Công Ngọc

Chương 102: Muỗi



"Nói thật cho trẫm nghe, ngươi ngứa hay là cô đơn lạnh lẽo?"

...

Đã ba ngày liền, Nghiệp Kinh không có thêm người phát bệnh. Mặc dù vẫn chưa tìm được đúng thuốc chữa bệnh, nhưng may thay độc tính nhẹ nhàng, đã có không ít thí sinh được sự điều dưỡng của y quan mà dần dần khôi phục.

Ngụy Dịch lệnh cho quan lại trong Tư Gián viện kiểm nghiệm xung quanh thành, quan sát dân tình, áp chế lời đồn đãi, mỗi ngày phát chiếu trước cửa tỉnh trung thư, thông báo bệnh tình trong kinh, dẹp an nỗi lo trong tâm bách tính.

Mặc dù như thế, Lâm Kinh Phác vẫn còn chưa thả lỏng được. Đã hơn nửa tháng y chưa hồi cung, còn đang kiên thủ tại Thừa Ân tự, mỗi ngày cùng ăn cùng ở với quan chức và quân dân trên núi, đích thân giám sát từng việc to nhỏ.

Trước hôm nay, Lâm Kinh Phác còn đi kiểm đếm thảo dược mới nhập kho, thăm những thí sinh vẫn chưa khỏi hẳn trong chùa. Buổi sáng, y cầm sẵn cháo cơm, lại tới tận sau giờ Ngọ mới uống vào mấy ngụm.

Lũ định kỳ sắp xuất hiện, mặt trời chói trang phủ đầu, Lâm Kinh Phác lâm thời chuyển việc tới dưới một gốc cổ thụ trong chùa. Nghe đâu đã tra được mặt mũi người hạ độc trong Tứ Phương quán, vốn y còn muốn ở đây chờ đợi tin tức từ Tào Vấn Thanh, có điều dường như mấy ngày nay đã mệt mỏi quá độ, nằm một cái lên băng ghế nguội lạnh liền ngủ thiếp đi.

Tiếng ve đêm ồn ã, tiệc vui chóng tàn, Lâm Kinh Phác bị vài con muỗi đốt đến no máu, cuối cùng cũng tỉnh.

Màn đêm vừa buông, Tào Vấn Thanh không tới, trái lại chờ được Ngụy Dịch.

Lâm Kinh Phác còn buồn ngủ, thất thần nhìn hắn một chốc, đuôi mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt: "Hoàng Thượng hạ giá quang lâm, làm sao không sớm báo trước một tiếng để người ta còn biết mà nghênh đón?"

Ngụy Dịch vận một bộ áo đơn màu đen, mũ miện làm thủ công trên đầu được thay bằng mũ rơm, bên người cũng không có ai, vừa nhìn đã biết là lén lút chạy từ trong cung ra ngoài.

Dưới cây này chỉ có một cái ghế.

Ngụy Dịch dời văn sách trên bàn nhỏ đi, vắt chân ngồi lên, lại hơi cúi người nở nụ cười khẽ, dùng giọng điệu cực kỳ không đứng đắn nói đến chính sự: "Tai bệnh còn đang tàn phá bừa bãi ngoài cung, trong lòng trẫm là bách tính thiên hạ, không khỏi lo sợ bất an nên mới muốn tự mình tới đây đốc thúc điều tra. Nếu đã là điều tra, sao có thể báo cho ngươi sớm chuẩn bị? Nên xuất kỳ bất ý mới tốt."

Lâm Kinh Phác đón nhận ánh mắt cực nóng của hắn, coi như không có chuyện gì mà rút một tấm tấu chương còn chưa đưa xuống núi bên đùi hắn ra: "Mỗi ngày đều có hai phong tấu chương thế này đưa vào trong cung, chưa từng làm lỡ chính sự. Mắt thường cũng thấy bệnh tình trong Nghiệp Kinh đã vào guồng khống chế, bây giờ ngươi lại tới đốc thúc điều tra là không yên lòng ta làm việc, hay là không tin được nhân phẩm của ta?"

Ngụy Dịch cười không nói, một lúc lâu sau mới lấy mũ rơm xuống, ngăn trở nửa khuôn mặt Lâm Kinh Phác, ghé lại bên tai người kia rồi thấp giọng: "Thâm cung cô quạnh, trẫm chỉ muốn đến đây gặp ngươi một chút."

Lâm Kinh Phác nở nụ cười, thong dong đẩy vành mũ ra, cũng đẩy Ngụy Dịch ra xa một chút: "Vốn tưởng rằng mấy ngày nay ngươi còn vội vàng đối phó Tam Quận, mới sơ sót chuyện khác."

