Lâm Kinh Phác nhìn về phía Ngụy Dịch, lập tức nhướng đôi lông mày xinh đẹp, đáy mắt ẩn tình: "Được thôi."
Y có thể bắt bí mỗi chỗ mỗi tấc yếu mềm của Ngụy Dịch cực kỳ chuẩn xác, ví dụ như biết hắn sẽ muốn y có thần tình như thế nào, ở nơi nào.
Có điều cũng chính vì thế, y tận lực gói sâu tâm tư lại đưới đáy lòng mình.
Ngụy Dịch sửng sốt nửa khắc, đáy lòng không thoải mái, muốn nói lại thôi.
Hạt mưa chảy qua cửa sổ xe, nỗi lòng Ngụy Dịch như tê như dại. Lâm Kinh Phác khẽ gọi hắn một tiếng, Ngụy Dịch không kiên nhẫn nữa, vội dùng tay ôm siết lấy vai Lâm Kinh Phác, ghìm y chặt chẽ đến chẳng thể cựa quậy, cúi đầu bừa bãi tàn phá vành tai tinh xảo, ph,át tiết hết thảy bất mãn lên da thịt non nớt ấy.
Giữa hai người chẳng còn khoảng cách gì.
Lâm Kinh Phác bị Ngụy Dịch ôm rất chặt, một phần khí lực cũng chẳng còn.
Hôm nay Ngụy Dịch đã là cao thủ phong nguyệt, từng lần đưa tay chạm chân đều khiến Lâm Kinh Phác thích ý khó nhịn. Y không cần nhọc lòng lấy ra dáng vẻ hư tình giả ý đón lời nói hùa, chỉ cần biểu lộ tấm chân tình đầy phó,ng đãng.
Y tùy ý bị Ngụy Dịch hôn khắp da thịt, ửng hồng bao phủ toàn thân.
Dọc theo đường đi, hai người chẳng nói thêm gì nữa, tiếng thở dốc trong xe đã che lại tất cả.
...
Trở lại trong cung, Lâm Kinh Phác bèn đề cập đến việc thả Ngô Cừ. Ngụy Dịch chẳng có dị nghị gì, lúc này đã nghĩ hạ chiếu lệnh, để Binh Bộ điều một đám người tới, ít ngày nữa sẽ khởi hành áp giải Ngô Cừ về phía Nam.
Ngụy Dịch biết rõ, chuyện này mình sẽ không lỗ.
Ngô Cừ có thể trở về Tam Quận dễ dàng đến thế, Ngô Chúc và Ngô Nhai tất sẽ hoài nghi gã tư thông với địch; mà tân Đế Đại Ân và hai người ca ca của gã lại chưa từng chủ động bàn điều kiện cùng Đại Khải để cứu gã, trong tâm Ngô Cừ ắt khó tránh khỏi mà sinh lòng nghi kỵ.
Nếu trong tương lai có ngày Tam Quận rung chuyển, những việc nhỏ không đáng chú ý này sẽ trở thành mầm họa.
...
Tháng giêng vừa qua, khí trời ấm dần, hoa đào trong cung lần lượt trổ ra ngụy non, trên ao thi thoảng cũng thoáng thấy mấy cánh chim yến chao liệng, ngày xuân sắp đến.
Thân thể Lâm Kinh Phác cũng đã được điều dưỡng đến không tệ lắm, ngoại trừ mấy thứ đồ bổ, ngự y không để y ăn thuốc khác nữa.
Hôm nay đã tính toán muốn xuất cung, Lâm Kinh Phác cố ý chọn một kiện áo trắng thêu chỉ vàng mới tinh, thắt lưng khảm chín viên ngọc, lại để Vân Thường buộc toàn bộ tóc của y lên, đứng dưới tán hoa đào đã không còn nhìn rõ mấy phần bệnh trạng.
Hiếm thấy có ngày không thượng triều, Ngụy Dịch lười biếng nằm ườn trên giường nhỏ, thấy y vừa quần lại áo bèn chống khuỷu tay mà cười: "Nếu chẳng phải hôm qua Thương Châu sớm đã báo cáo, trẫm nhất định sẽ không để ngươi mặc như vậy đi ra khỏi cửa cung."
"Tinh thần phu nhân vẫn luôn không được tốt, ta không muốn để bà thêm nhọc lòng."
