Sau khi nghỉ làm gia sư vào chủ nhật, Hàn Yên Yên cuối cùng có thể thoải mái nghỉ ngơi vào cuối tuần. Sáng mở mắt rời giường, theo thói quen nhìn vào di động, khi ngủ cô sẽ tắt chuông điện thoại, mở ra toàn là cuộc gọi nhỡ, toàn bộ của người trong nhà. Cô cười nhạt, căn bản chẳng màng, ném di động xuống giường mặc kệ.
Mở tủ quần áo ra, một tủ quần áo rẻ tiền mới thực sự khiến cô khó chịu. Bất luận là đời trước hay đời này, hay là bản tôn của mình, đều đã qua giai đoạn mặc loại quần áo như thế này. Cô từng nghĩ tới chuyện ném hết tất cả rồi mua lại, nhưng nghĩ rồi lại nhịn. Trang phục cũng là một bộ phận tạo thành hình tượng nhân vật, những trang phục này rất phù hợp với hình tượng sinh viên tiết kiệm.
Tắm rửa một chút, tiếng điện thoại vang lên, vẫn là người trong nhà. Lần này Hàn Yên Yên mở máy nghe, trong điện thoại là người ba cực kỳ gia trưởng của nhà cô. Người ba chất vấn ngày hôm qua đã nói gì với mẹ mà khiến mẹ đau lòng khóc hết nước mắt, khiến em trai tức giận tới phải nằm viện.
“Mày có biết em trai mày bị bệnh hay không hả! Mày còn làm nó tức giận làm gì! Thân thể nó bây giờ có thể tức giận nổi sao! Hả?!?” Ông nổi giận chỉ trích.
Hàn Yên Yên hỏi: “Vậy ba muốn con phải làm gì?”
Người ba nói: “Tao không muốn mày thế này! Tao còn có thể muốn mày thế nào chứ! Mỗi ngày tao mệt muốn chết, em trai mày bệnh, mẹ mày phải lo lắng chăm sóc cho em trai mày, trong nhà chỉ có mày là nhẹ nhàng nhất! Ngay cả làm gì mà mày còn không biết hả!”
Hàn Yên Yên ngay thẳng trả lời: “Không biết.”
Người ba nổi trận lôi đình: “Tao chỉ bảo mày mua cho em trai của mày cái máy chơi game! Mày liền chối đây đẩy! Mày bớt tiền vào hai bộ quần áo không phải là có rồi sao!”
“Không có nổi.” Hàn Yên Yên trả lời, “Quần áo của con toàn là đồ mua ở chợ đầu mối, có bán toàn bộ quần áo trong một năm cũng không đủ tiền mua máy chơi game. Huống chi năm nay con chưa từng mua thêm quần áo, toàn phải mặc đồ của năm trước. Có bán quần áo trong hai năm cũng chẳng đủ ba ạ.”
Người ba uất nghẹn, rống lên: "Thái độ mày như thế đó hả!” Tức giận mắng cô bắt hiếu, hỗn láo không biết quy củ.
Hàn Yên Yên cúp điện thoại, rất nhanh điện thoại bàn vang lên, Hàn Yên Yên trực tiếp rút dây cắm. Thế giới thanh tĩnh.
Hàn Yên Yên mặc một bộ quần áo xinh đẹp rồi ra cửa. Quần áo tạm thời không thể đổi, nhưng nội y là một vấn đề lớn, không thể bạc đãi chính mình. Hàn Yên Yên dạo một vòng trung tâm thương mại, mua cho mình vài bộ đồ lót mới, rồi đi tới cửa hàng bán notebook - dĩ nhiên không phải mua cho em trai, mà là mua cho bản thân. Trước khi khi đi học nếu cần dùng tới máy tính, cô sẽ mượn notebook của bạn trai, giờ bạn trai đi rồi, notebook là dụng cụ học tập nên cũng mang đi. Người thường sao có thể sống thiếu máy tính được, nên Hàn Yên Yên mua cho bản thân một cái.