Chuyện Tam Quận, Ngụy Dịch còn chưa thương lượng cùng Lâm Kinh Phác, bây giờ nghe y nhắc đến, bất giác có chút chột dạ, bèn giả vờ buông lỏng nói: "Nam Ân để hơn một ngàn học sinh nhiễm bệnh, mắc sai lầm bỏ lỡ khoa thi Nghiệp Kinh, còn có những người vô tội bởi vậy mà bỏ mạng, bọn họ nên gieo gió gặt bão."

"Liễu Hữu thủ đoạn hung tàn, lá gan lại rất lớn, đá lại chồng hỗn loạn này cho y xử trí, cũng là luận lý thành chương mà thôi." Lâm Kinh Phác nói: "Có điều ngươi vẫn chưa thẳng thắn thật tình với bách tính, đâm lao phải theo lao, coi chuyện hạ độc thành dịch bệnh là có tâm tư gì khác rồi?"

Ba mươi năm trước, bệnh dịch hạch tràn lan trong Biên Châu những ba năm, người chết nhiều vô số kể, toàn bộ nhân dân Biên Châu như lâm vào cảnh luyện ngục. Năm ấy, đã có người phê phán triều đình Đại Ân là lũ vô năng, mới khiến cục diện của trận dịch bệnh này không thể thu thập nổi nữa.

Có điều cùng là bệnh dịch hạch, Ngụy Dịch chỉ dùng nửa tháng đã khống chế được tốc độ tràn lan trong thành, khiến số người tử thương rơi xuống mức thấp nhất. Đây chẳng thể nghi ngờ là cơ hội tốt khiến thần dân trong thiên hạ nhìn hắn và triều đình bằng cặp mắt khác xưa.

Khải triều không có cơ nghiệp trăm năm, kiêu thần gắn bó với triều đình đã chết, với tình cảnh trước mắt Ngụy Dịch mà nói, hắn muốn để triều thần đồng lòng chống đỡ ngoại địch, chỉ dựa vào tâm kế Đế Vương thì vẫn còn thiếu nhiều lắm, nhất định phải có một ít thành tích chân thực, được bách tính trong thiên hạ ủng hộ.

Vốn khôi phục khoa thi cũng là vì thế.

Vừa vặn là bởi Liễu Hữu hạ độc hãm hại, trái lại còn có một cơ hội càng thêm thiết thực hơn so với khoa thi bày ra trước mắt, đương nhiên Ngụy Dịch sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

So với ngồi chờ chết, chẳng bằng giải quyết dễ dàng!

Tâm tư đều đã bị Lâm Kinh Phác nhìn thuy, giữa chân mày Ngụy Dịch ẩn vẻ xấu hổ: "Ngươi cảm thấy trẫm làm như vậy là không đúng."

"Là không đúng lắm." Lâm Kinh Phác nói: "Nhưng ta nghĩ qua, nếu là ngươi, hẳn ta cũng sẽ làm như thế."

Ngụy Dịch sững sờ, lại nghe Lâm Kinh Phác nói: "Chỉ cần có thể khiến thiên hạ thái binh, chân tướng và thuần khiết đều không đáng để nhắc tới. Dưới sách sử còn chôn vùi vô số xương trắng chẳng ai hay biết, mà những người anh hùng lưu danh nơi ấy, chẳng ai là không nhiễm một hạt bụi. Bọn họ tốt hay xấu, thiện hay ác, thường thường là mong muốn đơn phương của thế nhân mà thôi."

"Nhưng trẫm chưa từng thương lượng với ngươi, tự ý vọng động vào cơ nghiệp hiếm hoi còn sót lại của Ân triều trong lòng ngươi." Ngụy Dịch nhìn về phía y: "Chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?"

"Chiếu theo như vậy, bọn họ bức tử á phụ, ta lại càng buồn nhiều hơn." Cổ họng Lâm Kinh Phác phát ra tiếng cười khẽ, giấu kín tâm tư dưới bóng cây loang lổ, ngẩng đầu nói: "Người ngươi cứu là bách tính, trừng trị là kẻ ác lạnh tâm, chẳng có gì là sai. Có điều ta chỉ hơi hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi đã hạ độc Lâm Củng thế nào?"

Ngụy Dịch thở ra một hơi, có phần đăm chiêu, cũng không vội vã trả lời.

Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng xoa vuốt mái tóc Lâm Kinh Phác, miết thấy mấy vệt sưng tấy đỏ ửng trên cổ y liền phục hồi tinh thần lại, vội lấy một hộp cao mát lạnh từ bên hông ra, dùng đầu ngón tay chấm xuống rồi đánh vòng lau qua lau lại mấy chỗ ấy.

Lực đạo của hắn vô cùng vừa vặn, đúng lúc hóa giải cảm giác khó chịu giữa đầu mày Lâm Kinh Phác, da thịt trên cổ cũng mát mẻ từng chút, lại chọc cho da thịt bên dưới nóng bừng lên.

Ngụy Dịch dời câu chuyện đi chỗ khác, ngữ khí càng thêm nhẹ nhàng: "Dưới tàng cây nhiều muỗi, da thịt ngươi non mịn, đến tối lại càng hấp dẫn những thứ này, làm sao không đi vào nhà?"

Lâm Kinh Phác khẽ cười một tiếng: "Một chút nữa rồi về. Trong phòng oi bức, ta không chịu được, ít nhất ở đây còn có gió."

"Ngươi ở đây không thoải mái lại chẳng nói cho trẫm sớm một chút. Sáng mai trẫm sẽ cho người vận chuyển một xe băng tới."

Lâm Kinh Phác: "Đường núi không dễ đi, mấy nay xe cộ ra ra vào vào đều là để chuyển vật tư vào thảo dược còn chưa đủ, lại muốn vận chuyển thêm băng lên núi thì thực sự quá lãng phí. Trong chùa đều là người xuất gia thanh tịnh, nhóm cao tăng luôn giảng về thanh tâm tĩnh khí, nếu như chỉ vì ta mà phá hoại quy củ trong chùa này, vậy thì không thể nào nói nổi. Huống hồ, ngươi nói với bên ngoài đây là dịch bệnh, cứu trị dịch bệnh cũng như đánh trận trên tiền tuyến, phải chú ý tới "kỷ luật quân đội", hôm nay chủ soái lại vì tư dục mà chuyển mấy khối băng qua, khó tránh khỏi ngày khác quan lại sẽ dẫn rượu thịt tới, bầu không khí cũng sẽ theo đó mà bất ổn."

Ngụy Dịch gật đầu, lại ghé tới bên nơi bôi cao mát mẻ thổi thổi mấy lần, đầu ngón tay khẽ miết: "Còn ngứa không?"

Thân thể Lâm Kinh Phác không khỏi run lên một cái, giơ tay thành quạt, như có như không quơ nhẹ lên đúng vị trí ấy trên cổ Ngụy Dịch, chóp mũi khẽ hít vào một hơi: "Vốn cũng đâu ngứa đến thế."

Đáy lòng Ngụy Dịch hơi động, dùng tay nắm lấy cằm thon của y, cười ép hỏi: "Nói thật cho trẫm nghe, ngươi ngứa hay là cô đơn lạnh lẽo?"

Lâm Kinh Phác không nể mặt, trêu ghẹo: "Ngụy Dịch, ngươi đúng là con muỗi độc."

Trời đã tối sầm, xung quanh chẳng có một cốc đèn, những người khác cũng đều đang bận rộn trong phòng.

Gió mát lùa đến, tháp chuông trong chùa miếu vắng lặng giữa đêm khuya càng thêm nghiêm túc, trái lại khiến kẻ đa tâm lỗ mãng nổi lên tâm tình nhung nhớ lụa hoa, sau vài lần trêu chọc, đến người tri thức thấu hiểu lễ nghi cũng chẳng khỏi lộ ra bản tính, muốn làm một hồi phong hoa tuyết nguyệt.

Hai người hôn nhau thỏa thích.

Mồ hôi hòa vào nhau, lồ,ng ngực giằng co, Lâm Kinh Phác chẳng hề phòng bị mà bay từ trên ghế mây xuống, ngã vào vòng tay hữu lực của Ngụy Dịch.

Hương cỏ mềm đến như bông, huyên náo dưới luống hoa cũng chẳng khiến người ta chú ý tới.

Lâm Kinh Phác cũng không từ chối, chỉ cần không có tiếng bước chân tới gần, y vẫn có thể hưởng thụ mà chẳng hề kiêng kỵ.

Có điều Ngụy Dịch tựa như muốn cho người ta phải nghe được chính những động tĩnh như thế, bàn tay dán sát vào xương bả vai Lâm Kinh Phác, tàn bạo rót từng tiếng yêu đầy ắp vào trong tai y: "A Phác, ta chết mất..."