"Ngụy Dịch vốn chẳng phải đang thủ ở đây, mà là..."
...
Trên chiến trường, khói thuốc súng bị cơn mưa rào gột rửa gần như không còn, vài tên tướng lĩnh phụ trách hậu bị mang nón rộng vành, chỉ huy thuộc hạ lập tức trùng kiến vây trướng, không ngưng nghỉ dù chỉ trong chốc lát.
Khi mưa tạnh, đã là quá đêm, sao rũ xuống đồng, dưới bàn chân toàn là một mảnh phế tích. Chiến hào phía Tây đổ sụp một nửa, cần phải trùng đào, hậu vệ binh còn đang gia tăng quét tước, chuyển thi thể đến chôn phía dưới.
Giày đen của Ngụy Dịch đã bẩn đến không ra hình dáng, mỗi bước đi đều vô cùng trầm trọng. Chỉ một lát sau, hậu vệ binh đến báo: "Hoàng Thượng, tìm được... Tào Du."
Quanh thân hắn ngẩn ra, đi tới chiến hào, chầm chậm khom người xốc miếng vải bố lạnh lẽo trắng toát, dùng tay áo xoa xoa vết máu lầy lội trên mặt người kia đi, một lúc lâu sau mới hời hợt nói vài chữ: "Dựng bia cho y đi."
"Dạ!"
Chiến một trận, tướng sĩ bỏ mạng nhiều vô số kể. Đối đầu với kẻ địch mạnh, bọn họ không có quá nhiều tinh lực xử trí hậu sự, không thể làm gì ngoài chôn tất thảy những thi thể này trong một cái hố to bên cạnh. Có thể dựng riêng cho Tào Du một khối bia, đã là không dễ.
Ngụy Dịch vén rèm về lều trại, thấy Tào Vấn Thanh đang đứng, còn muốn nghĩ cách thay Tào Song lấy mũi tên trên vai ra, hắn cũng tiện đường cầm một thanh chủy thủ tới nướng trên lửa, lại cầm thuốc thang băng gạc tới.
"Hoàng Thượng, không thể, vi thần kinh hoảng..."
Đầy đầu Tào Song toàn là mồ hôi, có chút câu nệ không dám.
"Đừng nhúc nhích." Tào Vấn Thanh cắn dao găm, không khách khí lấy thuốc trên tay Ngụy Dịch, làm liền một mạch, cẩn thận băng vó vết thương cho Tào Song.
Ngụy Dịch rót cho mình một chén trà lạnh, ngồi xuống trầm giọng nói: "Trận chiến này Tào tướng quân khổ cực, cũng may ngài còn bình yên vô sự, nếu không trở về... Ta cũng chẳng thể bàn giao với y được."
"Cố gắng, nào đâu có khổ." Tào Vấn Thanh thở dài nói: "Nhị gia ở Nghiệp Kinh xa xôi, nhưng không hẳn là chưa từng thể nghiệm quan sát chuyện không dễ dàng nơi tiền tuyến. Sinh tử không khỏi mệnh, Tào Du chết trận vì minh chủ có năng lực, đã là võ tướng may mắn."
Chỉ là không biết còn phải cố bao lâu? Còn muốn chết bao nhiêu người?
Ngụy Dịch trầm mặc nửa ngày, đối mặt với từng ánh mắt như nghi vấn oán giận trong doanh trại, hắn chẳng hồi đáp bất cứ điều gì, không thể làm gì khác ngoài nghoảnh mặt làm ngơ. Lâm Kinh Phác không ở đây, hắn không có cách nào nói tư vị ấy thành lời với bất kỳ ai khác, bát trà lạnh trong tay chao tới chao đi, cuối cùng vẫn giả vờ nhẹ nhõm mà thả về trên mặt bàn.
