"Tuổi Vân Kiều An nhỏ hơn Vân Linh, tài nguyên cũng không tốt như Vân Linh nhưng nàng ở tuổi này trở thành đại linh sĩ, này thuyết minh cái gì? Này thuyết minh nàng là thiên tài chân chính đó! Vân Linh tuy cùng tôi không hợp nhưng có câu nói đặc biệt đúng. Nàng niên thiếu là thiên tài có thể đưa Vân gia theo hướng huy hoàng! Nhưng hiện tại Vân Kiều An có phải càng thiên tài hơn không? Có nàng dẫn dắt chúng ta, tương lai Vân gia có thể càng tốt hơn hay không?"
Vân Kiều cùng Vân Linh có thù oán, tất cả mọi người biết.
Dù cho là ai cũng không thể kháng cự dụ hoặc!
Một đại linh sĩ 13, dù đặt trong toàn bộ Đông Việt quốc cũng là thiên tài nhất lưu!
Thiên tài như vậy, nếu có thể dẫn dắt Vân gia, tương lai Vân gia sẽ huy hoàng bao nhiêu cơ chứ?
Tưởng tượng tương lai tốt đẹp, rất nhiều người Vân gia đều say.
Quan trọng nhất, Vân Kiều là đích nữ nhị phòng, nàng thuộc dòng chính đều công khai hô "Duy trì Vân Kiều An trở thành gia chủ đời kế tiếp".
Bọn họ thuộc chi bên, lựa chọn gia chủ mình thích hơn cũng không sai!
Vân Linh nhìn Vân Kiều đắc ý dào dạt, hận không thể giết nàng!
Nhưng hiện tại, sắp chết lại là tiểu bạch hồ.
"Cô thả hồ ly của tôi ra!" Thanh âm Vân Linh khàn khàn, nhìn Kiều An thẳng lăng lăng.
Kiều An có chút do dự.
Con tiểu hồ ly này là một con dị thú thượng cổ, theo chủ nhân khế ước trưởng thành mà không ngừng trưởng thành.
Trong nguyên tác, nó sau này trưởng thành đặc biệt lợi hại, giúp Vân Linh không ít.
Nghĩ đến bộ dáng nữ chủ trong nguyên tác đại sát tứ phương, tính túng trong xương cốt Kiều An thiếu chút nữa lại ra, nghĩ lại cô cùng Vân Linh cũng không có đại thù, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Huống chi, tiểu hồ ly cũng phi thường đáng yêu.
Thời khắc mấu chốt, ánh mắt sư phụ đại nhân khinh bỉ bỗng hiện lên trong đầu.
Tầm mắt rộng lớn, làm người phải có dũng khí.
Quan trọng nhất không thể nhu nhược!
Nhát gan sợ phiền phức là trăm triệu không được.
Bằng không người ta còn tưởng bạn sợ cô ta á!
Cho nên Kiều An thanh thanh giọng nói, "Hiện tại hồ ly nhà cô trong tay tôi, cô nếu muốn mạng nó thì lấy ra thứ gì chuộc nó đi!"
"Chuộc lại?" Vân Linh kêu một tiếng bén nhọn, "Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng mình trở thành gia chủ đời kế tiếp hả? Cô xứng sao?"
Là đại năng giả sống lại, Vân Linh cũng không phải một người thiên chân, lỗ mãng, xúc động.
Tương phản, nàng tâm tư kín đáo, có ân báo ân, có thù báo thù.
Cho nên ý Kiều An nguyên bản là bắt đầu cùng nàng làm bằng hữu cũng không muốn cùng nàng là địch.
Chẳng qua quang mang nữ chủ thật quá mức chướng mắt, bên cạnh nàng chỉ có bằng hữu cùng giới lại bắt người ta lựa chọn mà lựa chọn duy nhất là làm tuỳ tùng nhỏ của nàng.
Tựa như Vân Diệu Khả, hiển nhiên nàng khăng khăng một mực sùng bái nàng (VL).
Đáng tiếc Kiều An tuy lấy giúp người làm vui nhưng cũng không thích lá xanh làm nền cho hoa hồng.
Cho nên hiện tại đối mặt với vấn đề bén nhọn Vân Linh đưa ra, Kiều An nghiêm túc ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt nữ chủ.
Cô nghiêm túc nói, "Tôi thấy rất xứng nha."
Đừng nhìn Vân Linh ngày thường lung lạc nhân tâm, trên thực tế, trong xương cốt nàng siêu cấp duy ngã độc tôn.
Lời này thật sự kích thích nàng vô cùng.
Mà Kiều An không chút do dự vặn cổ tiểu bạch hồ càng làm nàng chịu kích thích, kích động tột đỉnh!
"A ——" hô lên một tiếng.
"Vân Kiều An, lá gan cô lớn rồi hả! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"