Công Lược Nam Phụ

Chương 487: Công lược Tả hộ pháp dã tâm (06)



Edit: Aya Shinta

Beta: Táo

Nguyên thân cho rằng Nam Cung Tử Hiên muốn dựa vào năng lực của chính mình để báo thù.

Dù gì Lăng Vu Đề cũng thông minh hơn nguyên thân rất nhiều, suy nghĩ duy nhất trong đầu Nam Cung Tử Hiên lúc đó chính là có thể diệt kiếm phái Tinh La, không ngu ngốc cho rằng chỉ dựa vào sức một người thì có thể làm được

Hiện tại Lăng Vu Đề giúp Nam Cung Tử Hiên diệt kiếm phái Tinh La, y tuyệt đối sẽ không từ chối.

Nam Cung Tử Hiên sửng sốt, miệng hơi mở ra, không hề che giấu kinh ngạc. Y không ngờ rằng câu mình nói vào mười hai năm trước, Lăng Vu Đề lại nhớ tới tận bây giờ!

Trong phòng yên lặng, hơi kỳ quái.

Lăng Vu Đề ung dung thong thả ăn bánh ngọt phẩm trà, trong lòng vô cùng tán thành tay nghề của thợ làm bánh của quán trà này, mà Nam Cung Tử Hiên lại nhìn Lăng Vu Đề chằm chằm với ánh mắt có vài phần phức tạp --

Sắc trời hoàn toàn đen kịt, hoa đăng bên ngoài được thắp lửa, phố xá dần náo nhiệt.

Lăng Vu Đề nhìn xuống dưới lầu...

Trên phố khắp nơi treo đầy hoa đăng đủ hình dạng màu sắc, có thể so với đèn neon ở hiện đại.

Đúng là... rất đẹp!

Hội hoa đăng Bách Hoa là hội hoa đăng độc nhất của thành Sùng Dương, mỗi năm một lần.

Cô nương chưa gả có thể tìm được người thương ở ngày đó, rất nhiều thanh niên độc thân cũng sẽ ôm ý nghĩ có thể tình cờ gặp gỡ với một cô nương mà đến dạo hội hoa đăng.

Mà nửa tháng sau hội hoa đăng chính là một ngày vô cùng tốt, rất nhiều đôi nam nữ xem mắt ở hội hoa đăng sẽ chọn ngày đó đặt sính lễ đính hôn.

"Đi thôi, chúng ta xuống đi dạo." Nam Cung Tử Hiên đứng lên nói với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề giương mắt nhìn Nam Cung Tử Hiên, gật đầu: "Được."

Thanh toán tiền trà xong, Nam Cung Tử Hiên vẫn nắm tay Lăng Vu Đề đi ra ngoài.

Trên đường rất nhiều người lui tới, Nam Cung Tử Hiên lo Lăng Vu Đề sẽ bị chen lạc mất.

Sự chú ý của Lăng Vu Đề sớm đã bị ánh hoa đăng khiến người ta hoa cả mắt hấp dẫn đi rồi, nếu không phải còn nhớ tính cách nguyên thân thì cô đã vắt chân lên cổ chạy từ lâu rồi!

Nam Cung Tử Hiên vừa quay đầu lại thì có thể nhìn thấy ánh lửa vui vẻ trong mắt Lăng Vu Đề.

Đôi mắt của nàng rất lớn, rất sáng, phản chiếu trong con ngươi màu hổ phách là những chiếc đèn lồng phát sáng.

Như vậy, Lăng Vu Đề lại như là một cô nương bình thường. Dù gương mặt không hề có cảm xúc, thế nhưng trên người nàng không có khí chất lạnh lùng xa người ngàn dặm mà trái lại, khiến người ta muốn thân cận với nàng.

Hay là... thật sự ở bên Lăng Vu Đề cũng khá tốt? Nam Cung Tử Hiên nghĩ như vậy.

Lăng Vu Đề không biết ý nghĩ của Nam Cung Tử Hiên, sự chú ý của cô đã từ hoa đăng chuyển đến một loạt quầy hàng treo đủ thứ mặt nạ.

Kéo chặt Nam Cung Tử Hiên, y quay đầu lại nhìn cô: "Các, Đoạt Phách, làm sao?"

Lăng Vu Đề vươn ngón tay chỉ vào mặt nạ trên chỗ bán hàng: "Ta muốn mua."

Nam Cung Tử Hiên bị Lăng Vu Đề nhìn như vậy thì lòng mềm nhũn, dường như Lăng Vu Đề của mười mấy năm trước lại trở về...

Cong khóe môi, Nam Cung Tử Hiên gật đầu: "Được, mua!"

Y dắt Lăng Vu Đề đi tới quầy hàng trước mặt, gỡ mặt nạ màu trắng Lăng Vu Đề vừa chỉ vào đeo lên cho cô.

Mặt nạ màu trắng vẽ hoa Bỉ Ngạn đen, rất yêu dị, rất đẹp mắt!

