Lạc Mông Nhiên tức giận muốn chết, trực tiếp mắng to, "Ai con mẹ nó muốn gả cho Dạ Vô Tuyết làm tiểu thiếp! Các cô yêu ai thì yêu ai muốn ——"
Kiều An biết, nàng ta khẳng định muốn nói nàng ta chướng mắt Dạ Vô Tuyết, các cô ai yêu liền cầm đi, nhưng cô sao có thể cho nàng ta cơ hội đem lời này nói ra.
"Tứ muội, tỷ biết muội muốn gả cho Tam hoàng tử làm chính phi! Ai, muội tâm đại, chúng ta đều hiểu được!"
Lạc Vũ An trực tiếp phẫn nộ tột đỉnh, "Cái gì, cô muốn làm chính phi?! Xem ta không đánh chết cô!"
Tam hoàng tử là của nàng! Khi nào Lạc Mông Nhiên thứ nữ nho nhỏ này cũng dám mơ ước!?
Lạc Mông Nhiên bị tát, cũng tức ngập đầu, "Lão hổ không phát uy, cô cho ta là mèo bệnh à!"
Nàng ta cũng lười cãi lại, bởi vì Lạc Vũ An đã động thủ.
Hai người đánh nhau đánh đến trời đất u ám, Dạ Vô Sương ở trên cây cũng cảm giác được ác ý thật sâu của thế giới này.
Cả người hắn ta, đều là một loại cảm giác thê lương lạnh lẽo.
Hắn ta cũng không biết hắn ta trở về như thế nào...... Hắn ta chỉ biết, tâm thiếu nam vừa mới nảy mầm của hắn ta, đều vỡ vụn!
Hậu hoa viên Lạc phủ, mấy cô nương Lạc gia vung tay đánh nhau, không, phải nói, mấy cô nương đều quần ẩu Lạc Mông Nhiên. Đu là Lạc Yên Nhiên bản tính yếu đuối, cũng xuất phát từ tình yêu đối Tam hoàng tử, đánh Lạc Mông Nhiên vài cái.
Cuối cùng, cả người Lạc Mông Nhiên đều bị thương, khập khiễng trở về Hoa Lê viện mình ở.
Kiều An biết, lấy tính cách nàng ta, nàng ta sẽ không từ bỏ như vậy.
Hiện tại đánh nàng ta càng tàn nhẫn, sẽ chỉ làm tâm báo thù của nàng ta, càng thêm kịch liệt.
Quả nhiên, sau khi Lạc Mông Nhiên chịu đả kích, thề với trời, nhất định muốn chính tay đâm cả nhà Lạc phủ! Đặc biệt là Lạc Kiều An! Lạc Vũ An! Còn có Lạc Yên Nhiên vô dụng kia!
Nàng ta muốn hạ độc, nhưng mà lấy thân phận thứ nữ của nàng ta, cùng với bộ dáng hiện tại bị mọi người ghét bỏ, căn bản không có cơ hội.
Cho nên, cơ hội duy nhất, chính là nỗ lực tăng lên thực lực của mình, đường đường chính chính đánh bại Lạc Kiều An cùng mọi người Lạc gia.
Bất quá, nàng ta cũng không phải một ngốc tử. Nàng ta biết, thiên phú của Kiều An so với nàng ta tốt hơn. Nỗ lực bình thường, rất khó đuổi theo.
Làm nữ hoàng trong thế giới hắc ám, quan niệm về đạo đức đúng sai của Tà Hoàng cũng không mãnh liệt.
Nàng ta thờ phụng thực lực tuyệt đối, đồng dạng, cũng nguyện ý vì đạt được thực lực, trả giá hết thảy.
Hôm nay, hậu hoa viên, nhiều nữ nhân vì Tam hoàng tử Dạ Vô Tuyết vung tay đánh nhau, mở ra ý nghĩ mới cho nàng ta.
Ký ức nguyên thân nói cho nàng ta, thiên phú của Dạ Vô Tuyết cùng Lạc Kiều An không sai biệt mấy, hơn nữa mẫu thân hắn ta Thần phi nương nương cực được sủng ái, tài nguyên tu luyện cái gì cần có đều có.
Nếu nàng ta có thể bắt được Dạ Vô Tuyết, trở thành thần dưới váy nàng ta, nàng ta có thể lợi dụng Dạ Vô Tuyết, đầu tiên là hung hăng trả đũa Lạc Vũ An cùng Lạc Yên Nhiên, sau đó, dưới sự trợ giúp của Dạ Vô Tuyết, tăng lên thực lực, đánh bại Lạc Kiều An.
Chỉ có đủ tài nguyên cùng pháp bảo, chẳng lẽ không có khả năng thành công sao?
Nàng ta đối mình rất có tin tưởng.
Đến nỗi Thái Tử Dạ Vô Sương, gương mặt tuyệt mỹ của hắn ta, ở trong đầu nàng ta chợt lóe qua, nàng ta liền không thèm nghĩ...... Dạ Vô Sương đã bị người thần hóa, khó khăn công lược quá cao. Huống chi trong lòng nàng ta, Dạ Vô Sương cũng là người khi dễ nàng ta nhất, cùng Lạc Kiều An rõ ràng chính là một đám.
Còn không bằng Dạ Vô Tuyết, cùng thân thể này của nàng ta Lạc Mông Nhiên vốn dĩ có ái muội......
Không thể không nói, dưới sự chỉ dẫn của Kiều An nàng ta lầm đạo, đem mục tiêu của chính mình định ở trên người Dạ Vô Tuyết.
Nếu nàng ta biết, vốn dĩ Dạ Vô Sương đối nàng ta sinh ra hảo cảm...... Nếu nói, Dạ Vô Sương chỉ cần nàng ta ngoắc ngoắc ngón tay là có thể được, nàng ta muốn công lược Dạ Vô Tuyết, lại muốn chân chính được tâm hắn ta, so với lên trời còn khó...... Phỏng chừng nàng ta sẽ tức giận đến nôn chết.