Trên cổ tay Lâm Kinh Phác còn chưa có vòng tay mới. Lần trước Ngụy Dịch đề cập đến, dường như đã quên mất chuyện này, vì vậy một thân trong gương này nhìn đến nỗi quá trắng trong thuần khiết, Vân Thường bèn thay đổi phát quan sặc sỡ hơn một chút cho y.
Nửa tháng trước, Tạ Thường Thường và Trúc Sinh đã được cứu về, sau đó được thu xếp ở lại trong quý phủ của Thương Châu. Lâm Kinh Phác thân còn mang bệnh, vẫn luôn không dám đi qua, chỉ là thường thông qua Ngụy Dịch mà hỏi thăm Thương Châu tình hình của bọn họ.
Lúc này, Ngụy Dịch nheo mắt lại, bàn tay thưởng thức đai lưng y: "E là trẫm đã lâu không xuất cung, hôm nay lại rảnh rỗi, chẳng bằng đi cùng ngươi qua đó? Gần đây trẫm cũng đọc thơ của bà, vô cùng ngưỡng mộ, còn chuẩn bị cả lễ cho đứa cháu nhỏ kia của ngươi."
Lâm Kinh Phác tháo nửa đoạn thắt lưng kia ra, coi như không có gì mà nói: "Ngày khác đi, phu nhân không thích người tục khí. Lễ ta sẽ đưa thay ngươi."
Ngụy Dịch sững sờ, đột nhiên nở nụ cười, bỗng vén chăn lên, vòng tay chắc khỏe đè lên eo nhỏ, cậy mạnh tha người vừa sửa soạn gọn gàng về giường nhỏ, cánh tay lớn thoáng đè nhẹ lên cổ họng y: "Nói ai tục khí đấy?"
Hắn lại lấy râu tua tủa cọ y.
Lâm Kinh Phác ngứa đến không chịu được, áo bào mới tinh cũng nhăn nhúm cả rồi. Y nhíu mày cười, nóng lòng muốn ra ngoài, không thể làm gì khác ngoài chịu thua nói: "Tình lang của ta tục khí."
Ngụy Dịch nở nụ cười, dùng sức hôn một cái lên trán y, lại hôn nhẹ xuống cằm, cuối cùng mới bằng lòng thả y đứng dậy xuất cung.
Lâm Kinh Phác bị người này dọa cho một trận, trái tim trong ngực bỗng nhảy lên điên cuồng. Chẳng biết vì sao, mãi tới tận khi ra ngoài cửa điện, đầu tim ấy vẫn cứ không hoàn toàn hạ xuống, nhảy nhót trong lồ,ng ngực mãi chẳng chịu thôi.
...
Phủ Thương Châu ở khoảng sau Nghiệp Kinh, cách Hoàng cung một đoạn đường xa.
Lúc xe ngựa chạy đến, Tạ Thường Thường và Trúc Sinh đã đứng chờ trước cửa, trông mòn con mắt.
"A Phác..."
Lâm Kinh Phác vén rèm đứng dưới mái ngói, nước mắt đón gió, lại nín khóc mỉm cười, xuống xe ngựa khom lưng với Tạ Thường Thường.
Hôm nay Tạ Thường Thường còn điểm thêm phấn hồng mỏng manh, khí sắc kiên cường chống đỡ. Nước mắt bà cũng đã đong đầy hai mi, vui mừng đánh giá Lâm Kinh Phác từ trên xuống dưới.
Dù Lâm Kinh Phác có điểm tô che lấp thế nào cũng chẳng tránh được đôi mắt của bà: "Sao chút thịt trên mặt cũng mất sạch rồi, ốm bệnh gầy đi phải không?"
Lâm Kinh Phác nhẹ nhàng gật đầu: "Mấy ngày trước nhiễm phải phong hàn mà thôi, phu nhân cũng gầy."
Bầu không khí đoàn tụ vừa đẹp, không ai trong bọn họ nói đến chuyện thương tâm.
"Trúc Sinh, mau chào hỏi cữu cữu của ngươi." Tạ Thường Thường vỗ nhẹ đứa nhỏ phía sau.
So với những hài tử khác, Trúc Sinh hiểu chuyện sớm hơn nhiều, tâm tư càng thêm mẫn cảm, lại chẳng quen nhiều lời, vẫn luôn trốn phía sau Tạ Thường Thường, dùng ống tay áo lau nước mắt.
Lâm Kinh Phác xoa xoa đầu nó, lấy từ trong tay áo ra một túi mứt, là mang từ trong cung ra.
