Công Lược Nam Phụ

Chương 447: Công lược đế vương bá đạo (ngoại truyện)



Edit: Aya Shinta

Hắn dừng trước mặt Lăng Vu Đề, nở nụ cười rạng rỡ: "Đề nhi, ta đã trở về!"

Lăng Vu Đề gật đầu, ánh nước lập lòe trong mắt: "Hoan nghênh trở về!"

Quân Kinh Vũ đưa tay, vừa mới muốn ôm Lăng Vu Đề vào trong lòng thì tiếng nói bi bô vang lên: "Hoan ~ nghênh ~ trở ~ về ~" Bé con đang học Lăng Vu Đề mà nói chuyện.

Quân Kinh Vũ cúi đầu, bé con ngửa đầu.

Lăng Vu Đề ôm lấy con, chỉ vào Quân Kinh Vũ nói rằng: "Thịnh nhi, đây là phụ hoàng, gọi phụ hoàng đi!"

Tiểu Thịnh Vũ rất ngoan ngoãn, cười híp mắt nhìn Quân Kinh Vũ, gọi một tiếng: "Phụ hoàng!"

Khi nhìn thấy Lăng Vu Đề, Quân Kinh Vũ vừa kích động lại vui vẻ, nhưng khi tiểu Thịnh Vũ mới một tuổi gọi một tiếng phụ hoàng mà mình luôn chờ mong, Quân Kinh Vũ thấy cảm động!

Hắn chớp mắt, ép sự ướt át nơi đáy mắt trở lại, thế rồi đưa tay ôm tiểu Thịnh Vũ vào lòng, dùng mũi cọ mặt thằng bé.

"Thịnh nhi ngoan lắm!"

"Thịnh nhi ~ ngoan lắm ~ "

——

"Đề nhi, hơn một năm nay, ta rất nhớ nàng!" Quân Kinh Vũ ôm Lăng Vu Đề, vùi mặt vào cổ cô, thâm tình nỉ non.

Lăng Vu Đề rũ mắt xuống: "Ta cũng nhớ chàng." Cô rất nhớ hắn, nỗi nhớ hiện diện cả trong những giấc mơ của cô. Chỉ là người trong mộng từ Quân Kinh Vũ rồi biến thành Đoan Mộc Thanh Duyệt, lại biến thành hội trưởng Hiệp hội Vị diện...

"Nửa tháng sau liền cử hành đại điển phong hậu! Đồng thời ta sẽ phong Thịnh nhi là Thái tử!"

"Đề nhi, cảm ơn vì nàng đã đến!"

"Đời này... Ta chỉ cần nàng!"

"Nếu đời người có kiếp sau... Ta hi vọng còn có thể gặp được nàng!"

Lăng Vu Đề trở mình đối diện với Quân Kinh Vũ.

Cô giơ tay nâng mặt hắn, hôn lên sống mũi rồi cong môi nói: "Chàng yên tâm, sẽ vậy!"

Quân Kinh Vũ nghiêng người, đặt Lăng Vu Đề dưới thân ——

Sau khi trợ giúp Quân Kinh Vũ thống nhất thiên hạ, Lục Tự cầm thánh chỉ phong vương rồi dẫn Nhược Phi Tuyết rời đi.

Họ đi qua rất nhiều nơi, sau khi chu du khắp vùng thiên hạ thống nhất – sau này đổi tên thành Nam Dương, thì họ vượt đại dương tới một vùng đất khác. Người ở đó có tóc vàng mắt xanh, nói thứ ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu nhưng Nhược Phi Tuyết có thể giao tiếp trôi chảy, điều này khiến Lục Tự phải kinh ngạc.

Sau này Lục Tự và Nhược Phi Tuyết định cư ở phía bên kia đại dương ——

Khi trở lại trong hệ thống, Lăng Vu Đề rất căng thẳng, chưa từng căng thẳng đến thế!

Cô vốn dĩ muốn liên lạc với Hiệp hội Vị diện nhưng lại do dự. Cô sợ rằng người gọi là hội trưởng Hiệp hội Vị diện kia là bản thân tự tưởng tượng, cũng sợ rằng nếu đó là sự thật vậy cô phải nói thế nào.

Thế là, Lăng Vu Đề quyết định số liệu trước.

Tên thí nghiệm giả: Lăng Vu Đề

Xương cốt: 78/100

Gân mạch: 78/100

Máu thịt: 78/100

Nội tạng: 78/100

Ngũ quan: 78/100

Da dẻ: 78/100

Lông tóc: 78/100

Móng tay: 78/100

Kỹ năng đặc thù: Dị năng hệ thủy cấp bốn, Dị năng thôi miên

Chú ý: Kỹ năng đặc thù đạt được ở một thế giới thế nào thì chỉ có thể sử dụng như vậy!

Sở trường: Trù nghệ, Thuật trung y, Võ thuật cổ xưa (Đẳng cấp hơn mèo quào một chút)

Nhìn số liệu được hiển thị trên màn hình, Lăng Vu Đề chớp mắt rồi lại chớp mắt...

Sao cô cảm thấy... có chỗ nào không đúng vậy nhỉ?

Nhìn số liệu lên xuống, cuối cùng Lăng Vu Đề cũng tìm ra được chỗ lạ.

Chết tiệt!

Thần chú của phù thủy đâu!?

Sao mất tiêu rồi?

Lần này Lăng Vu Đề không tiếp tục do dự nữa, cô dứt khoát bấm bộ đàm liên hệ với Hiệp hội Vị diện.

Bên kia nhận kết nối rất nhanh, vẫn là âm thanh máy móc không hề chập trùng: "Xin chào hệ thống công lược 0051."

