Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 30: 30




Trong căn phòng, cậu nhìn tập hợp đồng dày cộm, não nề nhảy lên giường.

Lăn mấy vòng trên giường lại nhớ đến hắn.

Từ ngày vô căn nhà này, cậu càng ngày càng tối cổ, các thứ di động có kết nối với bên ngoài đều bị quản gia thu hết, cậu như bị tách biệt khỏi thế giới vậy.

Nên chẳng biết hắn có đi tìm cậu hay không, đã mấy tháng trôi qua trong vô vị rồi, thật tẻ nhạt.
Cậu chấp nhận cuộc hôn nhân đó chỉ là muốn thoát khỏi sự giam cầm này, sự giam đó nó ngày càng khiến con người cậu trở nên trầm tính ít nói hơn hẳn, một phần là do người hầu không được mấy thân thiệt và anh quản gia thì lúc nào cũng câm như hến.

Khiến cậu càng kép kín mình hơn.
Người sau này sống cuối đời với cậu chẳng phải là hắn lại là một người không rõ như nào, mặt mũi ra sao.

Cuộc đời thật trớ trêu làm sao, bây giờ học cách chấp nhận thực tại là việc cậu nên làm.
Cuộc sống lúc nào cũng lật đật cả, không bao giờ êm đẹp như truyện tranh ngôn tình đã đọc nam chính và nữ chính xa nhau vô tình gặp lại trở thành một nhà.

Thực tại luôn khiến chúng ta phải khổ sở, chính khổ sợ lại mới là cuộc sống.

Đó chính là những lời nói của ba mẹ cậu trước khi mất đã tâm sự với cậu, có duyên thì gặp hết duyên thì lại đi.

Cả hai như người xa lạ, ba phương tám hướng chẳng cùng đường.
Gối cậu nằm đã nhòa một vũng nước, không một ai hay biết cậu đang suy nghĩ gì chỉ có khóc và khóc.

Khóc đến cạn nước mắt thì thôi, cậu cũng là con người chẳng phải khối sắt mà không có cảm xúc, dù lạnh lùng đến đâu cũng có lúc phải rơi nước mắt.

Thứ cậu thiếu nhất đến tận bây giờ chính là tình thương dù ở thế giới thực tại hay ở đây, cậu cũng thiếu nhất là tình thương và sự đồng cảm từ bạn bè và gia đình.
Vốn dĩ ở đây cậu chẳng có ai là người thân ngoài hắn, bạn bè!? ngay từ đầu hai chữ bạn bè đó cũng chỉ là của nguyên thân không phải cậu.


Cậu cũng chỉ là kẻ cướp đoạt đi thân xác này, hai chữ bạn bè đối với cậu không xứng.

Sau những nụ cười của bạn bè nguyên thân đem lại là những tâm tình nói không thành lời, là cả một trời cô độc không ai thấu.
Sự mệt mỏi, khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Đến tận giữa trưa, người hầu bên ngoài gõ cửa ồn ào cậu tỉnh dậy, lơ mơ tỉnh dậy.

Cô hầu gái bên ngoài sốt ruột gõ cửa liên tục và hỏi.
" Thiếu gia!!!"
" Thiếu gia, cậu tỉnh chưa ạ!!!"
Giọng trả mấy kiên nhẫn cùng ngáy ngủ trả lời cô Hầu gái.
" Vô đi "
Nhận được mệnh lệnh, hầu gái đẩy cửa gỗ bước vào.

Theo phép tắc cúi đầu góc 90° rồi mới nói việc chính.
" Thiếu gia, Phu nhân bảo cậu chuẩn bị.

Ba ngày sau, cử hành hôn lễ."
" Sớm vậy sao!!!"
Cậu ngạc nhiên nhìn nhìn người hầu, không phải cho coi người trước sao.

Cưới nhanh vậy làm gì cơ chứ, cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần làm con dâu đâu.
"Vâng, ba ngày sau sẽ cưới.

Phu nhân đặn cậu chuẩn bị quần áo và tóc tai gọn gàng để làm đám cưới đấy ạ "
Hầu gái gật đầu, lẽ phép thưa.

Thấy cậu đã ra khỏi giường rồi thì nhanh tay nhanh chân gọn giường cho cậu, phủi bụi sạch sẽ rồi gấp chăn gối gọn gàng.
Cậu gật đầu như đã hiểu, có chút phiền não vò vò tóc rối.

Đi vscn rồi lầu ăn trưa, do cậu đã quá tải trọng so với cậu đặt ra nên cậu đã ăn kiêng.

Bữa cơm đạm bạc chỉ có rau và vài miếng thịt bò, ăn xong cậu lại đi ra sau vườn.
Nơi có đủ những loại hoa, dây leo bám lên những thanh sắt cố định làm thành một khu tránh nắng, chính giữa là một nhà vòm làm bằng gỗ có cả võng đấy.

Nơi đây chính là nơi giải tỏa của cậu khi không có chiếc điện thoại bên mình.