Lúc này Trúc Sinh mới thả ống tay áo xuống, nhận lấy bằng hai tay. Nó có khóc cũng vô cùng kìm chế, nói: "Trúc Sinh cảm ơn cữu cữu."
"Không phải khách khí, còn có cái này."
Lâm Kinh Phác lại móc ra hai bao lì xì giống nhau như đúc, đặt vào trong tay Trúc Sinh: "Một năm mới đến, Trúc Sinh của chúng ta phải mạnh khỏe như ý, vạn sự trôi chảy."
Về phần tại sao lại có hai bao lì xì, Trúc Sinh còn chưa kịp mở miệng hỏi, sân sau Thương trạch đã truyền đến một hồi vó ngựa.
Thương Châu nhanh chân đi tới, bước lên phía trước hành lễ: "Tạ tiên sinh, Nhị gia, bên ngoài gió lớn, có lời gì, chẳng bằng vào trong rồi hẵng nói."
Lâm Kinh Phác hơi rùng mình, nắm quạt cúi đầu với nàng: "Mấy ngày nay, đã phiền Thương thị lang chiếu cố phu nhân và Trúc Sinh rồi."
"Nhị gia không cần khách khí." Thương Châu rũ mắt mà cười: "Ta chiêm ngưỡng phong lưu và văn thơ của Tạ tiên sinh đã lâu, năm ấy còn có tình nghĩa tặng thơ, ta vẫn luôn chẳng thể ngay mặt nói lời cảm ơn, chuyến này cũng coi như thành toàn tâm ý của ta."
Tạ Thường Thường nở nụ cười nhìn Thương Châu, lại cầm tay Lâm Kinh Phác ra hiệu, dặn dò hạ nhân đưa Trúc Sinh về phòng trước.
Lâm Kinh Phác gật đầu, thu thần sắc lại, đi cùng bà vào bên trong.
Hôm nay công đường Thương trạch còn có khách nhân khác.
Dù thiên la địa võng giữa Nghiệp Kinh đã bị che giấu, Tào Vấn Thanh vẫn luôn không rời khỏi Nghiệp Kinh. Ngũ Tu Hiền chết rồi, Tam Quận tạo áp lực cho bọn họ, mạng lưới tình báo này cũng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan giống Lâm Kinh Phác.
Tạ Thường Thường chuyên môn viết thư mời một mình Tào Vấn Thanh, chẳng ngờ người Tào gia đều tới, công đường vốn cũng chẳng rộng rãi là bao đặc biệt chen chúc.
Trừ Tào Vấn Thanh, những người khác đều mang theo đao. Lâm Kinh Phác chỉ nắm một cây quạt, ánh đao chói mắt, thậm chí y còn có thể nhìn thấy cái bóng của mình phản chiếu trên mặt đao.
Mặt Lâm Kinh Phác chẳng hề biến sắc, cúi đầu với huynh đệ ba mặt chỗ ngồi, lại đơn độc hành lễ với Tào Vấn Thanh.
Thương Châu tránh lui ra bên ngoài, Tạ Thường Thường đưa Lâm Kinh Phác cùng thượng tòa.
Hạ nhân quý phủ dâng trà nóng, Lâm Kinh Phác nâng cốc trà lên, còn chưa kịp nhấp môi, Tào Du đã không nhịn được tính tình, một đao hất tung ấm trà trước mắt, thất vọng đến cực điểm mà hét lớn: "Tào tướng quân là danh tướng chiến công hiển hách, những năm nay dốc hết gia sản, bỏ quên cơ hội kiến công lập nghiệp trên chiến trường, trốn đến Nghiệp Kinh sống vùi dưới đất như cá trạch, còn tự tay giế.t chết chính nhi tử của mình, rốt cuộc là vì điều gì! Lẽ nào chính là để tác thành ngươi và Khải Đế trăm năm hoan hảo hay sao?!"
Đao Tào Du còn khắc chế, chỉ vẽ ra một vết máu mỏng trên ngón tay Lâm Kinh Phác.
Mũ rơm trên đầu Tào Vấn Thanh còn bay nhanh hơn đao!
Chưa nghe tiếng gió, mu bàn tay Tào Du đã run lên, thanh đao sáng loáng rơi "bốp" một tiếng xuống đất.