Lúc này, trong doanh trướng nghe loáng thoáng được tiếng Dư Tử Thiên hô to gọi nhỏ bên ngoài, dường như muốn tìm Tào Vấn Thanh tính sổ. Ngụy Dịch trầm vai kéo lại tinh thần, liếc mắt ra hiệu cho người khác dẫn gã đi vào.
Sau khi tiến vào, còn chưa chính mắt thấy mặt người, Dư Tử Thiên đã hùng hùng hổ hổ gọi tục danh của Tào Vấn Thanh: "Hoàng Thượng vừa biết được tin tức, suốt đêm dẫn theo bốn mươi ngàn quân đến đây trợ giúp ngươi, mẹ nó ngươi cho rằng toàn thân có nhiều tâm nhãn đến vậy, sao không kéo thêm một lá gan nữa tới, tự nhiên dám để Nam Ân binh trốn thoát ngay giữa lúc quan trọng! Vốn đang có thể thừa thắng xông lên bắt sống Vạn Phấn kia, tốt xấu gì cũng có lợi thế ép họ đổi Tiêu Thừa Diệp về, trái lại ngươi thì hay rồi, trực tiếp lui binh của ông đây! Đây là chiến trường, không phải lòng đất Nghiệp Kinh để ngươi trốn trốn tránh tránh như trước..."
Dư Tử Thiên mắng đến nỗi một hơi cũng không xong, thiếu chút nữa tự làm mình nghẹn.
Sắc mặt Tào Vấn Thanh cũng không hề tốt đẹp, trong lúc ấy còn nhấp một ngụm trà, nhưng thần thái lại càng chìm xuống dưới.
"Lui binh là do trẫm ra lệnh." Ngụy Dịch nhìn về phía Dư Tử Thiên: "Đừng giận chó đánh mèo với Tào tướng quân."
"Hoàng Thượng..." Lúc này Dư Tử Thiên mới hơi hơi thu liễm khẩu khí: "Hôm nay Nam Ân binh tử thương cũng không ít, bọn họ nguyên khí đại thương, đã có thể buông tay một kích, lại nói chúng ta đang chiếm thế thượng phong, vi thần thực sự nghi hoặc trong lòng, vì sao phải lui binh?"
"Ngươi nói phải bắt sống Vạn Phấn." Ngụy Dịch chậm chạp xốc bát trà lên, nói: "Mà không nói người này thần dũng cái thế, bắt được hay không bắt được là một chuyện, coi như thắng được trận này, bắt được chủ soái quân địch, sau lưng Tam Quận còn có thủy sư Tam Ngô, có mấy chi bộ đội tinh nhuệ có thể chơi ngươi trên mặt nước. Ngươi thực sự có thể đảm bảo đại quân công được sông Ly, lật đổ Vương cung Tam Quận, bắt sống hai mẹ con Lâm Củng sao? Nếu như có thể, trẫm nhường vị trí này cho ngươi ngồi cũng không sai."
"Vi thần... Không dám!" Dư Tử Thiên nhất thời nghẹn lại, viền mắt lo lắng: "Chiến giả bàn luận lấy dũng cảm làm đầu, vi thần cả gan hỏi Hoàng Thượng là bởi ngài vẫn luôn không có dự định đánh hạ Tam Quận, vĩnh viễn chỉ thủ không công sao?"
"Đợi thời cơ, phần thắng sẽ càng tăng lớn." Ngụy Dịch nói: "Kỳ thực qua sông cũng không khó, cái hiếm là thắng trăm phần trăm, giải quyết triệt để hoạn nạn Tam Quận."
Tào Vấn Thanh nghe xong cũng nhìn về phía Ngụy Dịch, không khỏi nhíu mày.
Trong bụng Dư Tử Thiên hừ khẽ một tiếng, nổi giận nghiêng đầu: "Vi thần thấy làm gì có thời cơ gì, chỉ sợ cứ vậy mà bỏ lỡ cơ hội tốt! Có thể giết một thì cứ giết một, ắt sẽ có ngày nào đó ta giết sạch được hết thảy Nam Ân binh!"
