Móng ngựa phương Bắc một đường đạp vỡ bão cát lầy lội, đèn đuốc ngoài thành Biên Châu đều sáng lên, cửa thành suốt đêm đóng chặt.
Thứ sử Biên Châu Giả Mãn là người vô cùng thận trọng, lại rất có thủ đoạn, biết ngự giá thân chinh đến đây giữa lúc nửa đêm bèn sai người trắng đêm phong tỏa tin tức trong thành, triệu hồi năm ngàn phủ binh đóng quân ngoài thành, che lấp tai mắt.
Mưa to đến tận sau nửa đêm mới ngừng, Tranh quân không có quân lệnh trong triều, không thích hợp để ở lại nội cảnh Biên Châu, trước khi trời hừng đông đã rời khỏi thành rồi.
Mà nội viện phủ thứ sử đóng chặt, thần hồn nát thần tính, một mực không nghe thấy.
Chủ bộ Biên Châu Phó Sử ngồi bên ngoài phủ chờ đợi hồi lâu, đến tờ mờ sáng mới thấy Giả Mãn đã bận bịu cả đêm, vội vàng tiến lên, căm giận bất an nói: "Giả đại nhân, nghe nói đêm qua Hoàng Thượng tự mình dẫn Tranh quân đến Biên Châu ta chỉ vì để cứu tính mạng dư nghiệt kia, chuyện này là thật sao?"
Vóc người Giả Mãn gầy nhỏ, một đêm không nghỉ ngơi nhưng tinh thần vẫn sáng láng, cười động viên nói: "Cũng không hoàn toàn là như vậy. Hoàng Thượng còn bắt sống Ngô Cừ kia, tiêu diệt sáu trăm tinh nhuệ Tam Quận đấy."
Phó Sử thở dài: "Đại nhân đúng là hồ đồ rồi, trước đêm tân niên, vua của một nước tự ý mang binh rời kinh, chuyện hoang đường bậc này, coi như Biên Châu có giấu nổi cũng làm sao mà qua được mắt người trong Nghiệp Kinh? Chẳng nói Tư Gián viện, chỉ sợ ngày mai Binh Bộ sẽ có người tấu lên muốn kết tội theo luật, trước mắt chúng ta thu trị dư nghiệt kia là lấy lòng Hoàng Thượng, nhưng Yến Hồng chết rồi, lòng người trong triều vẫn không đồng đều, bọn họ không dám nhìn thẳng trừng trị Hoàng Thượng, nhất định sẽ trút cơn giận này xuống nha phủ Biên Châu ta!"
Giả Mãn đói sắp chết rồi, há miệng cắn một miếng bánh bao thật lớn: "Dù sao Hoàng Thượng cũng là Thiên tử đương triều, Biên Châu là quốc thổ của hắn, chúng ta làm thần tử, há lại có lý lẽ không mở cửa đón chào?"
"Nhưng đại nhân, chuyện này thực sự không hợp quy chế triều đình..."
"Quy chế vốn là nên do Thiên tử xác định." Giả Mãn giơ tay ngừng lại lời chủ bộ muốn nói, uống hết bát chè đậu xanh, còn nói: "Sau khi Yến Hồng chết, tướng vị vẫn luôn trống rỗng, Hoàng Thượng chậm chạp không chịu nâng đỡ ai, lại dự định bố trí nghị sự ban ngành tại Tây trai, chẳng qua là sợ Nghiệp Kinh lại nuôi lên một quyền thần như Yến Hồng. Quân thần đối lập, từ xa xưa đã là như thế, đời đời đều có, cũng chẳng phải chuyện chỉ mới mấy năm nay. Chỉ có điều Hoàng thất đơn bạc, căn cơ bất ổn, với sực lực của mình Hoàng Thượng, muốn rút đinh đánh tiết, chống lại văn võ cả triều, thực sự vô cùng khó. Nhưng trải qua đêm qua, trong tay Hoàng Thượng nhiều thêm mấy phần thắng, sao chúng ta lại không mượn cơ hội lấy lòng Thiên tử?"