"Vì sao tướng quân phải cản ta?!" Tào Du lớn tiếng hít khí, ngày xưa kính trọng kính phục Lâm Kinh Phác bao nhiêu, bây giờ có bấy nhiêu phẫn hận.
Ánh mắt Lâm Kinh Phác hơi rũ xuống, từ đầu đến cuối vẫn chẳng hoảng sợ nửa phần. Y thoáng nhìn về phía Tào Vấn Thanh đang ngồi, mặt mày đầy vẻ u sầu.
Tào Song đề đao không động, thấy vậy cũng không nén giận được, đến đây bồi tội: "Nhị gia có điều chẳng biết, Tam Quận đã cắt đứt hậu phương phía sau mạng lưới mật báo. Chuyện này tương đương với việc đứt đoạn lương thảo của tướng sĩ tiền tuyến! Tân Đế đang muốn ép chúng ta đưa ra lựa chọn, bước nào cũng vô cùng khó khăn. Du tử là người thẳng tính, y cũng vì sốt ruột trong lòng nên mới động thủ với Nhị gia."
Lâm Kinh Phác không uống trà, đứng dậy chắp tay bái thêm một lần: "Phác xin lỗi chư vị đang ngồi. Ta đánh mất lòng người, e là chẳng thể đảm nhiệm được đại nghiệp phục quốc. Nếu Tào tướng quân muốn lấy đầu ta treo thưởng, cống hiến cho tân Đế, cũng không lời oán hận."
Người khác nhặt mũ rơm lên cho Tào Vấn Thanh. Ông không mang trở lại mà đề mũ trước ngực, thở dài một hơi, cuối cùng cũng vững giọng mở miệng nói: "Nhị gia có lời gì, chẳng ngại nói ra hết đi. Hôm nay lão thần đến đây chính là vì muốn nghe những lời tâm huyết của Nhị gia một chút."
Lâm Kinh Phác chắp tay, lưng vẫn cúi xuống: "Những năm nay, người nhà họ Tào vất vả công lớn tại Nghiệp Kinh, nếu không có mạng lưới tình báo này, Tam Quận sớm đã chẳng đi đến được ngày hôm nay. Mà lúc này, tân Đế dùng phương pháp như thế cưỡ,ng bức Tào gia, hiển nhiên là chẳng có ý định để lại đường lui cho các ngươi. Về điểm này, Tào tướng quân hẳn phải biết rõ hơn ta rất nhiều, chỉ sợ đưa một mình đầu ta đi cũng không đủ, tốt nhất là còn phải lấy cả đầu Ngụy Dịch, thu về cả đôi."
"Nhưng không nghe Tam Quận, chúng ta còn có thể làm sao?!" Tào Du cắn răng làm khó: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ muốn chúng ta quy thuận Đại Khải cùng ngươi à?!"
Những người đang ngồi đều do dự nhíu mày, hét lên dăm ba câu.
Sắc mặt Tào Vấn Thanh ngưng trọng, không nói thêm gì.
Tạ Thường Thường lấy cán bút gõ gõ cốc trà, lớn tiếng đánh gãy thanh âm hỗn loạn giữa công đường: "Chư vị có thể không tin A Phác, cũng có thể không tin tưởng tại hạ, còn không tin được trượng phu của ta?"
Xưa nay bà vẫn luôn gọi thẳng danh tự Ngũ Tu Hiền, đây là lần đầu tiên gọi lên hai tiếng "trượng phu" trước mặt người khác.
"Chồng ta vì cứu A Phác mà chết. Người gi,ết chết ông, chính là tân Đế và thái hậu." Mi mắt Tạ Thường thường đã đong đầy lệ nóng, thanh âm lại vẫn vô cùng vững vàng: "Tám năm trước, ông nhận ủy thác của Thái tử đang hấp hối trong địa đạo, đời này đặt nặng nhất là an nguy của hoàng tự. Ta biết tình tình của ông, phàm là chưa phải bị bức đến tuyệt cảnh, ông quyết sẽ không thiên vị ai hơn ai. A Phác chưa bao giờ có sát tâm với hoàng tự vì Đế vị Đại Ân, người rắp tâm khó lường là những kẻ kia kìa! Chính những người xảo quyệt vô đạo như bọn họ đã nâng đỡ tân Đế thượng vị, thì làm sao có thể phục quốc, làm sao có thể thống trị thiên hạ?!"
