"Vân Linh, ta và ngươi không giống!" Trên mặt Băng Tâm tiên tử lộ nụ cười, lần đầu nghiêm túc nhìn thoáng qua Đế Tôn cùng Kiều An.
Đế Tôn ôm Kiều An hài hòa như một đôi thần tiên quyến lữ như một bức họa, không có bất luận người ngoài nào có thể chen chân.
"Trên đời tự nhiên không ai so được với Đế Tôn." Đây là một sự thật, dù Tạ Luân bên cạnh run rẩy một chút, nàng cũng biết, tuy tàn khốc lại là sự thật.
Nàng sớm biết chuyện này từ thúc thúc quốc sư Hắc Viêm.
Thừa nhận sự thật có khó vậy sao?
Đế Tôn thanh tuyệt vô song, trên đời không người có thể so được.
Y không vào hồng trần thì thôi. Y vào hồng trần, thế gian này còn có ai có thể cùng y so? A, dung mạo khí độ sao? Hay tu vi công pháp? Ai cùng y so đều là cái chê cười.
So với thế nhân vấy bẩn người này.
"Vân Linh ánh mắt người đủ cao nha, ngươi cho rằng tình cảm của người mạnh nhất trên thế giới mới xứng với ngươi! Ngươi cũng không nhìn xem mình có phải nữ nhân tốt nhất trên thế giới này không! Ta cảm thấy ngươi có chút buồn cười, ngươi cảm thấy người ưu tú nhất mới có thể được yêu! Cả đời sư huynh kém Đế Tôn thì làm sao?"
Nàng nói lời này cũng thương tổn lòng Tạ Luân vạn lần.
Hắn cũng là ngôi sao sáng nhất trong đám người từ nhỏ đến lớn đều vậy.
Nghe người khác nói hắn đời này đều kém Đế Tôn, lòng xác thật vỡ vụn.
Bất quá lời sau đó của Băng Tâm tiên tử vẫn làm hắn thấy an ủi.
"Ta không chê huynh ấy, ta yêu huynh ấy, sùng bái huynh ấy! Ta thích đại sư huynh dù cả đời huynh ấy cũng không bằng Đế Tôn, dù huynh ấy không ưu tú đấy? Ta chính là thích huynh ấy! Ngươi rốt cuộc có hiểu người không lợi hại không nhất thiết phải chết!"
Băng Tâm tiên tử cười nhạo một tiếng, lười nhác nhìn Đế Tôn cùng Kiều An một cái.
"Lúc trước ta cùng Vân Kiều An cùng bái sư, ta xinh đẹp hơn nàng, tu vi cao, bối cảnh cường, các phương diện đều mạnh hơn nàng, ha hả, Đế Tôn không phải vẫn chọn nàng làm đệ tử mà không phải ta! Vân Linh loại người này căn bản không hiểu yêu!"
Cho nên, đây mới là nguyên nhân nàng liếc Đế Tôn cùng Kiều An một cái cũng thấy cay mắt.
Nói xong lời giáo huấn Vân Linh, nàng đưa Tạ Luân ngồi lên xe ngựa bay lên không trung.
Kiều An sờ sờ mặt mìn. Tuy Băng Tâm tiên tử tổn hại cô một hồi nhưng cô cảm thấy lời này nói rất đúng.
Đạo lý thiên hạ không phải giống à?
Về bản chất, cha nương nguyên chủ Vân Kiều An là Vân Trung cùng Dương thị nhìn chung tâm thái giống Vân Linh?
Vân Linh tựa hồ thấy mình ưu tú nhất lợi hại nhất, người như nàng tồn tại mới có giá trị, bằng không tâm linh hỏng mất.
Mà Vân Trung cùng Dương thị cũng cảm thấy con mình ưu tú, lợi hại mới đáng giá bọn họ yêu.
Nhưng nào có chuyện tốt thế?
"Không ——" Vân Linh bỗng rơi lệ đầy mặt. Một mặt yếu ớt nhất sâu trong nội tâm nàng bị người đánh tan.
"Ta mới ưu tú nhất...... Ta tốt nhất mới có người yêu ta......"
Trong đầu nàng bỗng nhớ tới tên phụ lòng trước kia.
Hắn phản bội nàng cùng thị nữ bên nhau. Vì cướp nhẫn Long Chi mà hại nàng mất mạng!