Lục Thanh Nham ở bệnh viện chăm sóc Lâm Hữu mấy ngày, nhưng anh chỉ có thể ở lại đến sáu giờ tối, sau sáu giờ, khu cách ly Omega không cho người vào thăm nữa.
Vậy nên buổi tối mấy hôm nay, anh đều ở một mình trong khách sạn ở khu du lịch, không có Lâm Hữu ầm ĩ ở bên cạnh, anh mở ti vi trong phòng khách, tiếng súng, tiếng bom nổ không ngừng vang lên, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi yên lặng quá mức.
Xem ti vi một lát, có vẽ vì hồi lúc chiều Lâm Hữu quấy anh quá, chẳng mấy chốc Lục Thanh Nham đã thiếp đi.
Bộ phim chiến tranh trên ti vi đã kết thúc, tiếp đó là một bộ phim tình cảm. Alpha và Omega và thanh mai trúc mã, hai đứa bé vô tư, đều là những cậu bé mặt mày thanh tú, hai người nắm tay nhau về nhà, còn dắt nhau đến trước một con ngõ mua hoa.
Không ngờ vừa mới chia tay đã gặp tai nạn… Tiếng khóc vang vọng rung trời.
Những tiếng khóc thảm thiết này cũng không đánh thức được Lục Thanh Nham.
Anh mơ thấy Lâm Hữu.
Đằng sau lớp kính, Lâm Hữu mặc áo choàng màu trắng, cổ chân trắng nõn mảnh khảnh hở ra phía dưới áo choàng, cậu nhón chân đứng trên sàn nhà.
Anh bỗng đi qua, nhẹ nhàng bế Lâm Hữu lên rồi để cậu ngồi lên bệ cửa sổ, ánh nắng bên ngoài vừa xinh, chậu cây mới nhú chồi non đặt bên cạnh cửa sổ, rung rinh giữa nắng xuân.
Rõ ràng phòng bệnh này không có cửa sổ cũng không có ban công, nhưng trong giấc mơ của Lục Thanh Nham lại có.
Lâm Hữu ngồi bên cửa sổ, cậu khẽ đong đưa đôi chân thon gầy, rồi nhẹ nhàng đạp lên đầu gối Lục Thanh Nham. Thoạt trông câu có vẻ khác với bình thường, không còn hoạt bát ồn nào, cũng không luôn miệng nói chuyện như chiếc loa nhỏ nữa, càng không giống khi ở trường học, ỷ vào mình “tay to”, lúc nào cũng có vẻ lông bông kiêu ngạo, coi thường đám Alpha đến khiêu khích cậu.
Lúc này, Lâm Hữu lại yên tĩnh, ngọt mềm tựa như quả đào mật.
Dù ở trong mơ, Lục Thanh Nham vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Ồn ào, khiến anh bất an.
Trong mơ, anh chăm chú nhìn Lâm Hữu, tựa như lần đầu tiên gặp cậu, anh nhìn khuôn mặt Lâm Hữu, nhìn bờ môi mềm mại, nhìn chiếc cằm xinh xắn cùng cần cổ thon dài của cậu.
Anh còn ngửi thấy mùi pheromone của Lâm Hữu.
Pheromone mùi hoa lan nồng nàn bao phủ quanh anh, tựa như một chiếc lưới giăng chằng chịt, nhốt anh trong đó.
Mùi hương này khác hẳn bình thường, anh chỉ mới ngửi một lát thôi, khao khát chiếm hữu gần như hung ác dâng lên, dường như cả thế giới này đều là kẻ thù của anh, anh buộc phải đánh dấu Lâm Hữu hoàn toàn, giấu cậu đi, chỉ một mình anh có thể tìm thấy cậu.
Trong mơ, Lục Thanh Nham siết chặt nắm đấm.
Anh nhìn Lâm Hữu, không nói không rằng, bất chợt cúi đầu hôn cậu.
Môi Lâm Hữu ướt át, mềm mại như hoa đào mùa xuân, hàm răng trắng tinh khẽ mở, ngoan ngoãn mà dịu dàng mặc cho lưỡi Lục Thanh Nham xâm lược vào trong.
Cậu choàng tay qua cổ Lục Thanh Nham, giữa khoảng không dừng lại khi Lục Thanh Nham hôn cậu, cậu gọi tên Lục Thanh Nham, mơ hồ và hổn hển.
Lục Thanh Nham không thể kìm nén khi Lâm Hữu gọi anh như vậy.