Trên đời này, chẳng mấy người quan tâm đến chân tướng. Lâm Củng đăng cơ, Khương Hi từ Thái tử phi biến thành thái hậu, Lâm Kinh Phác nằm trên giường nhỏ của Khải Đế, đây là kết quả cuối cùng trong mắt thế nhân.
Có điều Tạ Thường Thường và Lâm Kinh Phác đều cảm thấy rằng, Tào Vấn Thanh không đến nỗi này.
"Ngũ lão là người mang đại trí, lại là người vô cùng đơn thuần." Tào Vấn Thanh trầm tư một lúc lâu, đáy mắt cũng khóe lên một vệt sáng, hồi tưởng lại chuyện cũ rồi nói: "Còn nhớ hơn ba mươi năm trước, chúng ta chiến đấu tại Lạc Nha quan, đẩy lùi kỵ binh Bắc Cảnh, đó đúng là tràng ác chiến, các chiến sĩ đều là mấy ngày cũng chẳng uống được một ngụm nước, không biết bao nhiêu người đã chết trên dọc đường. Chiến sự báo nguy, triều đình coi trọng mặt mũi, không chịu lui binh, buộc chúng ta bán mạng, lại phát thông cáo xuống, nói rằng sau trận chiến này, chỉ có một người được thăng chức làm phó tướng. Phải biết những năm tháng ấy, nếu hàn sĩ vô danh muốn nắm giữ phẩm bậc trong triều, thực sự là khó hơn lên trời! Khi ấy ta còn trẻ, muốn mạo hiểm mạng sống, liều lĩnh không thèm đếm xỉa, Ngũ lão lại chèn ép ta khắp nơi, ta còn nóng nảy, vô cùng không phục, vậy mà cuối cùng ông lại đề cử tên ta vào triều."
Cảnh cũ năm xưa đọng lại, dường như chỉ vừa mới hôm qua.
Tào Vấn Thanh thở ra một hơi dài, lại nói: "Chưa tới mười năm, ta và ông đã là quan cùng triều, sau này đề cập đến chiến dịch này với Ngũ lão, ông chỉ nói ngày ấy tại Lạc Nha quan chỉ cảm thấy ta và ông là người giống nhau, đều muốn đánh vỡ vận mệnh, coi thường vận mệnh. Cho nên chúng ta dù đều có gan trung gan nghĩa, nhưng trời sinh cũng vô cùng phản nghịch."
Mọi người trong công đường đều im lặng.
Tạ Thường Thường không nghe nổi những chuyện cũ liên quan đến Ngũ Tu Hiền, nghiêng đầu lặng lẽ gạt lệ.
Bà hối hận trong những năm tháng niên hoa sao chẳng mở lòng với Ngũ Tu Hiền sớm một chút, lại vui mừng vì vô số ngày đêm thăm thẳm ấy đã có ông sớm chiều làm bạn.
Lâm Kinh Phác nghiến chặt quai hàm, nhẫn nhịn chua xót không ngừng dâng lên nơi cổ họng, viền mắt cũng đã nhuốm phần ướt át.
"Thần đã chịu thua từ lâu, tự biết đời này cũng chẳng sánh nổi Ngũ lão." Tào Vấn Thanh nói, lại quỳ xuống trước mặt Lâm Kinh Phác: "Nhưng đáy lòng thần không cam. Dù cho chưa đến hai mươi năm, ba mươi năm, thần và Ngũ lão chí lớn gặp nhau, cũng như trước trông ngóng muốn trở thành người giống như vậy."
Lâm Kinh Phác lặng lẽ hít khí.
Tào Du vừa rồi còn phẫn uất ra mặt, bây giờ thấy Tào Vấn Thanh quỳ, tay ném đao đi còn nhanh hơn những người khác, cũng lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Kinh Phác. Sau đó, người trong sảnh đường đều rũ mắt mà quỳ.
"Thần Tào Vấn Thanh, thậm chí bất kỳ một ai trên dưới Tào gia, đều là nam nhi cương nghị thẳng thắn. Chỉ cần Nhị gia không chê, chúng ta nguyện sống chết theo chân. Nhưng chuyện đã đến nước này, lão thần vẫn muốn hỏi nhiều thêm một câu, rốt cuộc Nhị gia dự định sau này sẽ thế nào?"
Lâm Kinh Phác úp ngược nắp ấm trà vỡ xuống, sắc mặt thanh lãnh: "Thời loạn chưa bình, chúng sinh lâm nạn. Ta si tâm vọng tưởng, muốn vì bách tính thiên hạ mà mưu cầu mấy năm bình an."