Chủ bộ sững sờ, càng thêm không rõ: "Lời ấy của đại nhân là thế nào?"
Trong bát chẳng còn giọt chè đậu xanh nào, Giả Mãn lấy mấy mẩu bánh bao chấm sạch sành sanh cả bát, say sưa ngon lành rồi mới nói: "Đơn giản, chẳng phải mệnh của người trong viện kia đã được cứu về rồi sao..."
...
Lâm Kinh Phác gặp ác mộng, mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm cả chiếc áo lót mới đổi không lâu.
Còn chưa mở mắt, bên tai y đã vang lên tiếng pháo đầu hồi, tiếng trẻ con nô đùa huyên náo bên ngoài, hơi nóng của cơm canh bốc lên che lại mùi thuốc sau lưng, bay qua chóp mũi nõn nà, khiến y càng thêm lưu luyến dư vị người thân.
Ăn Tết.
Viền mắt Lâm Kinh Phác đong đầy nước, khó chịu ho ra.
Hạ nhân phủ thứ sử thấy y tỉnh rồi, lập tức chạy ra bên ngoài thông báo.
Vừa hay Giả Mãn đang ở gần đó chơi đùa cùng nữ nhi, nghe được tin tức liền vội lại đây khom mình hành lễ: "Gặp qua Nhị gia, bỉ nhân là Giả Mãn, thứ sử Biên Châu đương nhiệm. Đêm qua đại phu nói Nhị gia thật sự bị thương quá nặng, không thích hợp động thân, không biết bây giờ Nhị gia đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Lâm Kinh Phác liếc nhìn Giả Mãn, lại nhìn về phía đèn lồng đỏ vẫy nhẹ theo gió treo ngoài cửa sổ.
Bên ngoài vui mừng đón năm mới, y lại cô quạnh nhìn đến thất thần, hồi lâu cũng chẳng mở miệng nói lên thành lời.
Giả Mãn không biết y có phải đã bệnh đến mức ngay cả lời cũng không nói ra nổi, lên tiếng gọi khẽ: "Nhị gia?"
Lúc này, Lâm Kinh Phác mới thu tầm mắt lại, hữu khí vô lực mà nói: "Đa tạ Giả đại nhân đã cứu giúp, ta cảm thấy tốt lắm rồi."
Giả Mãn liếc mắt quan sát y, lại cười: "Hôm nay là giao thừa, trong cung có quá nhiều sự tình cần xử lý, chuyện gì cũng chẳng thể thiếu Hoàng Thượng, cho nên đêm qua hắn đã chạy về Nghiệp Kinh trước. Trái lại thân thể Nhị gia vẫn còn chưa khỏe, tạm thời không đi được đường xa, Hoàng Thượng bèn giao phó cho ta chăm sóc Nhị gia chu toàn trước. Cứ như vậy, cũng chỉ đành oan ức Nhị gia ở lại quý phủ của ta ăn Tết, nếu có bất kỳ lời gì, tại hạ đều sẽ tận tâm tận lực."
Trong đêm mưa ấy, Lâm Kinh Phác bị thương, sau đó ý thức mơ hồ, cũng biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Y nhìn thấy kiếm của Ngụy Dịch, cũng nghe được thanh âm của hắn.
Kiện áo khoác cũ kia đã bị đao kiếm tàn phá đến mơ hồ bất kham, chẳng biết đã bị vứt đi nơi nào, lúc này nơi mép giường còn treo một chiếc áo khoác kim nhung mới tinh, khí tức bám lên trên áo đều là những gì y từng vô cùng quen thuộc.
Chỉ khi nào hồi tưởng lại, dường như từng vệt mưa lạnh thấu xương ấy vẫn đang chảy qua sau gáy Lâm Kinh Phác, rót đến sau lưng, như một lưỡi lê vô hình tinh tế cắt nát da thịt y, khoét cả tim phổi, khiến y không thôi rùng mình.
Lâm Kinh Phác chảy đầy mồ hôi lạnh, bức ép chính mình phải tỉnh táo, lại nghĩ tới điều gì, môi răng mấp máy: "Phu nhân..."
