Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 79: Thế giới hắc đạo (2)



Những người Nghiêu Sâm từng lên giường đều biết anh không để bụng người đồng sàng với mình có thật lòng hay là thuần khiết. Chỉ duy nhất lúc này, thật con mẹ nó không thể chịu đựng được! Ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết Hàn Yên Yên cũng hiện ra!

Nhưng mà…. luyến tiếc.

Lòng đố kỵ và lửa giận của Nghiêu Sâm bùng cháy mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với dục vọng đầy ắp vào lúc này! Anh ngồi trên ghế, trong lòng ôm cô gái đã mềm thành một bãi nước, thở hổn hển một hồi lâu mới khôi phục lại. Sau một thời gian, anh chống ghế tựa, ôm Hàn Yên Yên đứng dậy rồi đè cô lên ghế đối diện.

Hai người vẫn chưa hề tách ra, hai lần vận động có thể nói là liền mạch liên tục.

Nghiêu Sâm bụng đầy lửa giận, nhưng luyến tiếc đánh chửi con yêu tinh này, đành phải hóa lửa giận thành dục hỏa, thiêu chết cô ta!

Chiếc xe đã dừng lại, đỗ trước khu biệt thự của Nghiêu Sâm, nhưng thân xe lại bắt đầu một nhịp điệu mạnh mẽ nữa.

Tài xế rất bất đắc dĩ.

Đàn em tương đối bình tĩnh, hai tay ra dấu với tài xế ý nói: “Đi thêm một vòng, đi thêm một vòng…”

Xe hơi lại bắt đầu chậm rì rì vòng quanh khu biệt thự, không biết đến vòng thứ mấy, tài xế lẫn tiểu đệ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, thân xe lắc lư một hồi cuối cùng đã dừng lại!

Cảm tạ trời đất!

Tài xế vừa ngáp vừa dừng xe trước cửa nhà Nghiêu Sâm, không biết tình huống trong xe thế nào, nhưng ông không dám bước xuống mở cửa xe cho Nghiêu Sâm như mọi lần. Một hồi lâu sau, cửa xe chủ động mở ra.

Nghiêu Sâm và Hàn Yên Yên đã mặc quần áo lại, chỉ có điều còn hơi lộn xộn. Nghiêu Sâm nói với đàn em: “Ngày mai không cần phải tới sớm, chờ điện thoại của anh.” Nói xong, anh ôm Hàn Yên Yên, đúng hơn là kéo Hàn Yên Yên, đi vào cửa lớn.

Từ ánh đèn trước sân, tài xế lẫn tiểu đệ đều thấy rõ ràng, chân Hàn Yên Yên run lẩy bẩy.

Chờ họ đi vào, hai người cười cười bàn tán về cô một trận rồi mới lái xe rời đi.

Quần áo bên trong Hàn Yên Yên vừa ướt lại vừa dính, chân yếu tới phát run, cực kỳ khó chịu. Thân thể này so với thân thể hai thế giới trước kia quá yếu, về sau phải cố gắng rèn luyện cho tốt.

“Phòng ngủ ở đâu? Tôi muốn đi tắm.” Vào nhà, cô mệt mỏi nói.

Nghiêu Sâm hừ lạnh, đóng sầm cửa, túm cô ấn lên mặt cửa.

“Thằng cha Định Nghiêu là bạn trai cũ của em hả?” Anh ấn ván cửa hỏi.

Trước kia nhắc tới bạn trai Hàn Yên Yên, anh toàn cười hì hì nói “bạn trai”, lúc này lại sửa miệng thành “bạn trai cũ”, còn đặc biệt nhấn mạnh chữ “cũ”.

Hàn Yên Yên nhìn anh thật sâu. Nghiêu Sâu không hề có phản ứng gì với cái tên “Đinh Nghiêu” này, dù anh có thật sự là Đinh Nghiêu, cũng không hề có ký ức của Đinh Nghiêu về thế giới trước kia.

Cô lạnh lùng phủ nhận: “Em không biết anh đang nói gì nữa. Em muốn đi tắm.” Cô đẩy anh ra muốn lên lầu.

Đồ đàn bà rút *** không nhận người này! Nghiêu Sâm bực mình tới cười lên.

Anh lại ấn cô vào cửa, hai tay chống trên cửa ép cô vào không gian nhỏ hẹp. Anh chạm niêm mạc má, nói: “Lần này không tính, sau này nếu anh còn nghe thấy tên thằng này, anh sẽ làm nó biến mất. Nói cho em biết, ở Vịnh Thanh Hà có rất nhiều quỷ nước muốn tìm anh báo thù đấy.”

