Công Lược Tính Phúc

Chương 62: TG4 công lược thảo căn tướng quân 3



“Đúng a, phụ thân, người lớn lên hảo cao hảo lớn, cùng trong tưởng tượng của Thiên Diễn cao lớn giống nhau” Tiểu Thiên Diễn hưng phấn nói năng có chút lộn xộn, cánh tay nhỏ nhắn kích động múa máy, đảo loạn lung tung.

Lương Diệu Đình hiển nhiên bị động tác này của Lương Thiên Diễn chọc cười.

Cùng nhi tử chơi đùa một lát, hắn mới nhìn về phía Sở Ngọc Thiền, trong mắt dâng lên một cỗ cảm kích cùng một tia áy náy: “Ngọc Thiền, mấy năm nay, vất vả cho nàng rồi. Trên đường đi nàng cùng Thiên Diễn gặp phải sơn tặc, ta đã nghe Hoắc Uy báo lại, đã cực khổ cho hai mẫu tử nàng rồi”.

Nhắc đến chuyện hai mẫu tử gặp phải sơn tặc, Lương Diệu Đình trong mắt không ngăn được hiện lên một tia sát khí, nghĩ đến cảnh thể tử cùng nhi tử của hắn bị người ta giết chết, Lương Diệu Đình thanh âm chợt biến lãnh: “Bọn chúng thật to gan. Ta đã phái người đi tiêu diệt toàn bộ đám sơn tặc cường đạo vùng lân cận”.

Sở Ngọc Thiền lắc đầu, ảm đạm rơi lệ, hai khóe mắt đỏ lên, thanh âm phát ra từ cổ họng: “Tướng công, có thể nhìn thấy chàng bình an không có mệnh hệ gì cùng với Thiên Diễn bình an lớn lên, thiếp điểm này vất vả cũng không tính là gì”.

Như thế này có thể không tính cái gì đâu, 5 năm, nàng một thân nữ tử nhu nhược, một mình nuôi nấng hài tử, trong đó có bao nhiêu chua xót.

Cũng may 5 năm trước hoàng đế ra lệnh chiêu binh, đem trai tráng trong thôn toàn bộ bắt đi, chỉ lưu lại lão nhân già yếu, bằng không với dung mạo của Sở Ngọc Thiền, hơn nữa trong nhà lại không có trượng phu, chỉ sợ sớm đã có người nhớ thương.

Mà Sở Ngọc Thiền tự nhiên cũng rất rõ ràng, 5 năm sự tình của nàng, chỉ sợ Lương Diệu Đình đã sớm cho người tra xét, nếu nàng là người không chịu nổi cô đơn, chỉ sợ cái nàng nhận được sẽ là một tờ hưu thư đi.

Ai bảo hiện giờ Lương Diệu Đình nước lên thì thuyền lên, với chức vị tướng quân trong triều đình, ngôn hành cử chỉ đều sẽ bị người chú ý, nếu không may bị đối thủ phát hiện ra một vết nhơ rất có khả năng sẽ bị buộc tội.

Nói một cách khó nghe, nàng bất quá cũng chỉ là một vị thiên kim tiểu thư nghèo túng, còn có không ít những vị thiên kim tiểu thư chân chính khác muốn gả cho hắn.

Sở Ngọc Thiền trong lòng sáng tỏ, nếu nàng chết, Lương Diệu Đình tự nhiên sẽ không ở thế cả đời, lấy thêm thê thiếp là điều tất yếu, cũng không biết sẽ tiện nghi cho vị thiên kim tiểu thư nhà ai.

Từ từ, trái tim Sở Ngọc Thiền mãnh liệt nhảy lên, nếu nàng cùng Thiên Diễn bị đám tên sơn tặc kia giết chết…. Lương Diệu Đình chẳng phải sẽ cưới một nữ nhân khác sao?

Như vậy…. lần này gặp sơn tặc… có hay không là do người có tâm tỉ mỉ an bài?

Với biểu tình vừa rồi của Lương Diệu Đình, hắn hẳn không phải là người chủ mưu trong vụ việc lần này…. hoặc do là, nàng đã suy nghĩ quá nhiều?

