Kiều An cảm thấy, mình có thể buông xuống thành kiến với Nhược Vũ San, căn cứ vào tâm đồng tình và hỗ trợ xã hội giúp cô ta, tuy nhiên lời này dừng ở tai Nhược Vũ San, lại như châm chọc!
Cơ mà Nhược Vũ San nếu hạ được quyết tâm thì phải Nhược Vũ San.
Cô ta lừa mình dối người. Muốn lén lút phá thai, sau đó thi đại học bình thường, thi đại học ở xa nhà, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
Mẹ cô ta vẫn là Tần thái thái, cô ta vẫn là đại tiểu thư Tần gia. Thậm chí cô ta có thể giả bộ Tần Luyên vẫn là anh trai tốt của cô ta......
Kiều An không nghĩ nhiều lời. Đang chờ cô ta khóc đủ, liền gọi điện cho Tần Luyên, để hắn đến đón em gái hắn về nhà.
Đừng nói cô máu lạnh vô tình -- nếu Nhược Vũ San không tự đứng dậy, đừng nghĩ người khác sẽ vì cô ta làm địch của toàn thế giới, đắc tội toàn bộ Tần gia.
Mà đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Mà người tới lúc này làm Nhược Vũ San không thể tưởng được.
"Sao cậu lại tới đây?"
Sở Vân Phàm nghiêng người dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn cô, "Nhìn cậu, mở mồm như uống phải dầu này! Nhà tớ ở gần đây, tớ tìm cậu thì có làm sao?"
"Nhưng cậu......" Không phải sớm chuyển nhà sao?
Sở Vân Phàm cầm một cái túi nhét vào tay cô, mặt đầy ghét bỏ, "Đây là mẹ tớ cho cậu. Canh chua cánh gà bà tự làm. Đây là món lão nhân gia người ta tự hào nhất đấy. Nếu cậu thấy không được cũng đừng nói ra......"
Kiều An bị chút đồ nặng trịch ép tới nỗi không đứng thẳng lưng.
Nhìn Sở nam thần trưng vẻ mặt ghét bỏ, nghĩ lại một đường tới đây, nam thần mang theo canh chua cánh gà...... Hình ảnh này cũng thật say.
Nam thần đẩy cửa đi vào, "Còn không phải sắp thi đại học sao? Nhà cũ treo nhiều năm, cũng không bán, tớ hỏi mẹ, trở về bên này ôn tập, thanh tĩnh!"
"Cho nên cả kì nghỉ đông cậu đều ở đây?"
"Đúng vậy, một mình ôn tập. Tớ không biết nấu cơm, này cũng khó giải quyết......"
Nhìn ánh mắt Kiều An soi mói, Sở Vân Phàm chột dạ, không khỏi ngẩng đầu càng cao -- như vậy, cô vóc dáng lùn lùn không thấy rõ biểu tình trên mặt anh.
"Nhìn ánh mắt cậu này, suy nghĩ cái gì? Như thể tớ cố ý đến cọ cơm không bằng......"
Kiều An thực hoài nghi, hoài nghi lộ rõ trên mặt: Chẳng lẽ không phải sao??
Thấy ngoài cửa truyền tới tiếng cười, đặc biệt trong tiếng cười còn truyền đến tiếng nam sinh trầm thấp thuần hậu, Nhược Vũ San sửa lại quần áo, lau khô nước trên mặt.
Chậm rãi đứng dậy từ sô pha, lại gần.
"Kiều An, cậu có khách gà?"
Thanh âm Nhược Vũ San mảnh mai.
Sở Vân Phàm không nghĩ tới trong phòng còn có người, theo thanh âm nhìn lại.
Có lẽ vừa rồi anh cùng Kiều An nói chuyện, cho nên trên mặt còn sót lại ý cười, mặt ôn nhu, chỉ một cái liếc mắt, Nhược Vũ San thấy tim mình đập nhanh.
Tần Luyên có từng như vậy?
Cùng anh trai như dã thú không biết thỏa mãn so sánh, người này liền càng ôn nhu tuấn tú như ánh mặt trời, như gió mát, như suối trong......
Là cô ta khát cầu mà không có được!
Phản ứng thân thể so với suy nghĩ còn nhanh hơn, cô ta mỉm cười nhu nhược đáng thương, "Kiều An, bạn cậu hả? Có thể giới thiệu một chút không?"
Kiều An cảm thấy có phải Nhược Vũ San khóc lâu làm mắt mù rồi không, đến cả Sở nam thần cũng không nhân ra.