Giả Mãn đoán được tâm tư y, nói: "Nhị gia đang lo lắng cho Tạ Thường Thường?"
Sắc mặt Lâm Kinh Phác thảm đạm, không để ý đến thương thế mà cúi đầu với Giả Mãn: "Ta và á phụ đã tách khỏi bà trên đường về Tam Quận, bà không biết tất thảy những chuyện đã phát sinh tại Biên Châu, còn đang chờ đợi cùng Thúc Sinh tại Kiều Gia am của Vi Châu! Kiều Gia am ở ngay cạnh sông Ly, chỉ sợ khi Khương Hi đi qua đây sẽ gây bất lợi cho bà, nếu như đại nhân có thể ra tay giúp đỡ..."
"Nhị gia không cần lo lắng việc này." Giả Mãn vội lệnh cho hạ nhân đi nâng y lên, an ủi nói: "Thực ra việc này ta cũng muốn giúp đỡ, chỉ có điều hai ngày trước, Hoàng Thượng đã giao chuyện này cho Thương thị lang đi làm rồi."
Cánh tay Lâm Kinh Phác thoáng buông xuống, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, mi tâm cũng không khỏi sâu thêm một phần.
Thế nhân luôn nói y quá nhiều mưu tính tài tình, có điều thiên hạ to lớn, có quá nhiều chuyện y không dự liệu kịp, ví dụ như sự xuất hiện bất ngờ ngoài ý muốn của Ngụy Dịch đêm hôm ấy. Bây giờ xem ra, từ ngày phát xử văn muốn giết toàn tộc Ninh Vi Quân xuống, hắn đã có ý định giúp mình quét sạch chướng ngại, như vậy so sánh, chuyện hắn sẽ xuất binh tới Biên Châu cứu giúp cũng chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
Hắn là Hoàng Đế, cần bận tâm trong ngoài triều chính, làm như vậy là không có đạo lý. Đổi thành Lâm Kinh Phác, y sẽ không làm như vậy.
Có điều Ngụy Dịch vốn cũng chẳng thích giảng đạo lý, có lẽ là bị ma xui quỷ khiến, thật sự có ý khiến ân tình như nước như sương của bọn họ hóa thành giao tình sinh tử.
"Trước khi chạy đi, Ngụy Dịch có còn nói gì không?" Lâm Kinh Phác nhàn nhạt hỏi.
Giả Mãn tỉ mỉ suy nghĩ một chút: "Hoàng Thượng cũng không nói gì khác, chỉ nói muốn ngài chờ hắn."
Giả Mãn là một người thông minh, nhưng cũng vẫn chẳng hiểu lắm phong tình giữa bọn họ, lúng túng cười một tiếng, bất đắc dĩ mà giải thích: "Đoán chừng là chờ đến khi Nhị gia khỏi bệnh, đợi thêm đến khi sự vụ đầu xuân trong triều rảnh rỗi hơn đôi chút, Hoàng Thượng sẽ sai người đón ngài vào kinh, trậm trễ nhất cũng sẽ là hai tháng sau."
Lâm Kinh Phác khẽ gật đầu, uống thuốc, Giả Mãn cũng lui xuống trước.
Đêm 30 Tết, bách tính bình dân chính thức đón đêm giao thừa, cầu chúc bình an, binh lính đóng giữ nơi biên cương cũng bày rượu bày thịt, hát vang đón mừng, các quan khách quý nhân Nghiệp Kinh lại thêm phần gò bó vì lễ nghi phiền phức.
Thế đạo loạn lạc, mệnh mỗi người đều chẳng trọn vẹn đến bất kham, nhưng vẫn hàng năm hướng về triều, ngóng nhìn viên mãn từ năm này qua năm khác, bao quát cả đời người và năm tháng đã đi qua.
Lâm Kinh Phác phủ kín kiện áo khoác kia lên người, lắng nghe tiếng pháo vô cùng náo nhiệt giữa chốn tha hương, một đêm không ngủ đầy cô quạnh.
...
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau chính thức gặp mặt lại rồi.
Editor có lời muốn nói: Mấy chương này tốn nhiều nước mắt quá.