Sở Ngọc Thiền trong lòng còn sợ hãi, nếu đây thực sự là âm mưu của người khác tỉ mỉ an bài, như vậy lần này nàng cùng Thiên Diễn không chết, chỉ sợ sau này cũng không tránh khỏi bẫy rập liên tiếp cùng ám sát.

Cũng may đây là phủ tướng quân, nếu thực sự có người rắp tâm muốn hãm hại hai mẫu tử nàng, cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.

Sở Ngọc Thiền tâm tình bình phục lại, cả người bình tĩnh, thừa dịp tình cảnh hiện giờ còn an toàn, trước đem Lương Diệu Đình bắt lấy rồi nói sau.

--------tiểu phân cách tuyến manh manh ban ngày--------------

Lương Thiên Diễn quấn lấy Lương Diệu Đình cả ngày, đến khi trời tối cũng hưng phấn nháo tới nửa đêm mới ngủ.

Một gian phòng rộng lớn, trên chiếc giường thủ công cổ xưa tinh xảo, Lương Thiên Diễn nằm ở vị trí bên trong, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, trên mặt treo lên tươi cười thỏa mãn, hắn ngủ cực kỳ ngon giấc, chơi đùa một ngày, hiển nhiên mệt muốn chết.

Trong phòng ánh nến lay động, ánh sáng mỏng manh làm Sở Ngọc Thiền có chút không thích ứng được, nàng một thân áo ngủ mỏng manh đi đến bên bàn đặt nến, một tay đem ngọn nến thổi tắt, phòng lập tức lâm vào bóng tối.

Sở Ngọc Thiền đang định xoay người, sờ soạng trở về giường, không ngờ, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một thân cường tráng nóng rực dán lên người nàng.

“Tướng, Tướng công?” Sở Ngọc Thiền hoảng loạn nhỏ giọng hỏi, trước mắt một mảnh đen tối, nàng quay đầu, mơ hồ nhìn thấy một thân nam nhân cao lớn ở phía sau.

“Ân?” Sau đó nàng nghe được âm thanh hàm hồ của Lương Diệu Đình, rồi liền cảm thấy hơi thở ấm nóng của đối phương phả vào cổ, kịch liệt dồn dập hôn xuống chiếc cổ trắng nõn, khiến cho toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy.

“Tướng công… Ân a…. Chàng đừng…” Một bàn tay to lặng lẽ không một tiếng động phủ lên ngực sữa đầy đặn tròn trịa, cách y phục mạnh mẽ đè ép vuốt ve nhào nặn thành mọi hình dáng, Sở Ngọc Thiền hô hấp khó chịu, nhịn không được nhỏ giọng rên rỉ.

“Ngọc Thiền….Cho ta…” Lương Diệu Đình đem y phục trên người Sở Ngọc Thiền lột ra, liền lộ ra vai ngọc mượt mà cùng với chiếc áo yếm đỏ thắm bao trọn hai tiểu bạch thỏ mũn mĩm trước ngực, đầu lưỡi ấm nóng từ cổ một đường đi xuống phía dưới, ở trên da thịt trơn mềm liếm mút, lưu lại những dấu vết ướt át ái muội, càng làm tiểu mỹ nhân phát ra âm thanh kiều diễm.

“Ân……” Sở Ngọc Thiền áp lực rên rỉ, nàng sợ sẽ đánh thức Tiểu Thiên Diễn đang ngủ trên giường, hai bàn tay tràn đầy vết chai sạn trực tiếp vói vào bên trong áo yếm, tùy ý vuốt ve đôi tuyết trắng đầy đặn, bàn tay to thô ráp vô tình cố ý dùng những vết chai sạn xoa xoa hai tiểu bồng đào, đôi khi niết chặt một cái.

Sở Ngọc Thiền cảm giác dưới thân một mảnh ướt át, nàng kẹp chặt hai chân, xơ lụi trong lòng Lương Diệu Đình, kiều diễm rên rỉ.

“Hai đầu vú của nàng đã biến ngạnh rồi” Lương Diệu Đình thấp giọng để sát vào tai Sở Ngọc Thiền cười khẽ.