Lâm Hữu từng gọi anh vô số lần, cách gọi nào cũng có, nhưng tất cả đều khác với lúc này, tiếng gọi của cậu như đốt cháy ngọn lửa trong lòng anh.
Lục Thanh Nham đè Lâm Hữu lên bệ cửa sổ, bệ cửa này không phải rộng, nhưng cũng tạm đủ để Lâm Hữu ngồi trên đó.
Chiếc áo choàng trắng mềm mại rơi xuống đất.
Lâm Hữu lại gọi tên Lục Thanh Nham, nhưng lần này giọng cậu kèm theo vẻ cầu xin.
—
Khi Lục Thanh Nham thức khỏi giấc mộng, anh phát hiện mình đã rơi từ trên sô pha xuống đất.
Có lẽ vì đầu anh va phải cạnh bàn, đau gần chết.
Sau khi tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên của anh là quơ tay sang bên cạnh, vô thức cho rằng Lâm Hữu đang ở bên cạnh mình. Tới khi tay bắt phải khoảng không, anh mới đột nhiên nhận ra, vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Mộng xuân.
Mặt Lục Thanh Nham trắng bệch.
Anh không đứng dậy, mà cứ ngồi đờ dưới đất.
Ánh đèn trong phòng trắng lóa, in bóng Lục Thanh Nham xuống sàn nhà.
Anh vừa mơ thấy người anh em thân thiết nhất của mình.
Cũng nhớ rõ mọi tình tiết trong mơ.
Chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, có mộng xuân cũng không phải chuyện gì to tát, thậm chí còn có thể lôi ra làm chủ đề trò chuyện đêm muộn với các anh em. Nhưng nếu người trong mơ lại chợt biến thành chính anh em tốt.
Vậy thì không còn là mộng xuân nữa, mà là ác mộng.
Nhất là khi người anh em tốt này không phải Beta, mà là Omega.
Lục Thanh Nham chậm rì rì đứng lên, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh. Nước lạnh hắt lên mặt khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh không biết có phải mình bị pheromone của cậu ảnh hưởng hay không, lại đi nằm mơ một giấc mộng khó tin như vậy.
Suy cho cùng, pheromone của Lâm Hữu vốn có khả năng dẫn dụ người khác, huống chi hôm qua anh và Lâm Hữu lại gần gũi như vậy.
Anh đứng trước gương, nhìn hình ảnh chiếu của mình trong đó.
Người trong gương thoạt trông không hề giống mười bảy tuổi, vai rộng chân dài, phong thái chín chắn, khóe mắt đuôi mày lại có vẻ sắc bén.
Từ nhỏ anh đã chững chạc, điềm tĩnh, vượt xa bạn bè cũng trang lứa.
Nhưng đến lúc này, anh cũng chỉ là một chàng trai chưa đầy mười tám, còn chưa từng yêu đương, hoàn toàn không biết phải xử lý tình cảm ập tới bất ngờ này như thế nào.
Trong giấc mơ vừa rồi, dù là mơ thấy ai anh cũng không thấy lúng túng, nhưng người đó lại là Lâm Hữu.
Đến khi Lục Thanh Nham ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại anh để trên sô pha chợt vang lên.
Anh bước tới, mở điện thoại.
Màn hình hiển thị tin nhắn Lâm Hữu gửi tới, bảo ngày mai anh mua bánh crepe vị muối biển đến cho cậu.
Lục Thanh Nham nhức đầu ấn huyệt thái dương.
–
Hôm sau, tới gần trưa Lục Thanh Nham mới đến bệnh viện.
Lâm Hữu chờ anh đến chán ngán, câu bắt đầu nằm sấp trên giường chơi đấu địa chủ, cậu thua đến khi số đậu đã biến thành số âm, bèn tức giận trợn mắt.
Thấy Lục Thanh Nham vào phòng, cậu bật nhảy khỏi giường, tất nhiên là không chơi bời gì nữa.
Cậu ném điện thoại xuống giường, lon ton chạy đến gần lớp kính, nhìn Lục Thanh Nham đẩy chiếc bánh ngọt vào qua khe cửa để chuyển đồ.
Có lẽ chiếc bánh vị muối này vừa được lấy ra từ tủ lạnh không lâu, khi Lâm Hữu cầm trên tay vẫn còn hơi lành lạnh, Lâm Hữu vội vàng xúc một miếng, sau đó lập tức thỏa mãn cười toe, đôi mắt cong cong thành trăng khuyết.