Tào Vấn Thanh sững sờ: "Làm sao mới có thể như thế?"
Lâm Kinh Phác nói năng vô cùng khí phách: "Đương triều hiền đức, thì sẽ che chở; đương triều mê man, thì sẽ g,iết chết. Không có ngoại lệ."
...
Một vùng Tam Quận đều là thủy vực, trong cung cũng có suối nhỏ vờn quanh, nhóm cung nhân thường xuyên lấy thuyền hoa ra dùng, đến mùa hè, lá sen cũng lấp đầy cả hành lang.
Dường như Lâm Củng sợ nước, từ khi đến đất Tam Quận xa lạ này vẫn luôn thích trốn trong phòng.
Hắn có thói quen che ánh sáng đến tối tăm, chỉ lệnh cho cung nhân đốt đèn trước bàn sách, tiện cho nhìn chữ rõ ràng.
Liễu Hữu ngồi bên người hắn, phê chữa xong bài tập hôm nay, hơi mỉm cười nói: "Hoàng Thượng trời sinh thông minh phi phàm, ngày nào cũng tiến bộ hơn một chút, thái hậu biết được ắt sẽ vô cùng mừng rỡ. Hôm nay học đến đây thôi, Hoàng Thượng khổ cực rồi, canh giờ cũng chẳng còn sớm, mau trở về tẩm cung an giấc đi thôi."
Liễu Hữu vốn chẳng phải người biết nói lời xu nịnh. Quả thực Lâm Củng khắc khổ dị thường, tuy rằng nền tảng bạc nhược nhưng Khương Hi vẫn luôn dạy dỗ hắn viết văn đọc chữ, học cũng nhanh hơn những hài tử cùng lứa rất nhiều.
Lâm Củng ngồi trên ghế, chân chỉ mới có thể chấm đất, cầm bút ngẩng đầu hỏi: "Liễu thái phó, ngày mai ngươi sẽ bố trí bài tập gì cho trẫm?"
"Bẩm Hoàng Thượng, ngày mai thần giảng Luận học, năm bài đầu trong tổng hai mươi bài ấy."
"Ta còn chưa mệt, đêm nay giảng luôn có được không?" Hắn vẫn còn chưa thích ứng được, luôn quên nói "trẫm".
Liễu Hữu nở nụ cười: "Hoàng Thượng hiếu học, đây là phúc của chúng sinh. Có điều Hoàng Thượng không thể phí hoài long thể, vẫn là ngày mai rồi học, nếu không Hoàng hậu nương nương sẽ chờ đến sốt ruột."
Lâm Củng thoáng cau mày lại.
Liễu Hữu thấy hắn như vậy bèn thấp giọng dỗ dành: "Hoàng Thượng không thích Hoàng hậu sao? Thần còn nhớ lần đầu tiên thấy nàng, Hoàng Thượng còn khen nàng đẹp."
Ngô Phinh Đình là đại mỹ nhân danh gia vọng tộc giữa Tam quận, lớn hơn Lâm Củng mười tuổi.
"Đẹp thì đẹp, mẫu hậu cũng nói dung mạo nàng rất đẹp." Lâm Củng có hơi khó xử: "Nhưng mà Hoàng hậu ngủ ngáy. Từ khi kết hôn cùng nàng, cho tới nay ta vẫn ngủ không ngon."
Liễu Hữu không khỏi nở nụ cười, ngồi xổm xuống, dịu dàng dạy dỗ: "Nàng là Hoàng hậu của ngươi, là chính thê của ngươi. Ngươi phải yêu nàng, không thể chê bai nàng vì việc nhỏ như thế."
Lâm Củng nhăn nhăn mi, lại hỏi: "Vậy Liễu thái phó, thê tử của ngươi cũng thích ngáy sao?"
"Thần không có thê tử, cũng sẽ không cưới vợ." Liễu Hữu nhìn mặt mày đứa nhỏ này, có mấy phần xuất thần.
Quá giống.
"Tại sao?" Lâm Củng nghiêm túc hỏi.
Đèn đuốc u ám, Liễu Hữu chẳng thu liễm thần sắc lại. Bốn phía không người, y không nhịn được mà vuốt ve hai má Lâm Củng: "Người trong tâm thần, đã đi xa tám năm trước rồi."
...
Tác giả có lời muốn nói: Cặp phụ này là một đôi hệ dưỡng thành.