Ngồi đu đưa trên võng, ăn nhăm nhi ly kem cậu lấy từ tủ ra, vừa ăn vừa ngắm cảnh quang xung quanh lia trái lia phải.Ăn xong rốt cuộc, do nhàm chán quá cậu lại lăn ra ngủ tiếp.
Cô người hầu gái lúc trước đi đến lắc nhẹ vai cậu, kẽ kẽ nói.
"Thiếu gia, bây giờ chúng phải đi cắt tóc ạ.

Cậu mau tỉnh lại đi ạ, ngủ nhiều không tốt cho cơ thể đâu.

"
Do kiên trì, người hầu cũng đã lay cậu dậy.

Vừa nghe ra ngoài, cậu đã sáng mắt ra liền.

Tươi tỉnh lao về phòng thay quần áo rồi đi.

Cứ tưởng cậu sẽ tự đi một mình, nhưng không.

Cậu vẫn đang trong thời gian bị giam lỏng, có cả vệ sĩ đi theo và cô người hầu lúc trước.

Cô người hầu không mặc bộ đồ dành cho người hầu nữa mà thay vào đó là bộ quần áo trẻ trung xinh đẹp, tên là Bích Liên được Chu phu nhân gắn vào để giám sát mọi hành vi của cậu, mọi chân tơ khẽ tóc đều được người hầu này báo cáo lại cho Chu gia.

Và nếu người hầu khác bắt nạn cậu khi không có quản gia thì cô người hầu này sẽ giúp cậu với cương vị người giám sát của phu nhân, lớn hơn các người hầu và gia nhân khác.
Trên chiếc xe ô tô cậu hí hửng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này.....không phải nơi cậu sống.

Đây.

không phải thành phố của cậu, cậu ngây ngốc một hồi, qua lại hỏi cô người hầu đang ngồi nghiêm trang bên cạch.
" Chị Liên này, chỗ này.....là nơi nào!?"
Theo mặt tuổi tác Bích Liên cách cậu cả 5 con giáp, việc cậu gọi là Chị, Bích Liên không có ý kiến.
" Thưa cậu, nơi đây là thành phố A ạ."
" Thành phố A cơ á,.....!xa vậy sao"
Hôm nay có quá nhiều cú sốc với cậu rồi, tâm trạng chẳng mấy chốc đã tụt hẳn.

Cậu chả để tâm tới xung quanh nữa, cúi đầu nhìn ngón chân.
Xe dừng lại tại một điểm cắt tóc nổi tiếng, cậu và Bích Liên đi vô, nhìn vào hai người chẳng khác gì một gặp chị em thân thiết.

Mọi người ở nơi đấy dán mắt vào hai người nhất là Bích Liên, thân hình thon thả thu hút đám ruồi mũi nhưng rất nhanh đã nhìn ra chỗ khác vì cặp mắt lạnh lùng của Bích Liên.
" Chào ngài Jonah"
Bích Liên đi đến một người tây, dơ tay chào hỏi
" Chào cô, Bích Liên.

Tôi đã nghe Chu lão gia nói rồi, làm tóc cho cậu Mạc* sao"
*: Chu gia chưa chấp nhận cậu là con lên lấy tên đệm thay tên họ.
Người tên Jonah bắt tay Bích Liên cười lịch thiệp, nhìn ra sau thấy cậu mỉm cười xem như lời chào hỏi, cậu cũng cúi đầu chào lại.
" Vâng, làm phiền ngài rồi.

"
" Không có gì, đừng khách sáo vậy chứ.

Chúng ta cũng là khách quen mà, khách sáo thế làm tôi khó sử đấy"

" Haha, ngài thật vui tính đấy.

Thiếu gia nhà tôi trông cậy vào ngài."
Bích Liên cười rộ lên, huýt nhẹ vào vả vai Jonah.

Đẩy cậu trên trước mặt Jonah, người đàn ông tên Jonah này thoại nhìn độ khoảng 50 nhưng phong thái vẫn còn.

Mắt xanh, mũi cao đúng chuẩn người Châu Âu.
Jonah là nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp, đã gắn bó lâu đời với ngành này nên ông rất nổi tiếng.

Rất có tai tiếng và có nhiều mối liên hệ với người giàu, Chu gia quen biết ông cũng là chuyện bình thường.
Ngồi ngay ngắn trước gương, cậu nhìn bản thân mình trước mắt.

Tóc cậu cũng đã dài rũ xuống mang tai, che đi gần nửa khuôn mặt của mà cậu không để tâm.

Jonah nhìn cậu một lượt đánh giá, hỏi ý kiến cậu rồi mới dám cắt.
" Nhóc này, cậu muốn kiểu như nào.

Dễ thương, ngầu hay để bảnh bao đây.

Với dáng người của cậu, tôi e dằn cậu chẳng hợp với ngầu lòi đâu, khuôn mặt này...!wow quả là tuyệt sắc giai nhân, thật sự quá đỗi xinh đẹp rồi.

Nếu để bật tông khuôn mặt của cậu thì chỉ cắt tóc tỉa layer là được thôi."
Ông vừa nói, vừa vén tóc trên trán lên.

Khuôn mặt trắng ngần cũng lộ ra trước mắt, hơi khiến câu điêu đứng, không ngớt lời khen ngợi..