Sau đó, Hàn Yên Yên thưởng thức một bữa trưa tuyệt vời và dành cả chiều của mình trong một quán cà phê lãng mạn.
Đây mới là cuộc sống đó cô gái ơi - nếu “Nữ học sinh Hàn Yên Yên” có linh hồn, cô thực sự muốn nói với cô ấy điều này.
Buổi tối đi làm, trưởng ca nói: “Cô phụ trách khu vực số tám.” Khu số tám bao gồm phòng 812.
Hàn Yên Yên không cảm thấy có điều gì kì lạ. Khu vực họ phụ trách sẽ đổi theo ca làm, trước kia cô cũng từng phụ trách khu vực số tám.
Buổi tối Nghiêu Sâm xuất hiện, đám anh em hộ tống phía sau. Hàn Yên Yên nghiêng người dựa tường nhường đường, ôm khay hơi khom người: “Sếp Nghiêu”. Nghiêu Sâm dừng bước bên cạnh cô.
Hàn Yên Yên ngẩng đầu, đôi mắt đen lánh nhấp nháy: “Đêm qua thực sự cảm ơn sếp Nghiêu.”
Nghiêu Sâm gật đầu, ngay cả tiếng “Ừ” cũng không có đã trực tiếp bước qua cô.
Trước đó còn quan tâm phái đàn em đi tới đón đưa, bây giờ lại làm như người dưng qua đường, nếu trong văn ngôn tình tổng tài bá đạo, lúc này nữ chính hẳn phải “nội tâm mất mát”.
Lạt mềm buộc chặt, biết tiến biết lùi, nhìn khả năng thu phát tự nhiên này, chỉ sợ thanh niên này chưa từng học qua kỹ năng PUA. *PUA (Pick-up Artist): Nghệ thuật tán gái
Nghĩ lại cũng đúng, từ một gã lưu manh đầu đường xó chợ trèo lên thành lão đại một phương, trong đầu không thể chỉ biết có đánh chém, kỹ năng nắm giữ lòng người chính là năng lực cơ bản. Tuy anh ta chưa từng học kỹ năng PUA, nhưng bản chất tự nhiên đã biết phải đắn đo từng bước như thế nào.
Hàn Yên Yên cầm khay xoay người đi làm việc.
Không cần gấp gáp, người đàn ông này đã biểu lộ sự chú ý đối với cô hôm qua rồi. Bây giờ anh ta có muốn bất động, sớm hay muộn cũng sẽ động. Đối với vấn đề này, cô không được chủ động, nếu không hình tượng sẽ bị phá hủy.
Thứ hai thứ ba cô được nghỉ, cũng không chạy loanh quanh đâu mà thành thật đi học. “Hàn Yên Yên” bận làm việc kiếm tiền, không có thời gian giao lưu với bạn bè trong trường, cũng không có bạn thân. Hàn Yên Yên cũng không có ý phát triển mối quan hệ bạn bè.
Là một nhiệm vụ giả, không cần có bạn bè.
Người ba ruột của cô lại liên tục gọi điện mắng mỏ cô, mỗi khi ông bắt đầu mắng, Hàn Yên Yên lập tức cúp điện thoại. Người đàn ông này rõ ràng đang sống ở thời hiện đại, nhưng đầu óc lại tràn đầy tư tưởng thời phong kiến, cảm thấy rằng “Mày do tao sinh ra, thì cả đời này mày phải làm trâu làm ngựa cho tao, em trai mày là đứa duy nhất trong nhà kéo dài hương hỏa, người chị như mày phải dùng cả đời để hỗ trợ em trai mày.”
Ồ, tôi cám ơn công sinh thành, hẹn gặp lại. Cúp điện thoại, chặn số.
Giằng co hơn một tuần, bên kia cuối cùng đã hiểu con gái trong nhà đã trưởng thành, cứng cáp rồi, không còn là cô gái ngoan ngoãn lúc trước mắng vài câu là chìa tiền ra nữa. Người ba của cô quyết định bỏ cuộc, người mẹ lại bắt đầu ra trận, khóc lóc làm phiền mãi không yên.
