Yêu cầu của Cố Thần, trong mắt Kiều An đấy là chuyện bình thường.
Nếu cô đã nhận nhiệm vụ này rồi, liền phải bảo hộ Cố Thần cả đời.
Trong nguyên tác, Cố Thần rõ ràng là một chàng trai ấm áp.
Hắn cùng nguyên chủ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tính tình ôn hoà, thông minh, còn có tâm hồn lương thiện.
Không giống nam chính Tây Môn Táp.
Tây Môn Táp oai phong một cõi, ngang ngược ác liệt, nhưng trong ký ức nguyên chủ, Cố Thần vẫn luôn là thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng mà mỉm cười.
Hắn đối với nguyên chủ im lặng trả giá, cho tới bây giờ cũng không cầu một lời hồi đáp... Có lẽ phần cảm tình này, quá mức lặng yên không tiếng động, nguyên chủ cũng không chú ý tới. Nhưng Cố Thần trước mắt, có lẽ vì sống lại một lần, cả người đều toát ra khí chất đạm mạc với sống chết.
Trừ bỏ đạm mạc, ánh mắt nhìn Kiều An cũng rất phức tạp.
Có hiền từ, có hoà ái, có hận sắt không thành thép, tựa hồ cũng có chút yêu...
Xe tải quân dụng chạy trên đường, Kiều An lái xe, còn Cố Thần ngồi bên cạnh nhìn cô yên lặng không nói.
Tuy rằng chưa nói lời nào, nhưng không khí quá mức áp lực, làm Kiều An nhịn không được mà run lên.
Kiều An cười làm lành nói, "Cố đại gia, dựa theo anh nói, mạt thế đến còn một tháng. Vì phục vụ anh, làm anh thoải mái dễ chịu, tôi cũng vắt hết óc. Chúng ta bây giờ đi siêu thị mua sắm, anh thích ăn gì, quần áo nào, dùng cái gì, tôi giúp anh mua lại. Anh yên tâm, mặc dù năng lực có hạn, nhưng tôi nhất định dùng hết sức làm anh ở mạt thế sống cuộc sống êm ấm!"
___ Cho nên anh có thể đừng dùng loại ánh mắt đáng sợ đó nhìn tôi hay không?
Tiếng lòng của Kiều An, y không để ý.
"Ừ. Hiếu tâm đáng khen."
Người đàn ông này có một đôi mắt đặc biệt trong trẻo, đôi mắt linh động gợn sóng, thậm chí mang chút diễm sắc.
Ánh mắt hắn đảo qua, Kiều An thấy một thân mát lạnh.
Cố Thần không phải một người dễ hầu hạ, nhãn hiệu quần áo nào trong siêu thị cũng chướng mắt, chỉ mặc đồ định chế. Thật may Cố gia cùng Đường gia có tiền. Cách mạt thế còn một tháng, dù sao chờ mạt thế đến, tiền cũng trở thành giấy. Kiều An cũng là người tài đại khí thô, trực tiếp thêm tiền cho người làm hơn 100 bộ quần áo cho Cố Thần, cả trong lẫn ngoài, bao gồm âu phục, quần áo ở nhà, đồ lót vân vân.
Còn phương diện ăn uống, nước đã có không gian linh tuyền, không cần lo; nhưng về phần ăn, vì Cố Thần thích ăn đồ Trung Quốc, nào là bánh bao nhỏ, xuân bính, lư đả cổn (*), mì khô nóng (*), mì trà cát (*), sủi cảo tôm, mì qua cầu (*)...Tóm lại đặc sản ăn vặt các nơi cô đều lấy không ít. Gà vịt đã có sao lại có thể không có cá cơ chứ, cá có cá chép, cá trích, cá rô, cá chép đen, cá chép bạc, cá mè hoa, cá trê vàng, lươn, cá trắm đen, cá hồi, cá quế, cá rô phi, cá mú nước ngọt vân vân.
(*) Lư đả cổn: còn được gọi là bánh phở đậu, là một món ăn nhẹ truyền thống của người Mãn được làm bằng vỏ gạo nếp và nhân đậu đỏ.
(*) Mì khô nóng: một trong những pasta top mười của Trung Quốc, là một trong những đồ ăn nhẹ Vũ Hán nổi tiếng nhất.
(*) Mì trà cát: một món ăn nhẹ nổi tiếng ở Phúc Kiến Minnan, nằm rải rác trên khắp các đường phố và ngõ nhỏ trong khu vực địa phương.
(*) Mì qua cầu: một món ăn nhẹ độc đáo ở tỉnh Vân Nam. Đây là một món ăn Dian và có nguồn gốc ở vùng Mengzi.
Cũng không biết vì cái gì, có lẽ khí chất của hắn quá mức cao quý, đứng nơi đó khiến cho người ta thấy phải đưa hết tất cả thứ tốt nhất trên đời cho hắn.
Có khí chất gia tăng, mỹ mạo càng xuất chúng. Vốn dĩ đã là một soái ca, bỗng nhiên mang theo chút mị hoặc chúng sinh.
Kiều An đôi khi nhìn vào gương mặt kia, suy nghĩ liền bay xa, nghĩ tới một ai đó.
Tuy người nào đó nhẫn tâm tuyệt tình, hại cô té chết. Nhưng y cũng không phải người xấu xa...
Cô nào nghĩ ra, người cô nghĩ tới kia, lúc này cũng chính là người đứng trước mặt cô.
Nhìn đôi mắt cô hàm chứa tình cảm, bề ngoài y bình tĩnh, trong lại đã sớm sóng gió mãnh liệt.