Mặt nạ rất tinh xảo, chỉ có thể che khuất non nửa khuôn mặt, đeo lên khiến làn da Lăng Vu Đề càng thêm trắng, bờ môi đặc biệt căng mọng.

Lăng Vu Đề xuyên thấu qua mặt nạ nháy mắt nhìn Nam Cung Tử Hiên: "Đẹp mắt không?"

Nam Cung Tử Hiên mỉm cười gật đầu, ừ một tiếng: "Rất đẹp!"

Hiện giờ tâm trạng của Lăng Vu Đề quả thực vô cùng tốt, cô không nhịn được cong môi hơi cười với Nam Cung Tử Hiên, sau đó không để ý đến Nam Cung Tử Hiên đang ngẩn ra, cô giơ tay gỡ mặt nạ đen treo ở cạnh mặt nạ trắng vừa rồi.

Mặt nạ đen có kiểu dáng giống với mặt nạ của Lăng Vu Đề, điểm khác biệt duy nhất chính là một trắng một đen, hoa Bỉ Ngạn trên một chiếc mặt nạ là màu đen, chiếc còn lại là màu trắng, hai chiếc mặt nạ vừa nhìn đã biết là một đôi.

Cô đeo mặt nạ đen lên mặt Nam Cung Tử Hiên, cằm y rất thon gọn, sau khi đeo mặt nạ vào lại không che lấp đi nhan sắc của y mà càng có khí phách, thần bí hơn.

"Thế nào? Ta mang đẹp mắt không?" Nam Cung Tử Hiên hỏi.

"Ừm, đẹp."

Nam Cung Tử Hiên nở nụ cười, sau đó mua hai chiếc mặt nạ, nắm tay Lăng Vu Đề tiếp tục đi về phía trước --

Nhìn Lăng Vu Đề cầm đồ chơi bằng đường ăn ngon lành, Nam Cung Tử Hiên thực sự cảm thấy dáng vẻ này của cô rất xa lạ.

"Đoạt Phách..."

"Gọi ta tiểu Vu đi." Lăng Vu Đề trực tiếp ngắt ngang.

"Hả?" Bởi vì chung quanh quá ầm ỹ nên Nam Cung Tử Hiên không nghe rõ Lăng Vu Đề vừa nói gì.

Lăng Vu Đề dừng lại, lắc đầu: "Không có gì."

Nguyên thân là cô nhi, từ khi bắt đầu biết chuyện thì nàng ấy luôn ở U Linh các, Các chủ lấy tên cho nàng ấy là Đoạt Phách.

Cô thở dài một hơi, bỏ đi, Đoạt Phách thì Đoạt Phách!

Nếu Lăng Vu Đề không cái gì, Nam Cung Tử Hiên cũng không ép buộc cô nói câu vừa nãy y không nghe rõ.

Nam Cung Tử Hiên đột nhiên ngừng lại, nâng tay lên về phía Lăng Vu Đề --

Lăng Vu Đề cũng ngừng lại, hơi sửng sốt. Cô không có né tránh, cứ như vậy mà nhìn Nam Cung Tử Hiên.

Không... không phải là y muốn làm gì với mình đấy chứ?! Đồng tử của Lăng Vu Đề hơi co lại.

Che đến khi Nam Cung Tử Hiên gỡ một chiếc lá từ trên tóc của cô xuống...

Lăng Vu Đề ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn hai người họ đang đứng dưới một cái cây lớn.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, chẳng trách nguyên thân Lăng Vu Đề sẽ hiểu lầm Nam Cung Tử Hiên, thực sự là...

Sau đó Nam Cung Tử Hiên đưa Lăng Vu Đề đi chơi đoán đố, xem biểu diễn tạp kỹ, đến bờ sông Thông Du thả hoa đăng ước nguyện.

Hai người dạo tới muộn mới trở lại chỗ đậu xe ngựa xe.

Bởi vì Liệt Viêm đã nói không trở về nên Nam Cung Tử Hiên và Lăng Vu Đề cũng không chờ nàng ấy. Nam Cung Tử Hiên điều khiển xe ngựa, Lăng Vu Đề ngồi ở bên cạnh y hưởng thụ gió mát.

Xe ngựa vững vàng đi trên đường, Nam Cung Tử Hiên quay đầu nhìn Lăng Vu Đề.

"Lúc thả hoa đăng cô ghi tâm nguyện gì?"

Lúc này Lăng Vu Đề một tay cầm đồ chơi bằng đường ăn, cái này thật sự rất ngon, ngon hơn kẹo ở hiện đại nhiều!

Nghe Nam Cung Tử Hiên hỏi, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn thẳng vào y.

Tâm nguyện?

Tâm nguyện của cô chính là hi vọng lần này có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sau khi trở về, cô có thể thành con người thực sự!

"Làm sao? Không thể nói à?"

Mặt mày Nam Cung Tử Hiên luôn nét cười, trên xe ngựa có chiếc đèn lồng, dưới sánh đèn chập chờn, khuôn mặt của Nam Cung Tử Hiên lúc rõ lúc không.