Sở Ngọc Thiền xấu hổ đỏ mặt không nói gì, kia bị đùa bỡn phát trướng đau cùng tê dại không thôi, hai đỉnh hồng mai gắng gượng nở rộ.

Một bàn tay to rút ra, từ phía sau mông vói vào khu vực cấm địa, cách quần vải mỏng manh đã ướt vuốt ve cánh hoa mềm mại bí ẩn.

“Ngọc Thiền…. Nàng ướt thật nhanh…” Lòng bàn tay thô ráp không ngừng ma sát cánh hoa, kích thích tiểu huyệt trào ra từng đợt từng đợt mật dịch, nhanh chóng làm ướt đẫm toàn bộ khu vực xung quanh.

“Ân a…… Tướng công…… Ân…… Đừng như vậy…… Thiên Diễn hắn…… Ân ách……” Sở Ngọc Thiền áp lực nhỏ giọng rên rỉ, ngại Lương Thiên Diễn còn ở trong phòng.

“Hắn đã ngủ sâu, ngày mai mới có thể tỉnh lại” Lương Diệu Đình nói xong liền đem quần của Sở Ngọc Thiền kéo xuống.

Sở Ngọc Thiền chỉ cảm thấy dưới thân chợt lạnh, bàn tay thô ráp kia trực tiếp tiếp xúc với địa phương thần bí.

Bàn tay ướt đẫm không ngừng thăm dò địa phương bí ẩn, lòng bàn tay chai sạn tùy ý ma sát hai cánh hoa phấn nộn, đôi khi đè ấn hoa hạch huyết sung.

“Ách a……” Sở Ngọc Thiền cả người căng chặt, cánh tay vươn về phía sau nắm chặt lấy quần áo trên người Lương Diệu Đình,dưới thân tiểu huyệt không ngừng co rút.

“Tướng công….” Sở Ngọc Thiền khó chịu vặn vẹo vòng eo, đối với chính mình khát vọng mở miệng.

“Muốn?” Lương Diệu Đình vừa hỏi vừa dùng ngón trỏ cùng ngón giữa cắm vào tiểu huyệt, hai ngón tay vừa mới đi vào liền bị vách thịt giảo hoạt gắt gao cắn lấy.

“Ân a a……” Tiểu huyệt bị dị vật xâm chiếm không ngừng trào ra mật dịch, càng làm hoa huyệt cắn nuốt lợi hại hơn.

Mật huyệt không ngừng co rút, hai ngón tay thô ráp đầy vết chai sạn ở bên trong tiểu huyệt bắt đầu chọc vào rút ra, không ngừng cọ xát ma sát vách thịt bên trong, kích thích mật dịch ở bên trong hoa huyệt không ngừng trào ra tưới ướt đẫm lòng bàn tay của Lương Diệu Đình.

“Ân…… Ngọc Thiền……Bên trong nàng thật chặt, ngón tay ta đều sắp bị nàng kẹp đứt rồi…..” Lương Diệu Đình ngoài miệng thì nói như vậy nhưng tay lại không ngừng ra tăng tốc độ, ngón tay mạnh mẽ đâm vào bên trong tiểu huyệt rồi lại nhanh chóng rút ra, đỉnh ngón tay còn chạm phải một khối thịt non mềm nhô lên.

Tiểu nhân nhi trong ngực nháy mắt cơ thể trở nên căng thẳng, hoa huyệt co rút lợi hại, áp lực đè nén rên rỉ.

“Là nơi này sao?” Lương Diệu Đình ánh mắt âm trầm, ngón tay trực tiếp ấn lên khối thịt non mềm, dùng sức cọ xát nơi đó….

“Ngô ân….” Sở Ngọc Thiền không ngừng run rẩy giống như bị điện giật, hoa huyệt từng đợt từng đợt co rút,một cỗ mật dịch trong suốt từ bên trong tiểu huyệt trào ra, vốn là tiếng thét chói tai vang lên nhưng lại bị Lương Diệu Đình che kín miệng nên biến thành những tiếng ngô ngô.