớp có bằng cấp thấp, đám đàn ông ở tầng lớp này rất thích ngủ với những cô gái trẻ tuổi có bằng cấp cao hơn mình, vừa đạt được cảm giác thỏa mãn, còn có thể tăng cường được lòng tự tin. Tầng lớp nữ sinh viên đại học là quần thể được bọn họ đặc biệt yêu thích.

Nghiêu Sâm nhìn đôi mắt của Hàn Yên Yên. Lúc ở trong phòng thuê, thật ra tâm tư của anh không đặt trên người cô. Thân đè cô lên sô pha, lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, trong lòng lại nghĩ về đối tác có kịp rời đi không, hai vali tiền có an toàn hay không.

Nhưng hiện tại trong ánh mắt của Nghiêu Sâm là chiếc cổ duyên dáng trắng trẻo cùng đôi chân mê người của Hàn Yên Yên, anh bỗng nhớ tới, chỉ vài giây ngắn ngủi trước khi cảnh sát phá cửa vào, thân thể mềm mại của cô bé này hoàn toàn phù hợp với anh.

“Thiếu tiền lắm hả?” Anh hỏi cô.

Hàn Yên Yên rũ mắt xuống, “Trong nhà có người bệnh….”

“Làm công chúa đi, kiếm còn nhiều tiền hơn làm phục vụ nhiều.” Nghiêu Sâm rút điếu thuốc, “Với khuôn mặt này của em, tôi sẽ hỗ trợ, giúp em tỏa sáng.”

Hàn Yên Yên ngước mắt nhìn anh, môi mím chặt, không nói lời nào.

Nghiêu Sâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Không muốn làm?”

“Không muốn.” Hàn Yên Yên nói.

“Vậy không bằng theo tôi đi?” Nghiêu Sâm nói, “Đảm bảo em không còn sớm đi học tối làm khuya như vậy nữa.”

Đầu tiên đưa một điều kiện kém nhất ra, sau đó tung ra một cái tốt hơn một chút. Đối với người bị ép phải lựa chọn, có so sánh đối chiếu, càng dễ chấp nhận lựa chọn cái sau hơn. Bàn tay rúc trong tay áo của Hàn Yên Yên siết chặt, tâm tư hoảng hốt khi cảm giác quen thuộc lại ập về.

Đôi môi cô giật giật, suýt chút nữa đã kêu ra cái tên kia, bàn tay trong tay áo bấm mạnh, đầu óc Hàn Yên Yên tỉnh táo lại, thấp giọng cự tuyệt: “Rất xin lỗi sếp Nghiêu, tôi đã có bạn trai.”

Nghiêu Sâm phì một tiếng, hơi gật cằm, tỏ vẻ không vấn đề gì. Lại hỏi cô: “Em ở đâu? Tôi đưa em về.”

Hàn Yên Yên nói: “Tôi phải về quán bar, mấy đồ của tôi đều ở đó.”

Nghiêu Sâm ấn vào nút loa trong xe, gọi tài xế phía trước: “Về Kim Hào.”