Lục Thanh Nham mua cả cà phê cho mình, là một cốc latte.
Thật ra anh vỗn không hề thích loại cà phê có mùi sữa nồng thế này, nhưng Lâm Hữu thích. Vừa rồi khi gọi đồ ở quán cà phê, anh cũng không hiểu sao lại ma xui quỷ khiến gọi loại cà phê này.
Anh không thể kiềm chế chăm chú nhìn môi Lâm Hữu, chất bơ vàng nhạt dính lên bờ môi hơi hồng, rồi lại được đầu lưỡi liếm sạch.
Anh nhớ lại cái hôn của Lâm Hữu khi cậu bị pheromone chi phối trong căn phòng khách sạn, vào ngày mà anh đưa Lâm Hữu đến bệnh viện,
Lâm Hữu vùi đầu ăn bánh ngọt, mới ăn một lúc đã lại chọn đồ ngọt cho ngày mai rồi nói với Lục Thanh Nham, “Ngày mai tui muốn ăn bánh phô mai.”
Nói năng vô cùng hùng hồn, sai bảo đến là thuận miệng.
Lục Thanh Nham thấy mình không thể chiều chuộng cậu như vậy được.
Nhưng khi anh mở miệng, lại ma xui quỷ khiến nói: “Sau này có bạn trai ông cũng sai bảo người ta chạy khắp nơi vậy sao?”
Lâm Hữu hoảng sợ ra mặt, cậu lập tức ngẩng đầu, “Sao tôi lại phải có bạn trai??”
Mặt Lục Thanh Nham vô cảm, nhưng cốc cà phê giấy trên tay đã bị anh bóp hơi móp lại, “Bởi vì số lượng Alpha nam nhiều hơn. Ông không tính tìm một Alpha à?”
“Không thèm đâu, Alpha có nhiều người tự đại ghê lắm, Beta vẫn tốt hơn.”
Một câu này đã dẫm đạp toàn thể các Alpha.
Cậu xứng đáng bị treo trên diễn đàn của Alpha trong trường quất roi ba ngày ba đêm.
Nhưng Lục Thanh Nham lại cảm thấy rất xuôi tai.
Song, ngay sau đó Lâm Hữu đã nói thêm.
“Nhưng mà dù có là Beta, thì tôi cũng thích con gái hơn.”
Lục Thanh Nham không vui, anh vo tròn cốc giấy đã trống không, ném vào thùng rác phía xa, sau đó lạnh lùng nói với Lâm Hữu: “Ông có gì kỳ thị với Beta nam chúng tôi?”
Lâm Hữu không hiểu mình đã nói gì chọc giận anh, cậu ngơ ngác nhìn Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham cũng nhận ra mình nói vậy rất vô lý, anh bực dọc gãi đầu, “Hôm nay tôi dậy muộn quá, giờ vẫn còn hơi gắt ngủ, ông cứ mặc kệ tôi.”
Lâm Hữu “Ò” một tiếng, sau đó không quấy rầy anh nữa.
Cậu ngoan ngoan nằm sấp trên giường chơi game.
Lục Thanh Nham cũng nằm xuống chiếc sô pha bên ngoài.
Anh căn bản không hề dậy muộn mà đã thức trắng cả đêm qua, nhưng đến lúc này, anh cũng không thấy buồn ngủ, mà chỉ thấy lòng mình rối bời.
Anh từng không có chuyện gì giấu diếm Lâm Hữu, hai người là bạn thân từ nhỏ, cùng nhau trèo tường trốn học, nửa đêm ra bờ sông ngắm thả đèn, họ hoàn toàn không giấu diếm nhau chuyện gì.
Nhưng lúc này, anh lại có một bí mật không thể nói với Lâm Hữu.
Ngày mai Lâm Hữu sẽ xuất viện.
Cuối cùng kỳ phát tình đen đủi này của cậu cũng kết thúc, cũng vừa đúng lúc phải quay lại trường học, không lệch một ngày nào, hôm qua Thái Nồi Nhỏ còn ân cần như mẹ hiền gọi điện hỏi thăm sức khỏe Lâm Hữu.
Những nghĩ đến chuyện quay lại trường học, anh và Lâm Hữu sẽ lại ngồi cạnh nhau, phòng ký túc xá cũng cùng nhau, anh chỉ cần cựa quậy một chút là có thể chạm vào Lâm Hữu.