"Có phải số liệu của tôi sai rồi không? Sao không còn thần chú của phù thủy nữa?"

"Không có sai, bởi vì tiêu hao quá nghiêm trọng cho nên mới biến mất."

"Tiêu hao quá nghiêm trọng lại bị biến mất?! Sao trước đó mấy người không nói?"

"Trước đó cô cũng không hỏi."

Lăng Vu Đề:...

"Được, như vậy bây giờ tôi hỏi anh..."

Hiệp hội Vị diện, Tịch Tử Thu mới vừa rời khỏi khoang dinh dưỡng thì đã nghe thấy tiếng nói của Lăng Vu Đề truyền đến từ bộ đàm.

"Được, như vậy bây giờ tôi hỏi anh. Giấc mơ tôi gặp ở thế giới nhiệm vụ kia đến cùng là thật hay giả?! Đối tượng công lược của tôi có phải vẫn luôn là hội trưởng Hiệp hội Vị diện hay không?!"

Bị Hạ Luân chọc phát tức nên Lăng Vu Đề quên luôn căng thẳng, giờ cô chỉ muốn biết đáp án!

Hạ Luân há miệng vừa tính đáp lại, sau lưng như là có một cái máy điều hòa siêu siêu lạnh thổi vậy, khiến anh rùng mình một cái.

Quay đầu nhìn, đúng lúc trông thấy Tịch Tử Thu đang lạnh lùng nhìn mình.

Lòng Hạ Luân hơi lộp bộp, thế là vội vàng đóng ống nói bộ đàm lại, sau đó đứng lên giơ hai tay lên làm dáng đầu hàng: "Hội trưởng..."

"Cậu làm chuyện gì rồi?"

Tịch Tử Thu nhìn Hạ Luân, có ý rằng "Không thành thật khai báo, chết chắc".

Hạ Luân nuốt nước bọt, cúi đầu vân vê ngón tay: "Sự việc là thế này... Bla bla —— "

"Vậy nên cậu quản việc không đâu, khiến cho cô ấy biết đến sự tồn tại của tôi!" Tịch Tử Thu mặt mày tối sầm trừng mắt nhìn Hạ Luân, anh còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu đấy!

"Người ta cũng có lòng tốt mà..."

Tịch Tử Thu nhấc chân đi tới bàn điều khiển, vừa muốn nói Hạ Luân chờ mà tới trường thao luyện với mình thì bên, tiếng nói mất kiên nhẫn của Lăng Vu Đề vang lên: "Này này, anh có còn ở đó không? Chết rồi à? Uống nước sặc chết rồi?"

Phụt...

Hạ Luân: [+_+ ] 0051... Sao cô có thể rủa người thiết kế ra mình như vậy hả trời?!

Tịch Tử Thu đặt mắt lên trên màn hình có Lăng Vu Đề, trên màn hình hiển thị Lăng Vu Đề đang thiếu kiên nhẫn, đôi cánh nhỏ lúc vỗ lúc ngừng.

Anh đưa tay đóng máy biến thanh lại, mở microphone ra.

Tịch Tử Thu ngồi trên ghế điều khiển mà Hạ Luân ngồi trước đó, dừng một chút rồi mới mở miệng: "Tôi là Tịch Tử Thu, hội trưởng Hiệp hội Vị diện."

Giọng điệu vẫn hơi lạnh nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra... một phần dịu dàng chỉ dành cho Lăng Vu Đề.

Hạ Luân ở phía sau vô cùng khinh thường lườm Tịch Tử Thu một cái. Vừa còn đang trách anh cơ mà ~ Giờ lại lập tức chạy đến chỗ Lăng Vu Đề tự thừa nhận!

Hừ —— bất mãn!

Âm thanh vang lên từ đầu bên kia khiến Lăng Vu Đề quên vỗ cánh, cô sững sờ trợn mắt lên, giơ tay móc lỗ tai, hoài nghi rằng bản thân nghe lầm!

Giọng nói đó... rất quen thuộc.

Từng nghe trong giấc mơ...

Anh ấy nói mình là Tịch Tử Thu, là hội trưởng Hiệp hội Vị diện?

Lăng Vu Đề mở miệng, nhưng phát hiện bản thân không thể nói ra được gì.

Bên kia, Tịch Tử Thu thu vẻ mặt của Lăng Vu Đề vào đáy mắt, tuy khuôn mặt vẫn không hề có cảm xúc nhưng đáy mắt lại đong đầy sự vui vẻ.

Chỉ nghe thấy tiếng nói của anh mà đã trực tiếp há hốc miệng rồi, anh rất muốn biết...

Aya: Ụ.U Ok mình lặn đã lâu rồi, nay ngoi lên lại.

Thời gian vừa rồi triền miên ngày đêm với anh deadline khiến mình mệt quá:))) Giờ mới edit xong đây.

Mình xin thông báo chính thức là hiện tại mình đã có nhà ở wordpress, các bạn có thể ghé thăm (link ở phần giới thiệu bên tường nhà mình).

Cách đăng chương ở hai bên cũng khác nhau nữa. Bên wordpress sẽ đăng lẻ tẻ từng chương còn wattpad là full thế giới nhé, các bạn đã bình chọn cho cách đăng này ở phần khảo sát của mình trước đó.

Về một việc nữa. Wattpad chỉ đăng bộ Công lược nam phụ, mấy dự án lẻ tẻ khác thì mình sẽ đăng ở wordpress (chủ yếu là đoản, làm để thay đổi không khí cho đỡ ngán). Sắp tới sẽ có một đoản đam mỹ:)))

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Mà quên, cắt ngay khúc hay nhỉ:)))