"Nhược Vũ San, tôi cảm thấy, kỳ thật hai chúng ta sớm không phải người trong cùng một thế giới. Trước kia hai chúng ta ở bên nhau rất tốt, bởi vì gia cảnh hai ta không khác nhau bao nhiêu. Nhưng từ lúc dì gả tới Tần gia, hai ta đã không còn thuộc một thế giới......"
Đúng vậy, nguyên chủ Vương Kiều An cùng Nhược Vũ San duy trì quan hệ bạn tốt nhiều năm, nguyên nhân mấu chốt chính là nó.
Đó là trước khi mẹ Nhược Vũ San gả vào hào môn, hai cô là bạn tốt.
Hai người gia cảnh gần giống, cùng một trường, thường đến nhà nhau chơi.
Nhưng, lúc lên cao trung, Nhược mẫu gả vào Tần gia. Ở trung học Nhất Trung trong lòng mọi người, đại tiểu thư Nhược Vũ San có một người bạn bình dân. Ở trong mắt mọi người, đều là Vương Kiều An trèo cao.
Mà Nhược Vũ San, cỡ nào thân dân.
Chính là Kiều An đối loại chuyện này không có hứng thú.
"Dù sao hiện tại cậu là đại tiểu thư Tần gia, tự nhiên nên kết giao với danh viện chân chính. Nhược Vũ San, cùng cậu bên nhau chơi, áp lực rất lớn, tôi thành thành thật thật làm học sinh bình thường đi!"
Rõ ràng lời nói rất bình thản, lại làm hai mắt Nhược Vũ San đẫm lệ.
"Cậu ghét bỏ tớ? Muốn bỏ tớ? Kiều An, cậu sao nhẫn tâm như vậy?" Nhược Vũ San bụm mặt, "Cậu rõ ràng biết, tớ chỉ là kế nữ Tần gia, tớ sống áp lực, thống khổ...... Kiều An, cậu là bạn tốt nhất của tớ, vì sao không bên tớ?"
Ở trong trí nhớ nguyên chủ, Nhược Vũ San am hiểu chiêu này nhất.
Cho nên, ở trong lòng nguyên chủ ngốc nghếch, Nhược Vũ San là cô gái nhỏ cần cô bảo hộ.
Kỳ thật, hai người cùng tuổi, Vương Kiều An còn nhỏ hơn ba tháng. Nhược Vũ San chỗ nào cần cô bảo hộ?
Mà Nhược Vũ San, cũng quen cho rằng, Kiều An cuối cùng sẽ thỏa hiệp, tựa như trước kia.
Kiều An lại chỉ nhàn nhạt mà nhìn cô ta một cái, "Ngượng ngùng, cậu có vấn đề, nên tìm mẹ cậu. Nếu anh cậu tiếp tục khống chế quấy rầy cậu, cậu nên báo nguy. Tìm tôi nói vô dụng, rốt cuộc, tôi chỉ là một học sinh. Nhược Vũ San, về sau không có việc gì cũng đừng tìm tôi. Cậu thực phiền!"
"Cậu thực phiền", ba chữ này, lực sát thương rất lớn.
Nhược Vũ San ngơ ngác mà đứng tại chỗ, không thể tin được, cô ta thiện lương như vậy thuần mỹ như vậy, trên thế giới này thế mà có người bỏ cô ta, tổn thương cô ta!
Cô ta khóc rống một hồi, chưa tới lúc tan học, tài xế Tần gia đã đưa cô ta về
Sau khi cô ta đi, lão sư đều thở nhẹ nhõm.
Đại tiểu thư như vậy, đánh đánh không được, mắng mắng không được.
Vấn đề là suốt ngày khóc sướt mướt ảnh hưởng tiến độ học!
Đều đã cao tam, Nhược Vũ San vẫn bất động đến trễ về sớm. Cô ta không thi đại học thì thôi, ảnh hưởng người khác làm sao bây giờ?
Không có Nhược Vũ San, Kiều An càng thêm nghiêm túc đọc sách.
Dẫn tới lão sư liên tục gật đầu.
Không có người thầy nào không thích học sinh nỗ lực tiến tới. Ở trong lòng họ, tuy rằng trước kia Vương Kiều An thành tích thực bình thường, nhưng cao tam tập trung, nói không chừng cũng có thể thi tốt.
Mà lúc này, ở Tần gia, toàn bộ Tần trạch đều bao phủ một mảnh khói mù.
Tần Luyên mặt đầy sát khí, nhìn Nhược Vũ San khóc không thành tiếng.
Người đàn ông mặc tây trang nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, nghênh đón mưa rền gió dữ.
Nhưng so mưa rền gió dữ càng đáng sợ hơn, nam nhân nhỏ giọng nói chậm.
"Bảo cậu bảo vệ tốt tiểu thư, cậu lại làm em ấy khóc. Cậu, có nên chết hay không?"
Người đàn ông mặc tây trang sợ tới mức run bần bật, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Nhược Vũ San.
- -----
17h45 13/1/2020
Lời editor:
Mấy chương sau không biết nên nói gì, sau khi liếc qua chỉ muốn nói hai từ: "Ha hả"🙄