Lúc anh nói lời này, trong mắt có sát khí, rất nghiêm túc. Đối với anh, một mạng người chẳng là cái gì cả. Một bụng đầy lửa giận, anh lại luyến tiếc giải tỏa lên người Hàn Yên Yên, chỉ có thể đẩy lên thằng đàn ông kia, chặt nát vứt xác.

Vịnh Thanh Hà….

Hàn Yên Yên ghi nhớ. Cô rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Sao lại phải để ý người cả đời này chẳng thể thấy. Anh đem mấy cô Emily ra ngoài, em có để ý đâu?”

Đúng thật là không có.

Nghiêu Sâm thích dùng mấy cô gái như Anh Anh để đùa với cô, nhưng Hàn Yên Yên dù có thấy anh đưa các cô ra ngoài qua đêm, ánh mắt cũng chỉ là lạnh nhạt thoáng nhìn. Trước kia Nghiêu Sâm rất thích nhìn bộ dạng không chút cảm xúc của cô, cảm thấy điều đó rất thú vị. Nhưng hiện tại anh mới nhớ ra, cái ánh nhìn lướt qua của cô ấy, thật sự không chứa đựng bao nhiêu quan tâm.

Trong lòng anh bỗng hụt hẫng.

Ngay cả mấy cô như Emily, A May hay Anh Anh, còn vì người này được anh đưa ra ngoài nhiều hơn mấy lần mà tị nạnh nhau.

Thân thể Hàn Yên Yên thả lỏng, mềm mại dựa vào cửa, nhẹ giọng nói: “Đừng giận nữa, chân của em run lắm rồi, chỉ muốn nhanh đi tắm rồi ngủ thôi. Anh có phải người hay không vậy, sắp giết em mất rồi.”

Lời nói giận dỗi ẩn ý khen ngợi khiến đàn ông tự hào, Nghiêu Sâm cảm thấy rất dễ nghe, nhìn cô có vẻ rất mệt mỏi, thế là mềm lòng. Anh hừ một tiếng, khom lưng ôm cô lên - ôm theo kiểu ôm con nít ấy.

Hàn Yên Yên ngạc nhiên hét một tiếng, sau đó cười khẽ, ôm lấy cổ của anh.

Đàn ông leo lên từ tầng cuối của xã hội, thường xem trọng hưởng thụ vật chất hơn cả người vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng. Bồn tắm lớn trong phòng Nghiêu Sâm có thể nói là cực kỳ xa xỉ.

Tay chân Hàn Yên Yên ngâm trong nước, nhũn như không có xương.

Nhưng Nghiêu Sâm không định buông tha cô. Bộ dạng hung ác đè ép anh của cô khiến anh thích thú không kiềm được, nhưng để người khác được lợi không phải là thói quen của anh. Đối với phụ nữ, thói quen của anh là chinh phục hoàn toàn.

Hàn Yên Yên như đang nằm trên mây, tất cả tế bào như bị dòng điện chạy qua từng lượt, mỗi một lỗ chân lông đều giãn nở ra hô hấp. Thân thể giống như bốc hơi rồi ngưng tụ lại, cuối cùng rơi mạnh xuống, xuyên thấu tầng mây, rớt xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Ngón chân của cô run rẩy, ý thức trống rỗng, theo bản năng ôm sát người đàn ông đang đè lên cô, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi chảy theo lớp cơ bắp nhô lên lõm xuống, nơi làn da chạm nhau dính nước nhớp nháp, dù đã tắm rửa sạch sẽ.

Nghiêu Sâm ôm cô trở mình, để cô tựa trên ngực mình. Ánh mắt cô không chút tiêu cự, bộ dạng thất thần khiến anh rất hài lòng.

Anh với tay tới tủ đầu giường, rít một điếu thuốc, thở vài làn khói ra một lúc, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hỏi: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Không có nỗi đau nào không thể nguôi ngoai bằng việc sung sướng giải tỏa, nếu một lần không đủ, thì làm nhiều lần.

Hàn Yên Yên “Ừ” một tiếng.

Qua một lúc lâu, Nghiêu Sâm đã hút gần xong điếu thuốc, Hàn Yên Yên bỗng nhẹ nhàng nói: “Cảm giác như đang nằm mơ…”

Nghiêu Sâm vẩy nhẹ điếu thuốc: “Hửm?”

“Cứ có cảm giác cuộc đời trước kia, như là cuộc đời của người khác… Cảm giác… cả thế giới này không đúng lắm, giống như đồ giả vậy.” Hàn Yên Yên nhẹ nhàng nói.

“Nghiêu Sâm…” Cô ngẩng đầu nhìn Nghiêu Sâm, nhẹ giọng hỏi, “Anh có cảm thấy giống thế không, cảm thấy, bị thế giới này bao vây?”

Hàn Yên Yên nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ vẻ biến hóa nào trên khuôn mặt của anh.