"Thất phu lỗ mãng!" Ngụy Dịch cười nhạo, ánh mắt lại sâu xa rõ ràng: "Không có thắng trăm phần trăm cũng phải có trăm phần mưu kế, bằng không làm sao chính trẫm và y cũng cần phải chịu đựng nỗi khổ chia xa này?"
...
Trong điện Tam Quận.
Liễu Hữu mua thuộc được hai giám hầu trong cung thái hậu, thừa dịp đêm khuya khi Ngô Chúc đi vào cung thái hậu bèn lặng lẽ cướp quân báo khẩn cấp, vòng qua hai tòa cung điện, bất động thanh sắc trình đến trước mắt Lâm Củng.
Sau khi đọc xong, Lâm Củng suy nghĩ sâu sắc, lấy giấy bút viết lời chú giải, tự biểu đạt chính kiến giải của mình: "Ngụy Dịch án binh bất động, hẳn là trải qua một trận chiến thăm dò Gia Dao cốc lúc trước, sĩ khí đê mê, không nguyện tùy tiện xuất chiến."
"Là có khả năng này." Liễu Hữu ngồi xổm người xuống, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, từng bước dụ dỗ hắn: "Có thể là binh bất yếm trá, Vạn Phấn cường công như thế, bốn mươi ngàn đại quân cũng không công phá được hai mươi vạn binh mã của Tào Vấn Thanh, chưa chắc đã là tinh thần bọn họ không nghiêm. Hoàng Thượng đừng tự làm mình nóng nảy, cẩn thận suy nghĩ lại một chút."
Lâm Củng ngơ ngác đầy khó khăn, không nghĩ ra được bèn cắn trọc cả ngón tay, sau khi nghiêm túc đánh giá sắc mặt Liễu Hữu, không quá chắc chắn mà nhỏ giọng nói: "Lẽ nào, Ngụy Dịch vốn chẳng phải đang thủ ở đây, mà là... Đang chờ đợi thứ gì khác?"
Liễu Hữu gõ gõ quân báo kia, vui mừng nở nụ cười.
Quả thực, dù Vạn Phấn dũng cảm, nhưng cũng chỉ là chiến đấu quá thuận lợi. Từ khi đóng quân đến nay, mỗi lần giao phong Khải binh đều thua trận, nhưng dường như vẫn còn chưa dốc hết toàn lực. Nam Ân bắt Tiêu Thừa Diệp làm tù binh, có điều Tiêu Thừa Diệp căn bản không đáng giá, không quá hiểu biết quân cơ, còn là thiếu tướng công tử bột không hiểu quân tình, Ngụy Dịch cũng sẽ không quá quan tâm tính mạng của hắn.
Khải binh còn đang nghiêm ngặt tử thủ, chẳng bằng nói rằng càng giống như bảo tồn thực lực.
Lâm Củng chiếm được nụ cười của y bèn nở ra nụ cười chẳng đúng lúc, lại hỏi: "Vậy theo thái phó thấy, hắn đang chờ cái gì? Trẫm không nghĩ ra quá rõ ràng được."
Liễu Hữu cũng không nói được.
Gián điệp truyền báo rằng gần đây mỏ đồng bị trộm cắp khắp nơi trên đất Khải, ngân hàng tư nhân còn đệ án bán giả đồng, những vụ án ấy lại nhanh chóng bị quan phủ các nơi thần không biết quỷ không hay mà đè ép xuống trong một đêm, hẳn Lâm Kinh Phác đang lén lút trợ giúp kiến tạo binh khí hoặc chiến thuyền, muốn dùng để công phá Tam Quận.
Có điều trực giác Liễu Hữu nói rằng, Lâm Kinh Phác và Ngụy Dịch đều là đối thủ khiến người ta sởn cả tóc gáy, bọn họ liên thủ đánh trận chiến này, không thể chỉ đến trình độ như thế.