Không giống như nguyên tác Vân Linh có diện tích không gian rộng lớn vô biên, không gian Kiều An có cũng không lớn, ước chừng mười mẫu. Một linh tuyền nho nhỏ, một cây ăn quả không rõ lai lịch, còn có một cái ao nhỏ, thừa lại là điền viên.
Long chi giới cùng phượng chi văn dung hợp, sẽ hình thành một không gian gấp trăm lần lại cao cấp, cũng tạo ra một quyển công pháp 《 Ngưng Linh Đại Pháp 》trân quý vô cùng.
Mà hiện tại không dung hợp hai cái không gian, hẳn là không so được với không gian cao cấp trong nguyên tác.
Kiều An không phải một người có lòng tham, đối với không gian trước mắt này, đã cảm thấy mỹ mãn.
Mang theo không gian về đến nhà, Vân Trung cũng về nhà.
Bất quá, chờ lúc Dương thị đến hỏi chuyện Vân Trung, sắc mặt bà lập tức thay đổi.
"Vân Kiều An, con có phải muốn mạng của nương không hả? Hôm nay con làm gì? Nhị gia cố ý kêu cha con, cùng cha con tán gẫu! Con nói xem, con lại chuyện gì không nên thân? Nhị tiểu thư làm gì, cần con quản sao? Chẳng lẽ con quên mất, chúng ta chỉ là một chi bên nho nhỏ của Vân gia sao? Nói xem có chuyện gì?"
Mà Vân Trung cũng không nói một lời, cầm chén trà, nhìn qua giống như có chút oán con gái mình gây chuyện.
Miệng Kiều An khẽ nhếch, không biết nói gì mới tốt.
Trong trí nhớ nguyên chủ, rất sợ hãi mẹ mình.
Kiều An thử giảng đạo lý, "Nhị tiểu thư cùng Vân Diệu Thiến ẩu đả đại tiểu thư. Đại tiểu thư là nữ nhi gia chủ, con chỉ bảo các nàng không cần đánh......"
"Ha hả! Loại chuyện này cần con lo chắc? Dòng chính người ta đấu nhau, cùng chúng ta có quan hệ gì! Huống chi, con tốt với đại tiểu thư, hữu dụng sao? Đại phòng tuyệt hậu, Vân Linh lại là phế sài, về sau Vân gia có thể giao cho nàng sao? Con không nịnh bợ nhị tiểu thư, cùng người ta xung đột, đầu óc con bị sao hả?!"
Kiều An nhịn không được nói thầm, "Con cũng là phế sài......"
"Rồi rồi rồi, con cũng là phế sài, chẳng lẽ con còn đắc ý hat? Nói cho con biết, giống Vân Diệu Thiến, có tiền đồ, hiện tại theo nhị tiểu thư, còn giúp cha nó có chuyện tốt! Còn con? Vân Kiều An, con tỉnh lại đi?"
Này quả thực không nói đạo lý mà.
Lúc này, Kiều An cho rằng, phụ mẫu thân thể này, sở dĩ không chạy tới nịnh bợ nhị phòng rõ ràng, kia căn bản không phải bọn họ không nghĩ tới mà là bọn họ hữu tâm vô lực.
Nhìn tư thế Dương thị răn dạy nữ nhi, ra cửa, có khả năng chính là túi trút giận.
Bằng không, một trận phong hàn nhỏ sao có thể làm nàng lúc còn nhỏ đã hương tiêu ngọc vẫn, xem ra là do năng lực của phụ mẫu lên cũng chẳng làm gì được.
Loại phụ mẫu ở bên ngoài yếu ớt, ở nhà phát tiết nên nữ nhi, Kiều An không thích.
Cô nhíu mày, nói mấy câu, kết thúc Dương thị lải nhải, "Đúng vậy, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào động. Con là phế sài, được chưa? Ông trời chưa cho con kinh mạch tu luyện linh lực, này có thể trách ai được?"
Nhìn nữ nhi khí phách về phòng, Dương thị ngây ngẩn cả người.
"Cha đưa nhỏ, ông nói đứa nhỏ này, nói cái gì? Chẳng lẽ, nó không thể tu luyện, còn trách tôi sao? Này, này, này......"
Kiều An cảm thấy nguyên chủ thật bi kịch. Ở thế giới huyền huyễn không có tư chất tu luyện thì thôi, cố tình phụ mẫu nàng còn thích lấy nàng so với người khác.
Đời trước nhân sinh thất ý, không nỗ lực, ở bên ngoài vâng vâng dạ dạ, về đến nhà, trút hết áp lực lên đứa nhỏ.
Khó trách nguyên chủ còn nhỏ, cũng không có ý niệm sống.