"Đúng vậy, bằng không, tôi làm sao biết được chuyện của hai người. Nói thật, Nhược Vũ San mỗi ngày đều lôi kéo tôi nói chuyện hai người, tôi nghe phiền! Ở trong lòng cô ấy, anh chẳng phải anh trai tốt gì đâu." Kiều An cười ý vị thâm trường, "Hơn nữa anh còn làm chuyện cầm thú, nếu cô ấy không nói, tôi làm sao biết?"
Lúc quyết định cách Nhược Vũ San, Kiều An cũng đã chuẩn bị.
Ngày đó sở dĩ cô theo Nhược Vũ San lên sân thượng, là để nghe cô ta nói và ghi âm chúng.
Nếu Nhược Vũ San không tìm chết, nguyện ý cùng Kiều An "Hảo tụ hảo tán", ghi âm này coi như không.
Bất quá, Nhược Vũ San so với tưởng tượng của cô còn vô sỉ hơn. Thế mà để đại Bosa như Tần Luyên xuất hiện ra tay với nữ sinh cao trung thấp bé. Thế nên Kiều An dùng phần ghi âm này không có chút chướng ngại tâm lý nào.
Cô muốn, rời khỏi Nhược Vũ San!
Lại không nghĩ, Tần Luyên là người biết xem thời thế.
Trợ lực từ hắn, so với dự đoán của Kiều An còn hơn.
"Cho cô hai trăm vạn, xóa ghi âm, từ nay về sau, cách xa San Nhi!"
Thật là may mắn ngoài ý muốn! Hai trăm vạn từ trên trời rơi xuống, nếu không lấy, chẳng phải là đồ ngu sao?
Vui mừng của cô không thèm che dấu, trong mắt Tần Luyên tràn đầy khinh thường.
"Cô trăm phương ngàn kế, còn không phải muốn cái này sao?"
Kiều An cười nhàn nhạt, "Anh cũng không nên bôi nhọ tôi. Tôi cái gì cũng chưa làm, là San Nhi đáng yêu nhà các anh cường ngạnh muốn nói cho tôi gièm pha này đó của hào môn, tôi nghe xong, cảm thấy tai đau!"
"Cô --"
Dù sao Tần Luyên là người co được dãn được.
"Chẳng lẽ 200 vạn còn chưa đủ? 500 vạn! Cô nói thêm, số tiền này cũng đừng lấy!"
Trên thực tế, 200 vạn đã là bánh có nhân từ trên trời rớt xuống. Cũng đủ Kiều An cho cha mẹ nguyên chủ sống tốt. Huống chi là 500 vạn?
Bất quá, cũng do cô do dự, làm Tần Luyên cho rằng cô là người tư dục huân tâm.
Nếu hắn đã xem nhẹ Kiều An từ đáy lòng, hắn cũng lười ra tay giết cô.
Không nghĩ tới, Kiều An nguyên bản không muốn một phân tiền, chỉ cần Nhược Vũ San không xuất hiện trước mặt cô ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố là được.
Còn yêu cầu của Tần Luyên bảo cô đổi lớp, cô cũng hoàn toàn không để ý, đồng ý.
Cả người Tần Luyên đều bao phủ áp suất thấp đáng sợ.
"Bịch!" Hắn đá văng cửa.
Mà Nhược Vũ San đang ở phòng ngủ ngủ trưa, bị tiếng đá cửa này làm bừng tỉnh.
Phòng ngủ màu hồng phấn, đến cả khắn trải giường cũng là ren. Đầu giường, đặt đồ công chúa số lượng có hạn trên toàn cầu.
Tần Luyên đối cô ta, sủng tận xương tủy.
Cũng bởi vậy, loại người này bị phản bội đau đớn mới càng sâu!
"Anh!" Cô ta run bần bật, xoa hai mắt của mình.
Chăn từ trên người cô ta rơi xuống. Đai của váy ren trượt khỏi vai, thân thể thiếu nữ như ẩn như hiện, làm người mơ màng.
Nếu Kiều An ở chỗ này, khẳng định sẽ nói: Cô tìm chết! Cô không phải nói cô không thích anh trai cô sao? Cô sợ hắn? Rõ ràng biết phòng ngủ của cô khoá cửa không được, vì cái gì lúc ngủ còn ăn mặc làm người phạm tội!
Quả nhiên, Tần Luyên thấy được, con ngươi thâm lại!
Nhưng, hoả khí trong lòng lại tăng lên!
Hắn cho rằng, cô thích hắn. Không nghĩ tới, hắn trong miêu tả của cô với bạn thân lại thành "Cầm thú".
Một khi đã như vậy, hắn sẽ làm cầm thú chân chính một lần!