Hàn Yên Yên nói: “Tháng này kinh tế hơi eo hẹp nên tôi không đưa tiền về được.”
Cúp điện thoại, lại chặn số.
Thế giới thanh tĩnh.
Mấy ngày này không biết Nghiêu Sâm có bận chuyện gì không mà một tuần qua Hàn Yên Yên không thấy anh đâu cả. Nghiêu Sâm không xuất hiện, dĩ nhiên cũng không thấy nằm vùng Tiểu Dương.
Ban ngày Hàn Yên Yên đi học, buổi tối đi làm, không giao lưu gặp mặt, ru rú trong nhà.
Công việc này lương cứng không nhiều, nhưng trích phần trăm tiền rượu cộng thêm tiền boa cũng khá khả quan. Một tuần qua Hàn Yên Yên đẩy mạnh sản lượng tiêu thụ rượu rất tốt, trưởng ca khen cô: “Có vẻ thông suốt hơn nhiều.”
Học sinh ngô nghê so với một lão bà đã vẫy vùng vài năm trong xã hội rõ ràng không hề tương đồng. Hàn Yên Yên không chỉ có thể lừa nhóm trọc phú chi một đống tiền mua rượu, còn có thể né tránh sàm sỡ một cách xảo diệu. Đây không phải là thứ mà “nữ sinh viên Hàn Yên Yên” làm được.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, Hàn Yên Yên vẫn gặp phải người không tống cổ được.
Tên mập bộ trưởng Lưu rất thích cô, ba ngày dăm bữa là có mặt ở Kim Hào, còn chỉ mặt điểm danh cô vào phòng.
Hàn Yên Yên vì muốn né tránh đã nhờ riêng một đồng nghiệp nam vào phòng chiêu đãi gã, nhưng tên mập còn không hiểu ý, đuổi theo Hàn Yên Yên tới hành lang, trước mặt cô cố ý đổ rượu ra áo khoác của mình, báo giá của áo khoác là hai vạn khối, muốn Hàn Yên Yên bồi thường.
“Không trả tiền cũng được, em vào uống với tôi vài ly. Tôi dễ lắm, uống vào là quên ngay.” Gã nói.
Hàn Yên Yên ở quán bar này đã nghe các đồng nghiệp của mình kể không ít câu chuyện, trong lòng biết rõ “uống vài ly” là có vấn đề, trong rượu không biết bỏ thêm chất gì, khiến người ta uống vào là mất sức, khiến người khác thực hiện được mưu cầu.
Cô nhìn chằm chằm tên mập này. Bọng mắt gã sưng vù, thân dưới yếu ớt, cô thấy bản thân mình có thể hạ được tên này.
Hàn Yên Yên muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không định để bản thân uất ức đến nỗi phải ngủ với loại đàn ông trung niên mình đầy dầu mỡ này. Nghĩ tới hình tượng “Nữ sinh viên tức giận đánh gục trọc phú háo sắc” cũng rất tuyệt, không chừng khiến Nghiêu Sâm ngoài ý muốn phải lau mắt mà nhìn nhỉ? Nếu thật sự phải bồi thường, cô có thể cúi đầu vay tiền Nghiêu Sâm, nếu anh ta nhân cơ hội tống tiền cô, cô cũng nhân cơ hội gài bẫy anh.
Trong đầu nảy ra một hồi kịch bản, bàn tay Hàn Yên Yên bắt đầu nắm chặt, thân thể âm thầm dùng sức, chờ đợi thời điểm móng heo duỗi tới sẽ đánh gục gã.
Bàn tay to lớn của gã quả nhiên duỗi tới, ánh mắt Hàn Yên Yên quét về phía dưới của gã, gót chân khẽ nâng, đầu gối hơi giương lên, chuẩn bị làm một đòn đoạn tử tuyệt tôn.